• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, ngươi nên biết ơn ta, vì ta sắp kéo ngươi ra khỏi vũng bùn hạ đẳng đó.” Khắc Thiên Hà cười lớn.

“Hạ đẳng? Còn ngươi thì thế nào? Tốt đầu thai mà thôi.” Dã Y tức giận phản bác.

“Biết vì sao ta xem trọng ngươi không?” Khắc Thiên Hà bất ngờ hỏi.

“Hừ” Dã Y không trả lời, chỉ hừ một tiếng.

“Ngươi cũng như ta, thân mang huyết mạch cao quý, trời sinh thượng vị giả.” Khắc Thiên Hà không thèm để ý đến nét mặt của Dã Y, giọng nói vẫn vô cùng thong dong.

“Huyết mạch? Ta không cần.” Dã Y trả lời với vẻ chán ghét.

“Nhóc con, chối bỏ sức mạch của huyết mạch chỉ là hành động của một thằng ngu không biết suy nghĩ.” Khắc Thiên Hà nhìn Dã Y một cách mỉa mai.

“Ngươi…” Dã Y tức muốn nổ phổi.

Khắc Thiên Hà nói tiếp một tràng dài.

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học miễn phí, lắng tai mà nghe nhóc con.”

“Mỗi giới vực đều được một vài tộc đàn thống trị, và thời gian phải tính bằng vạn năm. Theo ngươi tại sao họ có thể duy trì được sự thống trị qua thời gian dài như vậy? Người có thể trả lời rằng do tiền nhân đã xây dựng giang sơn quá vững chắc, hay là do bản thân của tộc đàn đó quá mạnh mẽ…

Nhưng câu trả lời chính xác nhất đó là nhân tài, cuồn cuộn nhân tài mới bảo vệ được vị trí đỉnh tiêm của họ. Không phủ nhận tộc đàn càng lớn mạnh, càng nhiều tài nguyên, càng nhiều sự hỗ trợ thì nhân tài sinh ra càng nhiều. Nhưng cũng không thể mỗi thời đều có, thế lực nào cũng có lúc thịnh lúc suy.

Vậy làm sao mới có thể đảm bảo tộc đàn mình luôn hùng mạnh, nhân tài luôn hiện hữu cho dù vật đổi sao dời. Có người nói đó là công pháp chiến kỹ ở đẳng cấp cao, nhưng đẳng cấp càng cao thì càng khó luyện đến tinh thâm.

Do đó, câu trả lời chính xác nhất là huyết mạch truyền thừa, tộc đàn càng mạnh, thì truyền thừa càng mạnh. Cho dù thiên phú tu luyện không quá tốt, nhưng huyết mạch truyền thừa vẫn giúp ngươi trở thành cường giả.

Trên thế giới này, nó là thứ duy nhất có thể sánh ngang với công pháp chiến kỹ.”

“Huyết mạch chỉ là thứ ràng buộc. Ta không tin không có nó, ta không thể thành cường giả.” Dã Y cắt lời.

“Huyết mạch ràng buộc, nhưng cũng là một món quà.”

“Ta không biết tại sao ngươi lại chán ghét huyết mạch của mình.”

“Nhưng ngươi nên nhớ, cường giả sẽ không chối bỏ bất kỳ cơ hội nào để trở nên mạnh mẽ.”

Câu nói sau cùng như tiếng sấm nổ bên tai, khiến cho đầu óc của Dã Y trở nên trống rỗng. Gia đình ly tán, từ nhỏ phải sống xa cha mẹ, tính mạng thì luôn như mành chỉ treo chuông. Tất cả cũng vì huyết mạch truyền thừa, khiến cho Dã Y nảy sinh ác cảm với nó.

Nếu không phải vì đảm bảo cho thần trí không bị ăn mòn khi sử dụng Tuyệt Cuồng Táng Thế. Cậu nhóc sẽ không vận dụng Chiến Cuồng huyết mạch, dù nó đã thức tỉnh. Vì tuổi đời còn quá trẻ, không ý thức được suy nghĩ của mình là sai lầm. Đến khi trưởng thành, có lẽ Dã Y sẽ hối hận vì không biết tận dụng sức mạnh vốn có.

Nhìn Dã Y đứng sững người suy nghĩ, Khắc Thiên Hà khẽ cười, rồi cất tiếng hỏi.

“Thế nào nhóc con? Theo ta đi, thế giới rộng lớn đang chờ ngươi.”

Giật mình, Dã Y ngẩng đầu nhìn lại.

“Huyết mạch của ta không kém ngươi…” Cậu nhóc lầm bầm.

“TẠI SAO PHẢI THẦN PHỤC?”

Câu nói cuối cùng được Dã Y thét vang.

Chầm chậm tiến đến gần Khắc Thiên Hà, sau mỗi bước chân là mỗi tiếng ngân nga, cùng với những biến đổi nghiêng trời lệch đất của Dã Y.

“Vì Chiến Mà Sinh.” Như mắt bão thu hút chiến ý trong đất trời, cuồn cuộn hội tụ về như mây gió, xoay tròn quanh thân Dã Y. Nồng đậm như thực chất bao phủ toàn thân, thổi bùng lên ngọn lửa màu ám kim. Biến Dã Y thành một cây đuốt sống khổng lồ, cháy lên hừng hực.

“Chiến Cuồng tộc? Càng lúc càng thú vị đấy.” Khắc Thiên Hà có chút ngạc nhiên.

“Tuyệt Cuồng quán thể”

Tuyệt Cuồng được vận dụng, hắc khí dày đặc như đêm tối tràn về, thẩm thấu vào thân thể. Mái tóc đen dài bị nhuộm trắng như tuyết, khí lưu màu đen xen lẫn với ngọn lửa màu ám kim, cùng với khí tức điên loạn tỏa ra khắp nơi.

“Khí tức này…” Khắc Thiên Hà ngưng trọng nhíu mày.

“Khà…khà…Bắt đầu cuộc chơi đi nào.” Dã Y vừa dứt lời, quyền ảnh như quả núi nhỏ đã bay vụt tới.

“Hừ, quá tệ.” Khắc Thiên Hà chỉ cần đưa tay, trường lực liền đánh bật quyền ảnh.

Dã Y dang rộng hai tay, sau đó vỗ hai bàn tay vào nhau. Từ xa cũng hình thành hai bàn tay khổng lồ đen kịt, đập mạnh vào Khắc Thiên Hà như đập muỗi.

“Ầm ầm ầm”

Sức mạnh kinh khủng khiến cho những cú đập mang theo uy thế khiếp người, nhưng vẫn không thể phá vỡ lực trường quanh thân Khắc Thiên Hà.

“Hừ, mai rùa thật cứng. Vậy thử chiêu này xem.”

“Táng Thế Cuồng Phong”

Cơn cuồng phong điên loạn mang theo những tiếng than khóc được hình thành, như máy xay thịt cắt nát bất cứ thứ gì bị nó hút vào. Nó như con quái vật khổng lồ, há to miệng muốn nuốt trọn địch thủ.

“Bang…bang…bang…bang…” Âm thanh va chạm của cuồng phong với trường lực vang lên liên tục, như hàng ngàn lưỡi đao không ngừng chém vào một khối thép nguội. Nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại, Khắc Thiên Hà đứng đó không một vết xướt.

“Lợi hại như vậy? Ta không tin.”

Dã Y vòng tay như đang ôm một thứ gì đó, rồi làm động tác nhấc bổng nó lên.

Cuồng phong cũng như bị nhấc bổng, rồi bay vọt lên trời. Dã Y liền dùng tay trái chụp vào cổ tay phải, bàn tay phải thì cứ như đang cầm một vật rất nặng. Sau đó dùng sức cắm vật đó xuống đất.

Từ trên không trung, cơn cuồng phong bị bóp chặt, thu hẹp lại thành một mũi khoan khổng lồ. Nó xoay tít, ầm ầm cắm vào trường lực quanh thân Khắc Thiên Hà, phát ra những âm thanh cót két như bị mắc kẹt.

“Khá hơn một chút, nhưng chưa đủ.”

Khắc Thiên Hà xoay tròn cổ tay, trường lực liền chuyển động ngược chiều với cuồng phong, trong nháy mắt dập tắt nó như thổi một ngọn nến.

“Dùng toàn lực đi, đừng làm mất thời gian của ta.” Hắn có vẻ mất kiên nhẫn.

Nhìn kẻ địch mạnh nhất từ trước đến nay của mình, Dã Y đăm chiêu suy nghĩ.

"Ta quá nhỏ yếu..."

"Thế mà ta lại...chối bỏ sức mạnh..."

"Thứ sức mạnh...từ huyết mạch...ta căm ghét."

"Nhưng hắn ta nói đúng, chỉ cần nó đủ cường đại..."

Thoát khỏi khúc mắc, Dã Y như biến thành một người khác. Ngửa đầu cười to, hét lên một tiếng dài, miệng ngân nga.

“NGUYÊN THỦY CUỒNG NỘ”

Sau tiếng ngâm, Dã Y liền như làn khói đỏ biến mất một cách đột ngột. Trong chớp mắt hiện ra ngay sau lưng Khắc Thiên Hà, bàn tay như một lưỡi dao không chút lưu tình đâm thẳng vào hậu tâm.

"Bụp...bụp...bụp..." Âm thanh như bong bóng bị xuyên thủng, lưỡi dao thấu qua trường lực không chút trở ngại. Rất tiếc... chỉ đâm vào tàn ảnh của Khắc Thiên Hà, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh để vòng ra sau lưng Dã Y.

Dã Y không chịu thua kém, bằng phản xạ như chớp giật, xoay người hai vòng, thay đổi vị trí với Khắc Thiên Hà, lần nữa đứng sau lưng hắn.

Cứ tưởng cơn mưa công kích sẽ diễn ra. Nhưng không, Dã Y chỉ im lặng dịch chuyển sang bên phải hai bước, rồi tiếp tục tiến lên năm bước. Cứ thế thực hiện những pha di chuyển khó hiểu, nhưng bằng những pha di chuyển này, Dã Y đã dính với Khắc Thiên Hà như hình với bóng.

Cả hai liên tục di chuyển với tốc độ cực nhanh, đến cuối cùng khi Khắc Thiên Hà nhảy lên vách núi đá thì Dã Y ra tay một lần nữa. Và lần này là toàn lực, chưởng đao hình thành đao mang dài cả mét. Đao mang có lưỡi màu đỏ còn thân màu ám kim, xung quanh đao mang bốc lên từng luồng khí bẻ cong cả ánh nhìn.

“NỘ ĐAO”

Thiên phú thần thông của Chiến Cuồng tộc, hội tụ thiên địa chiến ý để tạo ra chiến đao, chiến ý càng nồng hậu thì mức độ phá hoại càng gia tăng, đến đỉnh điểm có thể chém đứt mọi thứ.

Rất dễ thức tỉnh, nhưng khó tinh thâm. Hầu hết thành viên của Chiến Cuồng tộc đều có thể sử dụng nó, tuy nhiên đạt đến tối cao thì rất hiếm. Tương truyền rằng cường giả Chiến Cuồng tộc từng đứng ở giới vực này, chém chết kẻ địch đang ở giới vực khác, uy lực kinh thiên động địa.

Trong lúc đeo bám, Dã Y đã âm thầm tụ lực, nhân cơ hội Khắc Thiên Hà đang ở lưng chừng trời khi nhảy lên vách đá thì xuất thủ. Sát chiêu nhắm thẳng vào cổ địch thủ, đao mang sáng rực vừa lóe lên đã chạm mục tiêu.

“Rẹt…Keng…Keng…” Trường lực như tấm vải bị thô bạo xé rách. Lần đầu tiên trong trận chiến, Khắc Thiên Hà bị chém trúng, đao mang chém vào làn da của hắn tạo nên những âm thanh như kim thiếc đang gõ vào nhau, đinh tai nhức óc.

“Ngươi nói chỉ dùng Linh Ngọc cửu trọng thôi mà. Sao giờ lại đổi ý vậy?” Dã Y cười thật to, nhát chém đã giải tỏa hết khó chịu trong lòng cậu nhóc.

Nhát chém có uy lực cực mạnh, đủ sức uy hiếp đến tính mạng của Khắc Thiên Hà. Đã buộc hắn phải vận dụng sức mạnh vượt quá Linh Ngọc cửu trọng để phòng thủ. Nhưng điều này đồng nghĩa hắn đã thua cuộc, phải để Dã Y đi.

“Ta đã thắng. Hãy giữ lời hứa của ngươi.” Dã Y lên tiếng.

Khắc Thiên Hà không trả lời, chỉ đứng yên tự hỏi.

“Nguyên Thủy Cuồng Nộ… một truyền thừa vô cùng hiếm hoi.
Đây được gọi là cơn thịnh nộ không bao giờ tắt của Chiến Cuồng đầu tiên. Thức tỉnh nó, sẽ cải tiến thân thể cùng tinh thần lên một tầm cao mới.

Thân thể, sức mạnh, độ bền, tốc độ… được cải thiện một cách toàn diện. Nhưng quan trọng hơn hết là sự thức tỉnh của các bản năng như: sinh tồn, giết chóc, chiến đấu…”

“Hắn ắt hẳn đã thức tỉnh bản năng chiến đấu…”

“Như vậy ta càng không thể để ngươi đi được…”

“Nhưng ta còn muốn biết cực hạn ngươi ở đâu…”

Khắc Thiên Hà lẩm bẩm một mình, sau đó quyết định tiếp tục ra tay, hoàn toàn không có ý định giữ lời hứa.

“Nhóc con, tiếp tục đi nào…”




Trận chiến vẫn chưa kết thúc, Khắc Thiên Hà quyết tâm bắt Dã Y theo hắn. Chuyện sẽ kết thúc thế nào? Xem tiếp hồi sau sẽ rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK