• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt lắm, tất cả đều đã nhận được nhiệm vụ. Các ngươi có ba tháng để thực hiện nó, bây giờ tất cả có thể giải tán. Về nhà chuẩn bị hành trang, ngày mai bắt đầu xuất phát.”
Gấu Điên vỗ tay ra hiệu mọi người có thể tự do hành động.

Sáng sớm hôm sau, trên một đỉnh núi cao, Vạn cốc chủ và ba vị huấn luyện viên đứng nhìn từng nhóm người đang lũ lượt rời đi.

“Cốc chủ, nhiệm vụ thôn Y Thống có quá mức nguy hiểm với bọn chúng không? Ta thấy chuyện lần này không đơn giản chút nào.” Lợn Rừng hỏi.

“Ha ha, đúng là có một chút nguy hiểm, nhưng ta đã phái người theo hộ tống. Dù sao đây cũng là những thiên tài hiếm có nhất của Ẩn Dạ cốc từ xưa đến nay. Nhất là Dã Y, mười bốn tuổi cửu cấp, quả thật là trời cao chiếu cố.” Cốc chủ hồ hởi trả lời.

“Dã Y… đứa bé này tương lai sẽ là một sát thần.” Mèo Mù bất ngờ lên tiếng.

Mèo Mù vốn không phải xuất thân từ Ẩn Dạ cốc, năm xưa bị trọng thương được cha của Vạn Thành Kiếp cứu sống, nên hắn đã thề phục vụ Vạn gia cả đời. Thực lực thâm bất khả trắc, chưa có ai buộc được Mèo Mù xuất toàn lực. Vạn Thành Kiếp từng âm thầm so sánh ông với Đào lão, cuối cùng kết luận là bên tám lạng người nửa cân.

“Mèo lão, sao ngài nói vậy?” Cốc chủ thường gọi Mèo Mù là Mèo lão như cách thể hiện sự tôn trọng với trưởng bối.

“Sát khí… rất đậm đặc. Nhưng được ẩn dấu cực kỳ sâu, như một bản năng. Không trải qua sa trường chém giết, hiếm ai làm được. Loại người này sát phạt quyết đoán, sẽ trưởng thành rất nhanh nơi chiến trường.”

“Vậy ý ngài là…”

“Thân thế hắn không phải tầm thường, thiên phú lại cực tốt, vạn người chọn một. Ẩn Dạ cốc sẽ không thể giữ chân được hắn. Nhưng nếu hắn không phải loại người bạc tình bạc nghĩa, ta kiến nghị ngài dốc sức bồi dưỡng. Nợ ân tình của một cường giả là vô giá.”

***

Trong đêm, tiếng mè nheo la hét ầm ĩ của một đứa bé vang lên chói tai.

“Xoảng.”

Thằng bé ném cái chén vào tường vỡ toang. Nguyên nhân là sau khi nài nỉ đòi ăn thịt hươu vào bữa tối nhưng mẹ cậu không làm món này, cậu bé liền tức giận la hét, đập phá đồ đạc. Và cái giá của sự ngỗ nghịch cũng không rẻ, cái tát như trời giáng của người cha là kết quả xứng đáng.

Tức giận vì bị đánh, cậu bé chạy ra khỏi nhà, hướng về phía bờ sông. Ngồi cạnh bờ sông, trong lòng ấm ức, bụng thì đói. Cậu bé lảm nhảm:

“Lão già chết tiệt, khi ta lớn lên, ông sẽ biết tay ta.”

“Khà khà… sao phải đợi lớn lên? Ta có thể giúp ngươi.” Một giọng nói the thé vang lên từ trong góc tối.

“Ai…ai đó.” Cậu bé giật nảy người, quay đầu quanh quất hỏi.

“Khà khà…không cần tìm, chỉ cần trả lời ta, ngươi có muốn trừng phạt cha ngươi không?”

“Muốn…muốn…ngươi sẽ thay ta đánh ông ấy sao?”

“Khà khà…”

Người cha sau khi đánh con mình, cũng cảm thấy hối hận, thấy thằng bé ra ngoài lâu quá nên định ra ngoài tìm. Nhưng ngay lúc đó, ông nhìn thấy cậu bé đang đi vào nhà, ông liền tiến đến ôm chầm lấy nó.

“Cha xin lỗi…” Lời xin lỗi chưa nói hết câu, thì cảm giác đau đớn truyền tới, ông nhìn xuống bụng mình. Nơi đó đang cắm một con dao, cùng với nụ cười đáng sợ đang nở trên môi của con trai ông.

Đâm thẳng vào dạ dày của cha mình, cậu bé dùng sức ấn mạnh, kết liễu ông một cách nhanh gọn. Rút bỏ ruột và lấy thịt cha mình đem nấu.

Người mẹ bước vào bếp thấy cảnh tượng này liền hét lên ngất xỉu. Còn cậu bé như tỉnh cơn mê, ôm đầu gào khóc.

Bên ngoài, có một sinh vật với thân hình khẳng khiu như cây gậy đang nhìn cảnh tượng này một cách thích thú.

“Khà khà, nhân loại…thật thú vị”

***

Cách thôn Y Thống một dặm, tại một khoảng đất trống cạnh bờ suối. Một con cá khổng lồ đang được gác bên đống lửa cũng lớn không kém, tiếng mỡ rơi vào lửa xèo xèo, cùng với mùi thơm nức mũi.

Một bóng người như cánh bướm, liên tục di chuyển để rắc muối, miệng cười mỉm nhìn Dã Y đang ngồi chảy nước bọt.

“Ôn Bích tỉ, có thể ăn được chưa? Ta đói quá.”

“Ha ha, chỉ những lúc như thế này ta mới cảm thấy ngươi là người bình thường.”

Nhìn Ôn Bích trêu chọc Dã Y, Hận Kỳ Thiên lắc đầu cười cười.

“Ta nghĩ chúng ta khoan hãy vào thôn.”

“Tại sao?” Ôn Bích luôn là người đầu tiên đặt câu hỏi.

“Khi nhận nhiệm vụ, ta đã nghĩ thôn Y Thống không lớn lắm. Cho dù có người tu luyện cũng sẽ không quá nhiều. Nhưng quan sát mấy ngày nay, các ngươi có thể thấy thôn này có diện tích không nhỏ, lượng người ra vào mỗi ngày khá lớn, không thiếu tu luyện giả.

Lực lượng của họ cũng không quá kém, tuy chưa gặp mặt nhưng ta tin thôn trưởng họ sẽ không thấp hơn Linh Ngọc cửu cấp, thậm chí có thể đã bước vào Thiên Tâm cảnh giới.

Do đó, ta tin chuyện lần này sẽ không đơn giản. Nếu chúng ta cứ thế mà bước vào thôn, bứt dây động rừng, kẻ địch sẽ đề phòng.”

“Vậy ý kiến của đệ là gì?” Thạch Bàn hỏi.

“Ha ha, cái này phải hỏi Ngô Hải.” Hận Kỳ Thiên cười cười.

“Được, cứ để cho ta lo.” Ngô Hải không chút do dự trả lời.

“Này này, là sao? Cuối cùng các ngươi đang nói gì?” Ôn Bích khó hiểu hỏi.

“Ha ha, tỉ thật khờ.” Dã Y nhân cơ hội trêu chọc.

“Vậy ngươi hiểu sao? Có giỏi thì giải thích xem.” Ôn Bích trừng mắt nhìn Dã Y.

“Ngô Hải đại ca sở trường sát thủ, có khả năng làm nhạt sự hiện diện của mình. Sẽ vô cùng thích hợp trà trộn để tìm hiểu tin tức. Tỉ thật đần, ha ha.”

“Tên khốn này, đệ muốn chết à?”

“Ha ha, tha cho đệ. À, Kỳ Thiên đại ca, đệ cũng muốn vào thôn dọ thám.”

“Ta cũng có kế hoạch như vậy, Ngô Hải sẽ theo đội buôn vào thôn. Còn đệ thì cứ đường đường chính chính đi vào, sẽ không ai đề phòng một tên nhóc như đệ.”

Sau khi bàn bạc kĩ càng, thì Ngô Hải và Dã Y sẽ vào thôn trước để dọ xét tình hình. Sau năm ngày quay trở lại, tùy theo kết quả mà định ra đối sách mới.

***

Dã Y miệng ngậm nhánh cỏ, hai tay gối sau đầu đi vào thôn. Đúng như lời của Kỳ Thiên, các hoạt động thường ngày của thôn dân cũng rất náo nhiệt, người xe qua lại tấp nập.

Đi loanh quanh khắp thôn cho đến chiều tối, Dã Y đã lạc tới bờ sông. Nước sông trong trong vắt nhìn thấy đáy, có vài ngư dân đang cố gắng quăng mẻ lưới cuối cùng. Hứng thú nhìn cảnh tượng bình yên, Dã Y thong thả ngồi trên một tảng đá, hai chân thò xuống nước vô cùng thư thả.

Bỗng nhiên có một hương thơm thoang thoảng từ xa bay tới, Dã Y vừa hít phải liền nhíu mày. Lần theo mùi hương, Dã Y liền lao vút đi. Quanh co lòng vòng một hồi, thì phát hiện một con đường mòn hướng vào rừng sâu. Không chút ngần ngại, Dã Y liền tiến vào.

Di chuyển một lúc lâu sau, Dã Y thấy được bóng của hai người đàn ông. Trên lưng vác theo cung tên, người khoát da thú, chân đi giày vải. Cả hai là thợ săn, ngồi trước đống lửa, đang sôi nổi bàn luận đều gì đó.

Dã Y nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây, lắng tai nghe hai người nói chuyện.

“Ngươi thấy thế nào? Cô ta đã lạc hơn một ngày, ta nghĩ…”

“Ha ha, đồng ý. Gần đây thôn chúng ta cũng hay có người mất tích, thêm cô ta cũng không thành vấn đề gì đâu.”

“Nhưng ta thấy hơi lạ, một cô gái trẻ đi sâu vào rừng để làm gì?”

“Ngươi khéo lo, có thể cô ta ham chơi, rồi càng đi càng lạc mà thôi.”

“Được, nếu vậy thì hành động đi thôi. Ta không thể đợi được nữa.”

Dã Y nhíu mày, cậu có thể cảm thấy được vấn đề từ cuộc trò chuyện của hai người, rõ ràng họ đang có kế hoạch làm đều gì đó vô cùng tồi tệ.

“Hừm, để xem các ngươi định làm gì.” Sau đó liền bám theo hai tên thợ săn.

Họ len lỏi qua từng bụi cây rậm rạp, tối mịt mờ, cùng với con đường đầy khúc khuỷu. Thật sự nếu không quen thuộc đường đi, khó có ai định hướng được với điều kiện như thế này. Hai gã thợ săn như dã thú xuyên toa qua rừng rậm, cuối cùng họ đến được một khu vực trống trải hơn một chút, nơi đó có ánh lửa yếu ớt đang cháy.

Ngồi bên ngọn lửa là một cô gái, có nhan sắc chim sa cá lặn, làn da trắng như mỡ đông, mịn màng như lụa. Thân hình đầy đặn, bởi vì quần áo rách nát mà lộ ra những đường cong dụ người phạm tội. Cô gái ngồi bó gối bên ngọn lửa, dáng vẻ vô cùng lo lắng, cô đã lạc trong rừng cả ngày hôm nay.

Hai gã thợ săn tiến về phía cô gái, miệng cười đầy tà ác.

“Tiểu muội muội, đừng sợ. Chúng ta đến với muội đây.”

Cô gái giật bắn mình, tay cầm con dao nhỏ xíu phòng thủ, nhưng dáng vẻ đó càng thêm dụ người.

“Các ngươi là ai? Đừng đến đây, ta…ta…sẽ…”

“Sẽ làm gì? Ha ha ha, ngươi sẽ vui vẻ với bọn ta đêm nay.”

Hai tên cầm thú lao đến khống chế cô gái, chuẩn bị giở trò đồi bại. Trong mắt chúng bây giờ là một thân thể đầy dụ hoặc, đang chờ chúng hưởng dụng. Cô gái la hét lên thất thanh, nhưng đều này càng kích thích thú tính của hai gã thợ săn. Chúng càng điên cuồng xé toạt quần áo của cô ta.



Dã Y của chúng ta mới hơn mười bốn tuổi, chẳng lẻ lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Chân tường của những án mạng kì lạ tại thôn Y Thống là gì?
Liệu các người bạn nhỏ của chúng ta có giải quyết được không?
Quá nhiều câu hỏi được đặt ra. Hãy tiếp tục theo dõi hồi sau của câu chuyện sẽ rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK