Nhìn thấy hộ vệ đại nhân đã đến, các hộ gia đinh xung quanh vội vã thối lui.
"Tiểu tiện chủng, ngươi nhất định phải chết! Nhất định phải chết!"
Nữ tử ăn mặc sặc sỡ âm thầm chửi bới, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía Vân Mộ lại nhiều thêm vài phần tàn nhẫn. Nếu không phải cổ họng đang bị bóp chặt, sợ rằng bà ta đã cười ra tiếng.
Vợ chồng Vân Vượng vừa mừng vừa sợ, mừng vì hai gã hộ vệ Huyền Đồ đã tới kịp lúc, Vân Mộ chắc chắn khó mà thoát được. Sợ là lỡ như Vân Mộ chó cùng rứt giậu làm nữ tử kia bị thương thì tội của bọn họ cũng sẽ cực lớn.
Đến lúc đó, cho dù Vân Mộ có bị đánh chết hay tàn phế thì e rằng vợ chồng bọn họ cũng bị đuổi khỏi Vân gia mặc cho sống chết.
"..."
Vân Mộ không hề có ý định buông tay, ngay cả trán cũng không nhíu lại dù chỉ một chút. Chỉ thấy chân phải hắn giẫm liên tục lên mặt đất, trên ngực có hư ảnh thoáng hiện, hai đạo Huyền lực từ linh khiếu nơi trái tim Vân Mộ phát ra, theo kinh mạch trên chân phải truyền vào trong lòng đất.
Huyền linh thuật: Thổ băng!
"Phốc! Phốc!"
Âm thanh vang lên tựa như có vật nhọn đâm xuyên mặt đất, theo sau đó mặt đất bỗng nhiên lồi lên!
Hai cái gai do đất đá ngưng tụ thành lấy tốc độ cực nhanh đâm tới bụng hai gã hộ vệ.
"Cái gì?"
Mọi người thấy thế thì cực kỳ hoảng sợ, vẻ mặt hai gã hộ vệ đã tái xanh, muốn né tránh nhưng đã quá trễ.
"Rầm rầm!"
Tiếng chấn động do va chạm mạnh vang lên, hai gã hộ vệ té ngã xuống đất, bụng đau dữ dội, cả người co quắp lại trông cực kì thống khổ.
"Huyền Đồ? Không ngờ hắn đã là Huyền Đồ!?"
Trong đám gia đinh không biết người nào hét lớn một câu, mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vã lùi thật xa về phía sau. Bọn họ chỉ là người thường làm sao có thể đấu lại được Huyền Giả, hơn nữa ngay cả hộ vệ đại nhân cũng không phải là đối thủ của đối phương, bọn họ có tiến lên cũng chỉ là vô ích. Nếu không phải lo lắng cho an nguy của nữ tử mặc quần áo sặc sỡ đang trong tay Vân Mộ, e rằng bọn họ sớm đã chia nhau ra mà chạy rồi.
"Vừa rồi là... Huyền Linh Thuật!?"
Hai gã hộ vệ được mấy tên gia đinh đỡ dậy lùi qua một bên, ngực phập phồng dữ dội, hô hấp một cách khó nhọc.
Gai đất vừa rồi không làm bị thương đến chỗ yếu hại của họ, hiển nhiên là do đối phương cố ý nương tay. Tuy nhiên bọn họ vẫn không thể hiểu được làm cách nào mà một thiếu niên mới mười hai, mười ba tuổi lại có thể vận dụng Huyền Linh Thuật một cách thuần thục như thế, thậm chí đạt đến trình độ Huyền lực ngoại phóng.
So với hai gã hộ vệ đang khiếp sợ và nghi hoặc, trong lòng vợ chồng Vân Vượng và nữ tử kia lại tràn ngập sợ hãi, nhất là vợ chồng Vân Vượng. Nếu như bọn họ biết rõ Vân Mộ đã thức tỉnh linh khiếu thành công thì sao lại to gan dám không kiêng nể gì mà gây chuyện với đối phương?
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!? Mau... Mau buông bản phu nhân ra, ngươi biết ta là ai không? Nếu ngươi... dám động đến một sợi tóc của ta, lão gia..."
Tiếng nói lại lần nữa vang lên nhưng ngắt quãng rồi im bặt. Khuôn mặt nữ tử trướng đến đỏ bừng, lực bóp ở cổ ngày càng mạnh, khiến nàng ta dường như không thở nổi.
"Một thiếp thất nho nhỏ cũng dám xưng phu nhân? Ngươi thật cho rằng bản thân được sủng ái thì có thể mặc kệ quy định của tổ tông?"
Tuy rằng Vân Mộ chưa từng gặp qua người phụ nữ này nhưng hắn cũng có thể đoán được mười mươi thân phận của đối phương. Không những sẵn lòng ra mặt thay cho vợ chồng Vân Vượng, hơn nữa lại trẻ trung xinh đẹp, có Huyền Đồ làm hộ vệ, bản thân còn tự xưng là phu nhân. Chiếu theo những đặc điểm này mà đoán thì chỉ có duy nhất một người phù hợp, chính là muội muội của Vân Vượng, thiếp thất của gia chủ phòng thứ ba - Hoàng Tiểu Ngọc.
Mà tại Đại Lương cổ quốc, tôn sùng cổ chế, thiếp thất không được nhập chính đường, không thể tự xưng là phu nhân.
"Ngươi..."
Dường như Hoàng Tiểu Ngọc đã bị nói đúng chỗ đau, nên phẫn nộ mà giãy giụa.
Trán Vân Mộ hơi nhăn lại, mặt không đổi sắc, nói: "Nếu như ta lưu lại một vết thương không thể chữa lành trên mặt ngươi, ngươi nghĩ bản thân còn được sủng ái nữa hay không?"
"Ngươi... Không! Đừng, đừng!"
Từ tức giận chuyển sang kinh sợ, sắc mặc Hoàng Tiểu Ngọc tái nhợt, ánh mắt toát ra vẽ hãi hùng.
Là một nữ nhân thông minh, nàng rất rõ địa vị hiện tại của mình do đâu mà có. Nếu như không phải dựa vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp này thì nàng lấy cái gì hấp dẫn sự chú ý của người khác để từ đó nhận được ân sủng.
Vợ chồng Vân Vượng trốn ở trong ngách, cả người run cầm cập, thậm chí kêu một tiếng cũng không dám.
"Ngươi, đem lệnh bài xuất nhập Vân phủ giao cho ta."
Nghe yêu cầu của Vân Mộ, Hoàng Tiểu Ngọc trong lúc sợ hãi không chút nghĩ ngợi đã đem lệnh bài xuất nhập Vân phủ của mình giao cho Vân Mộ.
"Ba!"
Vân Mộ nhận lấy lệnh bài, trở tay tát một cái vào mặt Hoàng Tiểu Ngọc, lưu lại dấu vết năm ngón tay hồng hồng: "Ngươi là một nữ tử, nhưng lòng dạ lại quá ác độc, đã thế còn ham muốn hư vinh, một cái tát này là đánh cho ngươi tỉnh. Làm việc gì cũng nên có giới hạn, vượt quá giới hạn đó thì cái đợi ngươi chính là vực sâu vạn trượng, hi vọng các ngươi về sau tự giải quyết cho tốt."
Dứt lời, Vân Mộ vứt Hoàng Tiểu Ngọc trên mặt đất, gia đinh xung quanh vội vàng chạy tới nâng nàng dậy.
"Ngươi... ngươi … ngươi..."
Hoàng Tiểu Ngọc đưa hai tay che mặt, ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Vân Mộ nhưng lại không dám bộc phát, thoạt trông hết sức khó coi. Từ khi trở thành thiếp của Vân phủ đệ tam phòng, nàng chưa từng chịu khuất nhục như thế. Cho nên nàng hận Vân Mộ, càng hận anh trai và chị dâu vô năng kia của mình.
"Còn chưa cút!"
Vân Mộ lơ đãng lườm vợ chồng Vân Vượng đang trốn phía sau đoàn người khiến hai người sợ đến mức hồn bay phách lạc, vừa lăn vừa bò rời đi.
Gia đinh ở xung quanh thấy thế, cũng lập tức mang theo Hoàng Tiểu Ngọc và hai gã hộ vệ hoảng loạn rời khỏi.
...
...
Tạp viện náo loạn như thế, tự nhiên khiến không ít người chú ý, chỉ là việc này liên quan đến nội viện và Huyền giả nên chẳng ai dám tiến lên hỏi nguồn cơn.
"Vân Mộ!"
Trong tiếng kêu, Chu Nhạc sải bước chạy tới: "Vân Mộ, thế nào, ngươi không bị thương chứ? Vừa rồi ta lo lắng chết mất! Mới tách ra nửa ngày... Ngươi, ngươi đã luyện hóa Huyền Linh rồi? Lúc nãy chính là Huyền Linh Thuật đúng không? Không ngờ lại lợi hại như thế, ngay cả hộ vệ của Vân phủ cũng không phải đối thủ của ngươi!"
"Cũng không có gì."
Vân Mộ lắc đầu, lập tức giải thích: "Phẩm chất của Hoang thú tàn hồn quá thấp cho nên luyện hóa rất nhanh. Hơn nữa hai người vừa rồi chỉ là hộ vệ áo xám, là loại hộ vệ cấp bậc thấp nhất, tu vi mới chỉ là Khai Khiếu hậu kỳ cũng không hơn ta bao nhiêu cho nên việc ta tấn công bất ngờ lúc bọn hắn không đề phòng đã khiến bọn hắn trở tay không kịp."
"À à! Vậy..."
Chu Nhạc còn định hỏi thêm, Vân Mộ đã ngắt lời: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Ta chuẩn bị đi Vân phủ một chuyến tìm mẫu thân. Buổi sáng mẹ ta tới đó nhưng bây giờ còn chưa trở về!"
"Cái gì? Ngươi... Ngươi muốn đi Vân phủ?"
Chu Nhạc sửng sốt, vội vàng khuyên can: "Ngươi vừa mới đả thương hộ vệ và người của nội viện Vân phủ, Vân gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bây giờ ngươi đi như vậy khác gì tự chui đầu vào rọ? Ngươi nên nhân lúc Vân gia chưa phái người tới bắt, nhanh chạy đi!"
Vân Mộ lẳng lặng đứng nhìn Chu Nhạc, hỏi ngược lại: "Nếu như ngược lại là ngươi, khi mẫu thân gặp nguy hiểm, ngươi có bỏ lại mẹ mình chạy trốn một mình hay không?"
"Đương nhiên không!"
Chu Nhạc không chút do dự trả lời, vừa nói xong cả người bỗng nhiên ngây ra đó.
"Vì lẽ đó mà chúng ta là bạn bè..."
Vân Mộ vỗ vai Chu Nhạc nói: "Yên tâm đi, ta không sao, cũng sẽ không để mẫu thân có chuyện... Chu Nhạc, nhớ kỹ lời ta nói, phải tu luyện thật tốt, phát huy ưu thế của mình đến cực hạn. Cho dù là Huyền Linh bình thường nhất cũng có thể mang đến cho ngươi lực lượng phi phàm. Mặt khác, trước khi ngươi có thể nắm giữ Huyền Linh và Huyền Linh Thuật một cách thuần thục nhất thì tuyệt đối không nên vì ham muốn mau chóng tăng lên tu vi mà đi luyện hóa Huyền Linh mới. Mỗi một bước tu hành đều phải thật kiên định và chắc chắn, như vậy mới có thể đi được càng xa."
"Ta... Ta hiểu rồi, vậy ngươi cẩn thận chút!"
Chu Nhạc ấp a ấp úng không biết nên nói gì cho phải. Hắn đột nhiên phát hiện, mỗi lần mình đứng trước mặt Vân Mộ thì dường như đều thấp hơn người ta một cái đầu.
"Yên tâm, lần này đi Vân gia, ta nhất định sẽ trở về!"
Vân Mộ quay đầu lại nhìn nhìn tạp viện, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Trầm mặc chốc lát, Vân Mộ hít một hơi thật sâu, sau đó cất bước rời đi, chỉ để lại một mình Chu Nhạc ngơ ngác đứng trong viện.
"Bạn bè... Chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè..."
Chu Nhạc nhìn theo bóng lưng Vân Mộ dần xa, trong lòng cảm thấy chua chát khó giải thích.
Đó là một bóng lưng cô độc mà thẳng tắp, giống như có thể chống đỡ cả trời đất, cái gì cũng không thể khuất phục.