• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trốn thoát?... Hừ, ta sẽ giết hắn.” Khắc Phi Vân lầm bầm.

Nhìn khắp nơi là các trụ thủy tinh khổng lồ, các tường kính cao hàng trăm mét… ngay cả mặt đất dưới chân cũng có thể phản chiếu lại hình ảnh của mình. Nhưng tuyệt nhiên không thấy tung tích của Hạt Lân, cứ như hắn đã tan biến vào vùng đất này vậy. Khắc Phi Vân liền đứng yên bất động, tập trung tinh thần chú ý mọi thứ xung quanh dù là nhỏ nhất.

“Chỉ có chiến đấu mới cứu được mạng ngươi, mau ra đây đi.”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có những tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng. Từ sau những vách tường, cột trụ, thậm chí những hố sau trên mặt đất… có hơn mười Nguyên Thủy Chiến Thú xuất hiện. Hình dáng của chúng hoàn toàn giống với Khắc Phi Vân như khuôn đúc, chính xác hơn là như ảnh phản chiếu của hắn từ trong gương.

“Bọn ta sẽ chiến với ngươi.” Một trong số chúng mở miệng nói chuyện với Khắc Phi Vân.

“Hừ, trò hề. Để ta xem các ngươi có gì.”

“Cheng… cheng…cheng…” Pha va chạm đầu tiên khiến cho hai tay của Khắc Phi Vân rung lên. Hắn phát hiện đám chiến thú giả mạo kia có lực công kích không thua gì hắn.

“Cheng…cheng…cheng…” Vô số đòn tấn công đổ xuống, liêm đao được vung lên cắt chém không khí tạo ra những âm thanh vùn vụt. Khắc Phi Vân liên tục né tránh đòn với một tốc độ kinh khủng, nhưng bọn chiến thú vẫn theo kịp, hoàn toàn như một bản sao với đầy đủ sức mạnh và tốc độ của hắn.

“Vậy thử chiêu này xem sao” Khắc Phi Vân bật cao lên không trung, từ độc nhãn phát ra những tia xạ tuyến màu đỏ rực với nhiệt độ cực cao. Xạ tuyến không theo đường thẳng, mà uốn lượn như những ngọn roi quất về đám chiến thú. Nhiệt lượng từ xạ tuyến nung chảy tất cả những gì nó lướt qua, gây ra những vết thương trên người chiến thú, nhưng lại không thể giết chết chúng.

“Hừm, phòng ngự cũng không kém gì ta?” Trong lúc Khắc Phi Vân đang tự hỏi, thì đám chiến thú cũng không rảnh rỗi, chúng cũng đồng loạt ra chiêu. Hư ảnh của liêm đao khổng lồ hiện ra, như lưỡi hái thần chết nhắm vào Khắc Phi Vân bổ xuống, những quả cầu lửa xanh thẳm từ độc nhãn bắn ra, như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu tươi vây lấy hắn. Những chiếc đuôi dài đầy gai xương của chiến thú thì như những ngọn cốt lao, rào rào bắn lên từ mặt đất…

Vô số đòn tấn công, cũng như thần thông ào ào bắn về phía Khắc Phi Vân, những bản sao này không những sở hữu sức mạnh, tốc độ mà còn có cả thần thông của hắn. Quá bất ngờ, Khắc Phi Vân đã trúng đòn. Bị đánh rơi từ trên cao xuống, đập ra một hố sâu hình người còn đang bốc khói.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, đám chiến thú nhân cơ hội đánh chó rơi xuống hố. Mưa công kích rào rào trút xuống hố sâu, khiến cho toàn thân Khắc Phi Vân bị áp sát mặt đất, hoàn toàn không thể ngóc đầu dậy. Tuy hắn không chết, nhưng toàn thân vô cùng đau đớn.

“Ngu ngốc, chúng có đầy đủ tất cả thần thông và sức mạnh của ngươi.”

“Ngươi không thể giết chết chúng trong thế giới này.”

Giọng nói của Khắc Thiên Hà từ xa vọng tới, mang theo vẻ châm chọc.

“Khốn khiếp, ta không tin!”

Khắc Phi Vân tức giận hét to, độc nhãn đỏ rực như một khối kim loại bị nung đỏ. Từ đó bắn ra luồng lửa điện cực lớn, sức công phá của nó làm sụp đổ cả một khu vực xung quanh đó. Luồng lửa điện mang theo sức mạnh diệt thế, quét ngang bốn phương tám hướng.

Trong chớp mắt đã tàn phá cả vùng đất, khiến cho bụi thủy tinh bay ngập trời, đi tới đâu là thủy tinh tan chảy đến đó như băng tuyết gặp lửa. Còn đàn chiến thú bị quét trúng đều hóa thành tro tàn, không chút dấu vết. Chiêu này là “Điện Hỏa Trùng Lâm”, sát chiêu của Khắc Phi Vân.

“Hộc…hộc… thật đã ghiền.” Khắc Phi Vân nhìn thành quả của mình, vừa thở dốc vừa cười sung sướng. Nhưng vui sướng chưa được bao lâu, thì đám chiến thú lại tiếp tục xuất hiện từ bốn phương tám hướng như chưa từng bị tổn thương. Và chúng xuất hiện cùng với những độc nhãn đỏ rực, dấu hiệu của Điện Hỏa Trùng Lâm…

“Không phải chứ, chiêu này cũng có thể bắt chước.” Khắc Phi Vân há hốc miệng.

“Xoẹt…xoẹt…” Lửa điện như thiên la địa võng bao vây, Khắc Phi Vân điên cuồng tránh né vì chiêu này có thể lấy mạng hắn. Nhưng chỉ một chút bất cẩn, để cho lửa điện liếm qua tay phải, biến nó thành tro tàn.

Nhìn cánh tay phải biến mất, Khắc Phi Vân không nói gì, chỉ có con mắt duy nhất liên tục nhấp nháy. Nếu là người thân cận, sẽ biết rằng hắn đang đứng trên ranh giới điên cuồng, thời điểm này nên tránh xa hắn ra.

Móng vuốt sắt bén xé tan lồng ngực, để lộ ra một khối lục lăng màu đỏ trong suốt, bên trong là hình dáng của con quái vật đang gào thét. Thọc sâu móng vuốt vào lồng ngực, hắn dùng sức bóp nát khối lục lăng.

"Rắc..." Tiếp theo tiếng vỡ là sự im lặng của cả vùng đất. Theo vết nứt, một luồng khí tức tà ác tràn ra ngoài, mọi sinh vật trong khu vực đều cảm thấy được sự sợ hãi đến từ trong linh hồn. Sự lạnh lẽo, sợ hãi đến nỗi co rút tay chân, như đang đối mặt với một con quái vật cực đáng sợ đang nhe nanh múa vuốt.

Khắc Phi Vân càng dùng sức thì luồng khí tức càng tràn ra dữ dội, lũ chiến thú cũng cảm giác được sự nguy hiểm nên vội vàng tụ tập về một chỗ. Luồng khí tức sau một hồi tuôn trào như nước lũ, đã bao trùm toàn thân Khắc Phi Vân, như một đám mây dày đặc.

“Khà…khà…” Tiềng hít hà, tiếng thở khì khì vang lên vô cùng vang dội. Gió mây cũng hội tụ về theo từng nhịp thở, chỉ trong ít phút bán kính trăm mét quanh thân Khắc Phi Vân như bị ăn mòn sạch sẽ, đục một lổ thủng trong Kính Tượng Thế Giới.

Khi mây mù tan biến, lộ ra thân hình của Khắc Phi Vân với cánh tay phải đã được tái sinh. Hình dáng cũng có sự thay đổi, trên lưng mọc thêm đôi cánh dơi, đầu thêm cặp sừng cong vút. Hắn ngẩng đầu gào thét, xua tan tất cả may mù. Sau đó quay đầu nhìn đám chiến thú đang co cụm phòng thủ.

“Sức mạnh của Táng Xác Động…”

“Ta không tin ngươi có thể bắt chước…”

Từ trong miệng hắn khạc ra từng vòng xoáy nhỏ màu đen, chúng lơ lửng giữa không trung với tâm là bóng tối tuyệt đối, không ngừng thôn phệ ánh sáng xung quanh.

“Giết chết không hết? Vậy ta sẽ phá hủy cả thế giới này…”

“Độc Nhãn Sát Phệ Thiên” Tiếng hú dài vang lên rung chuyển trời đất, từ độc nhãn từng vòng sáng được bắn ra chuẩn xác rơi vào trung tâm của từng vòng xoáy. Ngay lập tức chúng như được tiếp thêm sinh mệnh, điên cuồng bành trướng với sức hút mãnh liệt, chúng đã lộ xác thành hố đen, thôn phệ tất cả mọi thứ.

Kính Tượng Thế Giới rung chuyển ầm ầm, mặt đất cuộn trào như nước, không gian gãy đổ tạo ra những vết nứt ở khắp mọi nơi. Thủy tinh, kính tượng, ánh sáng, không gian… tất cả mọi thứ bị xáo trộn, trời đất như bị hòa lẫn vào nhau, sụp đổ như ngày tận thế.

“Ahhhh…” Tiếng rên la cùng với máu tươi nhuộm đỏ Kính Tượng Thế Giới, cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Khắc Phi Vân thấy thế liền cười to.

“Ha ha, ta nuốt luôn thế giới của ngươi…”

“Xem thử ngươi bắt chước ta được nữa không…”

“Ha ha ha ha ha…”

Kính Tượng Thế Giới là thần thông lợi hại nhất của Thủy Tinh Ngô Công tộc đàn. Có thể dùng thân thể hóa thành thế giới, kẻ nào bị cuốn vào thế giới này sẽ phải đối mặt với vô cùng vô tận địch nhân. Phải chiến đấu cho đến khi kiệt sức mà chết, điểm thần kỳ nhất là khả năng sao chép lại thần thông của địch thủ, dùng gậy ông đập lưng ông. Tu vi càng cao thì thế giới càng kinh khủng, lợi hại hơn cả lĩnh vực.

Nhưng không may cho Hạt Lân khi Khắc Phi Vân lại không phải kẻ tầm thường. Hắn là quỷ vực hoàng tộc, thừa hưởng dòng máu, cùng những thần thông mạnh mẽ nhất thế giới. Bằng sức mạnh vượt trội, đã trực tiếp phá hủy thế giời từ bên trong, khiến cho bị Hạt Lân trọng thương.

“TÊN ĐIÊN… NGƯƠI MUỐN GIẾT HẮN SAO?” Tiếng hét của Khắc Thiên Hà vọng tới từ xa xăm.



Sức mạnh đáng sợ của Độc Nhãn Sát Ma tộc đã hiển hiện. Nhưng sao hắn lại muốn giết chết Hạt Lân? Hắn không cần Phá Phong Huyết sao? Theo dõi tiếp hồi sau sẽ rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang