“Người hữu duyên, ta đã đến.”
Âm thanh vang vọng, như gần như xa. Cảnh vật chậm rãi biến đổi, Dã Y phát hiện mình đang lơ lửng giữa tầng trời. Tham lam hít một hơi dài, không khí thanh mát tràn ngập hai lá phổi vô cùng dễ chịu. Dưới chân là vô cùng vô tận rừng xanh, xung quanh là núi non trùng điệp giữa mây mù.
Phía Bắc tồn tại một ngọn núi đỏ rực, quấn quanh ngọn núi là một con rồng khổng lồ bằng đá. Đuôi rồng vùi sâu dưới chân núi, còn đầu rồng đặt trên đỉnh núi, miệng rồng thì ngậm một sợi xích khổng lồ.
Phía Nam là một hồ nước mênh mông như biển rộng, nước hồ trong suốt nhìn thấy đáy. Giữa lòng hồ là một tòa thủy cung với hình dạng cổ phác, thủy cung cũng nối liền với một sợi xích sắt phủ đầy rêu xanh.
Phía Tây là một cây đại thụ chọc trời, nhưng chỉ có cành cây khô héo, không còn một chiếc lá, đứng trơ trọi giữa trời. Xích sắt khổng lồ quấn quanh thân cây mấy vòng như một con rắn lớn.
Phía Đông thì tồn tại một hắc động, xung quanh nó không có bất kỳ thứ gì tồn tại được. Nhưng nhờ lực hút của nó, mà sợi xích thứ tư được kéo căng giữa lưng chừng trời.
Bốn sợi xích cũ kĩ phủ đầy rêu, được dùng để định trụ một hòn đảo giữa trời xanh. Hòn đảo khổng lồ trôi nổi giữa thiên không, được nâng đỡ bởi những vầng hào quang đủ màu sắc, con sông dài màu hoàng kim như dãy lụa phất phơ trong gió, quấn quanh vô số đền đài lầu các. Khung cảnh như một bức tranh đầy sức sống và kỳ ảo.
Nhưng bên dưới hòn đảo lại là vực sâu, đầy tăm tối nhìn không thấy đáy. Hòn đảo lơ lửng trở thành hạch tâm của cả vùng đất, như đang trấn áp một tồn tại nào đó vô cùng khủng khiếp.
Con thuyền nhỏ hình thành từ những áng mây ngũ sắc xuất hiện, trôi nổi đến trước mặt Dã Y. Thuyền nhỏ chầm chậm trôi đến, khẽ chạm nhẹ vào chân như muốn nói.
“Xin mời ngài bước lên.”
Dã Y hiếu kỳ leo lên con thuyền, nó liền bay vút về tòa lâu đài nằm ở trung tâm hòn đảo. Đây là tòa lâu đài lớn nhất, hùng vĩ nhất. Đứng trước tòa lâu đài, Dã Y phải ngửa cổ mới quan sát được hết cánh cửa khổng lồ. Cánh cửa có rất nhiều hoa văn cổ điển, lại vô cùng dày nặng.
Dùng hết sức bình sinh để đẩy cửa, mới khiến cho nó nhúc nhích. Cánh cửa chuyển động phát ra âm thanh ầm ầm vô cùng nặng nề, nhưng từng chút từng chút một, Dã Y đã có thể mở nó ra.
Bước vào bên trong, cảnh tượng đầu tiên hiện ra là một đại sảnh rất lớn, có thể chứa hàng ngàn người cùng lúc. Ở trung tâm đại sảnh là một khối thủy tinh cực lớn trong suốt như hổ phách. Khối thủy tinh vẫn đang phát ra ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt.
Dã Y tiến đến gần, vươn tay chạm vào khối thủy tinh. Trái với màu vàng ấm áp, nó có nhiệt độ rất thấp, lạnh như một khối băng.
“Chính ngươi đã trả lời ta sao?” Dã Y thì thầm.
Thay cho câu trả lời, khối thủy tinh sáng rực lên, từ đó bay ra ba điểm sáng như ba mặt trời nhỏ. Chúng lượn một vòng quanh đại sảnh, rồi bay đến lơ lửng trước mặt Dã Y.
Ba điểm sáng biến thành ba vật phẩm, theo thứ tự là:
Một quyển sách đã sờn gáy.
Một cây búa đốn củi bị rỉ sét.
Và một bộ giáp da rách nát.
Chúng cứ lơ lửng trước mặt Dã Y, như mong muốn được lựa chọn.
Nhìn ba thứ cũ nát trước mặt, Dã Y thật sự không biết nên chọn cái nào. Cậu nhóc liền tùy ý vươn tay chụp vào quyển sách. Nó liền tan rã thành những đốm sáng nhỏ như bầy đom đóm, rồi thẩm thấu vào bàn tay của Dã Y.
Và đó như là một dấu hiệu, cả đại sảnh rung chuyển dữ dội như muốn đổ sụp xuống.
Trời đất như xoay tròn, cảnh vật xung quanh lần nữa thay đổi, phút chốc đã đưa Dã Y trở lại sơn động. Nhưng chưa kịp đứng vững gót chân, Dã Y đã bị lôi vào tinh thần thế giới.
Vạn Ác đã tỉnh lại trước, chính nó đã kéo Dã Y vào tinh thần thế giới. Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nhìn một kẻ giống hệt mình, Dã Y lại thấy vô cùng thú vị.
“Hắn ta là ai?” Vạn Ác dè chừng nhìn Dã Y.
“Hắn? Không hiểu ngươi nói gì” Dã Y ngơ ngác trả lời.
“Không biết? Ngươi muốn chết à?” Vạn Ác tức giận, hắc trảo khổng lồ liền vỗ xuống đầu Dã Y.
“Đùng” Hắc trảo đánh vào một tia lôi điện.
“Một mắt, ngươi dám cản ta?” Vạn Ác quát lớn.
“Có gì không dám? Hắn sẽ chết, nhưng phải chết dưới tay ta.” Hủy Diệt cũng vừa thức tỉnh.
Khi cả hai còn đang tranh cãi, thì một quyển sách cũ kĩ lửng thững bay tới. Chắn giữa Dã Y và hai vị bá chủ, nó nhanh chóng phình to, bề ngoài cũng nhanh chóng lột xác.
Gáy sách đã sờn được thay bằng lớp da rồng đầy vảy, bìa sách bằng da cũ kĩ được thay bằng bìa sách hoàng kim, ở trung tâm còn cẩn một viên tử ngọc hình lục lăng, cùng với những trang sách trắng muốt như mây trời.
Trên bìa sách có ghi mấy chữ:
“Thiên Ẩn Bảo Điển”
Cùng với Vạn Ác, Hủy Diệt nhìn bảo điển vô cùng ngưng trọng, chúng cảm nhận được sự uy hiếp. Như đã hẹn trước, cả hai cùng lúc xuất thủ, từng tia lôi điện thô to như thùng nước, cùng với những giọt mưa đen kịt đua nhau trút xuống. Nhưng bảo điển vẫn trơ ra như đá.
Liếc mắt nhìn nhau, cả hai đồng loạt hiện ra nguyên hình, muốn dùng sát chiêu phá hủy mối nguy tiềm ẩn này. Nhưng chưa kịp ra tay, thì từ trong bảo điển đã bay ra hai trang giấy trắng, trang giấy mềm như lụa, uốn lượn như cá bay tới quấn chặt lấy cả hai.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra rất tuần tự, đầu tiên là cả hai điên cuồng chống trả. Sau đó xoay người bỏ chạy, khung cảnh bi hài với việc hai vị bá chủ bị hai trang giấy truy lên trời không thoát xuống đất không thông. Đến cuối cùng thì chúng bị cuốn vào trang giấy, rồi thu vào bảo điển.
Ngay lập tức, Dã Y liền bị đá ra khỏi tinh thần thế giới, tu vi của cậu nhóc vẫn chưa đủ để duy trì sự hiện diện của mình tại đây.
Bảo điển cũng đi theo hiển hiện ra trong hiện thực. Nó đã trở lại hình dáng quyển sách cũ kĩ trước đó, đang nằm im trên tay Dã Y.
Dã Y trợn mắt, không thể tin được ra cả hai vị bá chủ lại dễ dàng bị khuất phục như vậy. Nhưng sau những giây phút bất ngờ, Dã Y liền mừng rỡ như điên.
“Ha ha, ta sống rồi ta sống rồi.” Cậu nhóc nhảy nhót, la hét om sòm.
Sau một lúc hào hứng, Dã Y liền lật quyển sách ra xem. Nhìn trang mở đầu, ấn tượng duy nhất của Dã Y là.
“Tên khốn nào viết chữ quá xấu.”
Phải cố gắng nheo mắt để đọc, cuối cùng Dã Y cũng nắm được nội dung như sau:
***
Thiên địa sơ khai, thế giới mới sinh như hài đồng. Bản thể nhỏ yếu, nhưng tiềm lực hùng mạnh, không cam chịu ức hiếp, thai nghén ra ta cùng chín anh chị em. Bọn ta vì mẫu giới mà chiến, vì sự trong sạch của thiên địa, sẵn sàng giết sạch bất kỳ kẻ nào dám xâm lấn.
Nhưng than ôi mẫu giới nhiễm độc, thiên không phải là thiên, địa không còn là địa. Kẻ phản nghịch thừa cơ trục lợi, chưởng khống thiên hạ.
Để cứu vãng chính mình, mẫu giới sản sinh ra tam đại thiên địa kỳ vật.
Thiên Ẩn bảo điển
Thiên Uy thần phủ
Phục Thiên thần khải
Duyên nhân đạt được, thức tỉnh chúng ta, cứu giúp mẫu giới.
Thiên không phải thiên, địa không phải địa. Nhớ lấy nhớ lấy.
***
Đọc xong lời mở đầu, Dã Y liền có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như đang bị độc xà nhìn chằm chằm, khiến cho một luồng ý nghĩ kiệt ngạo bất tuân trào dâng lên trong lòng Dã Y.
“Cho ta thời gian. Ta sẽ không sợ bất cứ kẻ nào.”
Dã Y đọc tiếp trang thứ hai, một hồi sau mới gấp sách lại. Sau đó vươn nhẹ tay, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ.
Quyển sách cũ kĩ liền xoay tít rồi bay vút lên, lần nữa hóa thành Thiên Ẩn bảo điển, tự động lật hai trang đầu. Trang thứ nhất in hình một khối khí màu đen kịt, tỏa ra từng tia khí tức tà ác. Trang thứ hai, là một con thần nhãn, biệt lập giữa không trung, vô cùng cao ngạo.
Dã Y điểm nhẹ vào không trung, một gợn sóng liền lan tỏa. Từ bảo điển bay ra một điểm sáng, hóa thành một Dã Y nhỏ xíu.
“Xin chào chủ nhân, ngài có thể gọi ta là Trù”
“Trù, bảo điển có năng lực gì?” Dã Y tò mò hỏi.
***
Qua sự giải thích của Trù, Dã Y phải vô cùng kiếm chế để không nhảy cẫng lên vì hạnh phúc, bảo điển năng lực quá nghịch thiên.
Mỗi sinh linh được sinh ra, sẽ có cơ hội sinh ra những thiên phú thần thông vô cùng đặc biệt. Có nhiều lý do để đạt được thiên phú thần thông, có thể bởi vì huyết mạch, hoặc hoàn cảnh sinh tồn, hay đơn giản vì ngươi là con cưng của trời đất…
Dã Y là bởi vì huyết mạch mà thức tỉnh thiên phú thần thông, ví dụ như Vạn Ác hoặc Hủy Diệt. Nhưng vì chúng quá mạnh nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Và khả năng đầu tiên của bảo điển là:
“Bảo điển có thể rút ra thiên phú thần thông của sinh vật bị phong ấn, trồng vào vật chủ được chỉ định.”
Khi nói đến khả năng phong ấn, thì bảo điển có thể phong ấn bất cứ thứ gì.
“Bảo điển có thể phong ấn bất kỳ sinh vật nào, sinh vật càng mạnh thì năng lượng dùng càng nhiều.”
Về cơ bản, bảo điển tồn tại nhờ nguồn năng lượng hấp thu từ thiên địa chi khí, nó có thể tự hành hấp thu không cần chủ nhân điều động. Nhưng nhanh nhất là sử dụng bảo vật, máu thịt của mọi sinh linh, hay những gì có đẳng cấp cao… càng cao cấp càng nhiều năng lượng.
Khả năng thứ ba của bảo điển cũng không kém phần nghịch thiên.
“Bảo điển có thể khống chế sinh vật bị phong ấn, yêu cầu tu vi không vượt quá chủ nhân một đại cảnh giới.”
Và khả năng cuối cùng là phần mà Dã Y thích nhất.
“Bảo điển có thể nâng cấp công pháp chiến kỹ, phẩm cấp càng cao, thì cần năng lượng càng nhiều.”
Chỉ cần hiến tế cho bảo điển đầy đủ, thì nó có thể biến mục nát thành vàng, mở ra cho chủ nhân con đường sáng nhất để trở thành cường giả.
Chim non sẽ phải rời tổ để trưởng thành. Dã Y sắp bước vào con đường phiêu lưu khắp thế giới. Tiếp tục theo dõi để biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK