Trong chốc lát năm bóng người đã lộ diện, đồng dạng là bốn nam một nữ cực kỳ trẻ tuổi.
Nam tử dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, trên tay cầm trường thương màu bạc. Hắn là Bạch Vũ, mười tám tuổi, Linh Ngọc cửu cấp. Một trong những thiên tài cao cấp nhất của Ma Lang thành, lần này cũng được phái ra ngoài rèn luyện.
Nhìn người của Ma Lang thành bị giết tan tác, hai mắt hắn trở nên lăng lệ, gằn giọng hỏi những kẻ may mắn sống sót.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bạch đội trưởng, chúng là người của Ẩn Dạ cốc.”
“Ẩn Dạ cốc? Ha ha, tốt lắm. Nếu giết hết bọn chúng, sẽ là một chiến công lớn.”
Mắt Bạch Vũ sáng lên như nhìn thấy con mồi. Mặc dù cảm nhận được tu vi của đám người Dã Y không kém chính mình, nhưng Bạch Vũ vẫn vô cùng tự tin quát lớn.
“Ẩn Dạ tiểu nhi, hôm nay tất cả các ngươi phải chết.”
“Ha ha, thật lớn giọng. Bọn chúng trước đó cũng nói như ngươi.”
Hận Kỳ Thiên hừ lạnh, quanh thân liền xuất hiện ba con thủy long uốn lượn, sống động như thật.
Dã Y toàn thân bao phủ đầy hắc khí, sát khí ngút trời, chẳng nói một lời, như tên rời cung lao thẳng vào Bạch Vũ. Hai nắm đấm màu đen kịt tung ra hàng loạt quyền ảnh, va chạm với ngân bạch trường thương phát ra những âm thanh leng keng điếc tai.
Trận chiến vừa rồi là lần đầu tiên Dã Y giết người, nhưng không biết tại sao lại không hề cảm thấy lo sợ, chỉ có cảm giác hưng phấn, như hung thú lần đầu nếm máu.
Đợt tấn công của Dã Y như là kèn hiệu, những người còn lại cũng lựa chọn đối thủ cho mình, đánh quên trời quên đất.
Phía Ma Lang thành, cô gái duy nhất là một tiễn thủ, liên tục bắn ra những mũi tên năng lượng màu vàng óng. Thân pháp cực kì dứt khoát, liên tục di chuyển để lựa chọn vị trí thuận lợi. Cô nàng tên là Bạch Hạc Linh, là em sinh đôi của Bạch Vũ, Linh Ngọc cửu trọng. Không biết vô tình hay cố ý, đã lựa chọn Ôn Bích làm đối thủ.
Ôn Bích cũng chứng tỏ mình không phải là kẻ yếu, kim châm trên tay chuẩn xác đánh trúng những mũi tên của Bạch Hạc Linh, va chạm trên không trung tạo ra những đóa hoa lửa rực rỡ. Nhưng cũng khiến cho cuộc chiến của cả hai trở nên giằng co, không ai làm gì được ai.
Trong năm trận chiến, có lẽ trận chiến của Hận Kỳ Thiên là đẹp mắt nhất. Đối thủ của hắn cũng tinh thông thủy thuật, nếu bao quanh Hận Kỳ Thiên là ba con thủy long uy mãnh, thì đối thủ của hắn cũng hình thành một đàn cá chép bơi lội giữa không trung.
Đối thủ của Hận Kỳ Thiên là Ngư Thiện, một thanh niên có dáng vẻ gầy gò, ốm yếu. Đột phá Linh Ngọc cửu trọng khi mới mười bảy tuổi, còn sớm hơn Bạch Vũ, nhưng vì tính cách thiếu tự tin, nên dẫn đội vẫn là Bạch Vũ. Ngư Thiện điều khiển đàn cá chép bơi lội, miệng phun thủy tiễn như vô tận, bao phủ cả một khu vực. Khiến cho Hận Kỳ Thiên phải điều khiển thủy long chật vật phòng thủ.
Đối thủ của Ngô Hải cũng là một tên sát thủ, tên là Dạ Thông. Cả hai ẩn mình vào bóng tối, liên tục giao thủ, đều có thân pháp cực nhanh nên khắp nơi vang lên nhưng tiếng va chạm dữ dội, khi thì một ngọn cây gãy đổ, khi thì một căn nhà tan nát…
Trong bọn, có lẽ Thạch Bàn là vất vả nhất. Đối thủ của hắn là một thanh niên tên Lã Nghiên, có thân pháp vô cùng linh hoạt, như một con cá đang bơi trong nước, trơn trợt khó nắm bắt.
Lã Nghiêm tinh thông chưởng pháp, kình khí như giòi bám vào trong xương. Đánh xong lại chạy, làm cho Thạch Bàn tức giận muốn thổ huyết, cũng may thân thể hắn rắn chắc, lại tinh thông thổ thuộc tích, nên mới cầm cự được.
***
“Bang bang bang…” Dã Y hai tay như súng liên thanh, quyền ảnh nặng nghìn cân như mưa trút xuống, Bạch Vũ căng mình ra đón đỡ, hai cánh tay bị trùng kích tê rần xém chút nữa vuột cả ngân thương.
“KHỐN KIẾP!”
Bạch Vũ tức giận, liều mạng chịu đòn, xuất một thương nhanh như chớp giật nhắm vào cổ họng, bức Dã Y phải lui lại.
“Hộc…hộc…hộc…” Quỳ gối thở hổn hển, Bạch Vũ ói ra một ngụm máu tươi.
Được thế không tha người, sau khi né tránh sát chiêu, Dã Y lần nữa vọt tới.
“Thiên Xà Thổ Tức”
Thương ra như rắn độc vồ mồi, nhanh như chớp giật, thương ảnh vừa lóe lên thì mũi thương đã sát mí mắt. Ngàn cân treo sợi tóc, Dã Y tuy đã ngã người né tránh, nhưng ngân thương vẫn kịp rạch một vết dài trên cổ, máu tuôn như suối.
“Ha ha, ngươi vẫn còn non lắm.”
Bạch Vũ nhân cơ hội, quất báng thương vào eo Dã Y. Xoay eo kèm thêm một cước cực mạnh, đá văng Dã Y xuống hồ nước gần đó.
“Vạn Xà Thám Hải”
Thương ảnh như vạn xà nhập hải, ầm ầm đánh xuống, khiến cho hồ nước sủi bọt như sôi lên, nước văng tung tóe khắp nơi, che khuất cả khu vực. Khi màn nước tan đi, khung cảnh hiện ra khiến cho đám người Hận Kỳ Thiên phải đỏ mắt hét lên.
“Không! Dã Y.” Ôn Bích hét to muốn lao đến, nhưng bị vô số kim tiễn chặn lại.
“Hì hì, ở lại chơi với ta.” Bạch Hạc Linh liền ra tay ngăn cản.
Ngân thương đã xuyên thủng qua bả vai Dã Y, đóng đinh giữa trời, máu tươi nhỏ giọt tắm ướt mặt đất.
“Ha ha ha, đây là hậu quả cho kẻ dám chống lại ta.” Bạch Vũ hưng phấn cười to.
“Khốn kiếp, mau cứu Dã Y.” Hận Kỳ Thiên hét lớn.
Nhưng chuyện không dễ như vậy, cả bốn người Ma Lang thành tấn công mãnh liệt, nhằm kiềm chân ngăn không cho cứu viện Dã Y.
“Ha ha, ngươi có di ngôn gì không nhóc con?”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Bạch Vũ đắc ý cười to, nổi nhục bị Dã Y đè nặng đánh được rửa sạch, khiến hắn sảng khoái vô cùng. Nhưng…nụ cười của hắn chợt giảm dần, rồi im bặt.
Bạch Vũ nhạy cảm phát hiện Dã Y càng lúc càng nặng. Nên biết cho dù không phải là tu luyện giả chuyên luyện thể, thì khi đạt đến Linh Ngọc cửu trọng thân thể cũng được nâng cao tố chất. Có thể nâng vật nặng hàng tấn là chuyện bình thường.
Nhưng treo ở đầu thương bây giờ không phải là một con người, nó giống như một khối huyền thiết nặng ngàn cân hơn, nặng đến nổi ngân thương phải cong vòng như cần câu, buộc phải đặt Dã Y xuống đất.
Hai chân chạm đất, vẫn là Dã Y, nhưng khí thế lại như là một tòa đại sơn, bàng bạc mà nặng trịch. Quanh thân Dã Y không khí như bị nung nóng, bẻ cong rồi bốc lên từng luồng ngùn ngụt.
Hào quang màu ám kim dần dần bao phủ Dã Y, hào quang không cố định, mà như ngọn lửa nhảy múa trong gió dập dờn lấp lánh.
Một tay chụp lấy ngân thương, từng bước tiến về phía Bạch Vũ, mặc cho ngân thương đâm xuyên qua thân thể.
“Khốn kiếp, ngươi điên rồi.”
Bạch Vũ dùng sức rút ngân thương ra, nhưng nó đã bị nắm chặt trong tay Dã Y như gọng kìm bằng sắt, không hề suy chuyển.
Dã Y khẽ ngâm.
“Vạn Sơn Chiến Ý”
Hào quang màu ám kim trên thân Dã Y như bùng cháy, không gian xung quanh Bạch Vũ như bị đông cứng lại. Hắn cảm thấy mọi phương vị của thân thể đang bị đè nặng bởi những ngọn núi được chất chồng lên nhau.
Dã Y nhếch mép cười, nhìn Bạch Vũ nói.
“Cảm tạ vì đã giúp ta thức tỉnh nó.”
“Để tưởng thưởng, ta sẽ cho ngươi nếm thử chiêu mới này của ta.” Nói xong, một tay chụp vào cổ Bạch Vũ, nâng hắn khỏi mặt đất.
“Ngươi…khặc…khặc…” Bạch Vũ muốn chống trả nhưng không thể, thân thể hắn nặng như đeo chì vậy.
Một tay nắm cổ Bạch Vũ, một tay thu về bên hông, Vạn Sơn Chiến Ý điên cuồng hội tụ vào nắm tay đen kịt của Dã Y. Sức nặng của vạn sơn biến mất, Bạch Vũ nhân cơ hội lập tức vùng vẫy dữ dội, nhưng…
“Vạn Sơn Điệp Lãng.”
Cuồng Dã Tuyệt Sát quyền kết hợp Vạn Sơn Chiến Ý. Tất cả dồn vào một đòn đánh mạnh vào thân thể Bạch Vũ.
Không có âm thanh vang dội hay uy thế khiếp nhân, nhưng khi trúng quyền này thì Bạch Vũ lặp tức im bặt, không tiếp tục vùng vẫy. Sau đó thì…
“Rắc rắc…”
Thân thể Bạch Vũ bị nứt toát, máu tươi bắt đầu tràn ra theo vết nứt.
“ẦM!”
Sau tiếng nổ, thân thể Bạch Vũ chia năm xẻ bảy, như ai đó đã chôn một khối thuốc nổ vào người hắn vậy. Thủ cấp cùng với tứ chi văng mỗi nơi mỗi thứ, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
“Không! Đại ca.” Bạch Hạc Linh thét lên điên cuồng, muốn lao tới liều mạng với Dã Y.
“Hì hì, ở lại chơi với ta chứ nhỉ.” Nhưng lần này đến lượt Ôn Bích ra tay cản đường.
Dã Y rút trường thương ra khỏi bả vai, ngẩng đầu thét dài, như tuyên cáo sự hiện diện của mình với tu luyện giới.
Sau đó không màng máu tươi tuôn rơi, như một viên đạn bắn tới Lã Nghiên.
Lã Nghiên đang sử dụng tốc độ của mình khắc chế Thạch Bàn. Như một con cá đang bơi lội, say sưa tấn công nên không hay biết Dã Y đang lao tới, cho tới khi hắn nhận ra thì nắm đấm màu đen kịt đã ngay sát mặt.
“Đùng” Một đấm đánh văng Lã Nghiên bay về hướng Thạch Bàn.
“Ha ha, rất tốt Dã Y.” Thạch Bàn tụ tập thổ khí, hình thành một thanh chiến chùy, dùng hết sức bình sinh, trút mọi uất ức vào cú đánh.
“Bồng” Đầu Lã Nghiên như dưa hấu bị đánh nát, chết không thể chết lại.
“Ha ha, thật đã ghiền.” Cú đánh khiến lồng ngực của Thạch Bàn nhẹ nhõm, cất tiếng cười thật to.
“Thạch Bàn đại ca mau hỗ trợ Ôn Bích tỉ, ta sẽ giúp Kỳ Thiên đại ca.”
“Ha ha, được rồi.”
Thạch Bàn nhìn Dã Y mà trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ chiến lực của Dã Y lại kinh khủng như vậy. Đồng thời sự tàn nhẫn với địch nhân cũng làm hắn mở rộng tầm mắt.
Thức tỉnh Chiến Cuồng thiên phú, chiến lực tăng vọt. Liệu nhóm người Dã Y có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không? Xem hồi sau sẽ rõ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK