• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao chúng ta phải làm việc này?” Thanh niên trẻ tuổi cầm trên tay một mảnh vải nhỏ có mùi thơm ngát, hắn buột mảnh vải vào một cành cây, rồi cắm phập nó xuống đất. Đây đã là ngày thứ năm liên tiếp hắn làm việc này.

“Đừng cằn nhằn nữa.” Một người khác lên tiếng nhắc nhở, lần này là một vị trung niên nam tử.

“Quản thúc thúc, ngươi có biết tại sao chúng ta phải làm việc này không?” Thanh niên trẻ tuổi vẫn tiếp tục cằn nhằn. Cũng không thể trách, đã năm ngày nay hắn phải đi đến các nơi thâm sơn cùng cốc để phát tán những mảnh vải nhỏ bé này. Quả thật, hắn chán muốn chết.

“Ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, đừng thắc mắc quá nhiều.”

“Nếu ngươi muốn sống lâu hơn…” Quản thúc thúc tức giận mắng.

“Quản thúc thúc, ta nghe nói lần này chúng ta đi tìm bảo tàng mà đúng không?” Thanh niên ngồi phịch xuống nói.

“Ta không rõ lắm, nhưng hình như là vậy.”

“Những thứ vô ích này sẽ tìm ra kho báu sao?” Cầm trên tay vô số mảnh vải, hắn đưa lên mũi hít hà.

“Thật là thơm quá, không biết mùi hương này làm từ thứ gì? Nếu đem được mùi hương này về tặng cô ấy thì tốt rồi.”

Nhìn thanh niên ngồi ngơ ngác, Quản thúc thúc chỉ biết lắc đầu cười. Bản thân ông cũng rất mệt mỏi, năm ngày liên tục phải di chuyển khắp núi rừng, cho dù thân thể bằng sắt cũng rã rời. Nhìn bầu trời đang dần dần tối, ông bất chợt cũng muốn nghỉ ngơi một lúc.

“Ta cũng thấy hơi mệt, hôm nay về trại nghỉ sớm một chút đi”

“Thật sao Quản thúc thúc?” Thanh niên nghe vậy nhảy cẫng vui mừng.

Hiện tại có hàng vạn người cũng đang làm những công việc tương tự. Đứa bé sau khi được cho uống bí dược, đã bị trích huyết pha chế hương liệu, thấm vào những mảnh vải rồi phân tán khắp nơi.

Hai thúc cháu men theo đường cũ để trở về trại, nơi hai người đã dựng tạm để nghỉ ngơi. Trong rừng trời tối rất nhanh, chỉ chốc lát đã không nhìn thấy lối đi. Hai người thành một hàng, kẻ trước người sau.

“Lách…cách…lách…cách…”

“Quản thúc thúc, có nghe tiếng động gì không?”

“Tiếng động gì?” Quản thúc thúc quay lại hỏi.

“Thúc nghe kĩ xem.”

Hai thúc cháu cùng nhau lắng tai nghe. Đứng tựa lưng vào nhau quan sát chung quanh hồi lâu, nhưng không có gì lạ. Khu rừng ban đêm im phăng phắc không một tiếng động.

“Kì lạ… ta nghe rõ ràng mà…” Chàng thanh niên lẩm bẩm.

“Suỵt… im lặng quan sát đi.” Quản thúc thúc quát khẽ, toàn thân ông căng cứng đề phòng. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến ông cảm thấy bất thường. Khu rừng này quá im lặng… im lặng một cách chết chóc…

“Thúc… có chuyện gì… a a a a …” Chàng thanh niên bỗng hét lên đau đớn.

“Có chuyện gì…” Quản thúc thúc giật mình quay lại thì thấy cánh tay phải của chàng trai đã bị cắn đứt đến tận vai, máu tươi còn đang phún ra thành dòng.

“Rốp…rốp…” Tiếng nhai xương vang lên giữa đêm đen rợn tóc gáy. Hai thúc cháu nén sợ hãi nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng chỉ thấy bóng tối vô tận.

“Lách…cách…lách…cách…”

“Âm thanh này, lúc nãy ta nghe âm thanh này…” Và như để chứng minh lời chàng trai đã nói, từng trong bóng tối dần dần lộ ra một bóng hình to lớn. Nó đang… gặm cánh tay của chàng trai một cách ngon lành.

“Hắn…ở…đâu…” Nó lộ nguyên hình là con quái vật thân rết…

“Là… hắn…mau…mau…bắn…pháo…”

“Á á á á…tha cho ta…”

***

“Thiếu chủ, mục tiêu đã xuất hiện” Phi Thần cúi người thông báo.

“Cuối cùng thì cũng tìm ra ngươi…”

“Mau gọi tên đệ đệ ngu ngốc của ta…” Khắc Thiên Hà bỏ quyển sách xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.

Ngay trong đêm, hắn cùng Phi Thần và Khắc Phi Vân lên đường tiến về nơi được thông báo. Cả ba dùng hết tốc lực di chuyển, chỉ mất hai canh giờ đã đến nơi.

Cảnh tượng nơi đây khá là… máu tanh. Ngay sau khi hai thúc cháu phát pháo sáng báo động, thì quân đội các khu vực lân cận liền kéo tới, bao vây cả cánh rừng.

Nhưng hổ đói lạc vào bầy dê thì không cần phải nói, Hạt Lân đã mất hết lí trí, lúc này hắn chỉ hành động theo bản năng.

Trên người mỗi binh sĩ đều có các mảnh vải đã được thấm mùi của đứa bé, nên càng kích thích cơn thèm ăn của hắn.

Vì thế khi đến nơi, ba người Khắc Thiên Hà chỉ thấy máu tươi chảy khắp mặt đất. Các mảnh vỡ của thân thể máu thịt nằm rải rác khắp nơi. Hạt Lân thì đang nằm trên một núi xác chết, nói đúng hơn là núi thịt nhỏ, mải mê ăn uống không chú ý xung quanh.

“Phi Thần đại nhân…”

Một người nhìn thấy Phi Thần liền chạy tới đón, không phải Lang Kỳ thì ai vào đây? Hai thúc cháu vừa vào miệng cọp chính là người của Ma Lang thành.

Khi pháo sáng được phát ra, Lang Kỳ đã mau chóng dẫn quân đến, nhưng khi thấy thực lực của Hạt Lân, hắn chỉ dám đứng từ xa quan sát.

“Các ngươi có thể rút quân… Chuyện hôm nay sẽ tính công cho Ma Lang thành…” Phi Thành trả lời.

“Đa tạ đại nhân.” Hơi liếc nhìn huynh đệ Khắc Thiên Hà, nhưng hắn không dám hỏi nhiều, mang quân đội của mình rời đi.

“Nhị vị thiếu chủ… có thể bắt đầu” Phi Thần khẽ nói, sau đó lui lại. Thực lực hắn không đủ để tham gia trận chiến này.

“Đại ca…ngươi khoan hãy ra tay.” Khắc Phi Vân hiến chiến vô cùng, nên nhìn thấy đối thủ xứng tầm liền không nhịn được.

“Đừng làm tốn thời gian, chúng ta phải bắt sống hắn.” Khắc Thiên Hà nhắc nhở.

“Ta biết…nhưng đợi ta đánh xong đã. Ngươi cũng lui lại đi…”

“Nguyên Thủy Chiến Thú”

Khắc Phi Vân biến thân chiến thú, như chiến xa ầm ầm lao về phía Hạt Lân, không để ý lời nhắc nhở của Khắc Thiên Hà.

“Hừ…cái tên đầu bò này.” Khắc Thiên Hà lắc đầu, lui lại mười dặm.

“Ha ha…đến chiến cùng ta.”

Khắc Phi Vân trong hình dạng của chiến thú, vung vẩy hai thanh liêm đao ầm ầm lao tới. Hạt Lân dù mất đi lý trí, nhưng bản năng chiến đầu của dã thú thì càng lợi hại.

Hàng trăm chân rết như một bộ máy, trong chớp mắt nâng thân thể đồ sộ lên né tránh nhát chém của chiến thú.

Từ trên bốn cánh tay hình thành bốn cây thạch lao, được hắn vung lên với tốc độ chóng mặt, nhân cơ hội chiến thú lỡ đà liền nhắm vào chỗ hiểm mà cắm xuống.

Chiến thú không thèm né tránh, hắn để mặc cho bốn thanh thạch lao cắm vào thân thể. Hắn xoay đầu, từ con mắt duy nhất bắn ra một tia sáng màu đỏ.

Nhờ bản năng sinh tồn cực mạnh, Hạt Lân nhảy lùi lại né tránh tia sáng đỏ. Nhưng vẫn chậm một chút, tia sáng đã cắt đứt một cánh tay, cùng hơn hai mươi cái chân rết của hắn.

Cơn đau làm cho hắn phát ra những âm thanh gào rú điên loạn, cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm chiến thú. Cuộc chiến vừa bắt đầu đã tràn ngập máu tươi, chiến thú trên người cắm bốn thanh thạch lao với máu tươi giàn dụa.

“Ha ha, thật đã ghiền…tiếp tục đi nào.” Khắc Phi Vân trong hình dáng chiến thú gào to. Sau đó hai đại quái vật cuốn lấy nhau, trận chiến không còn chút gì đẹp mắt. Chỉ có cắn xé, máu tanh… cùng với những tiếng gào thét vang dội.

“Ầm…ầm…ầm…ầm…” Cây rừng đổ rạp, núi đồi bị phá sập đổ xuống. Cả một khu vực bị tàn phá nặng nề bởi hai đại quái vật.

“Gào…gào…” Hạt Lân bỗng nhiên gào thét vang trời, toàn thân hắn trong chớp mắt được thủy tinh bao bọc. Đuôi rết hàng trăm chân như ngọn roi đánh văng chiến thú ra xa. Hắn đã tức giận…

Vô số gai nhọn khổng lồ bằng thủy tinh từ dưới đất trồi lên tấn công chiến thú. Cả vùng đất bị thủy tinh hóa, mọc lên những bức tường, những cột trụ bằng thủy tinh sáng lóng lánh. Hạt Lân như chất lỏng bị tan chảy, thân hình khổng lồ hòa tan vào vùng đất rồi biến mất.

“Kính Tượng Thế Giới”

“Hừ... đần độn. Ngươi cho hắn thời gian để ra sát chiêu rồi.” Âm thanh của Khắc Thiên Hà từ xa vọng lại.

“Bình tĩnh đi… chỉ là chuyện nhỏ…” Khắc Phi Vân trả lời.

“Nếu để hắn trốn thoát…làm hư chuyện. Lão già sẽ lột da ngươi”




Cuộc săn bắt có vẻ không thuận lợi, liệu Hạt Lân có trốn thoát được không? Xem tiếp hồi sau sẽ rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK