Ba ngày yên lành trôi qua nhanh chóng, Nguyên Hạo và Khương Thiên cũng đã hiểu hơn về Huyết lão quái. Vốn lão vì chiếm được Đại Địa Liệt Diễm nên bị kẻ thù tung tin khắp nơi khiến lão trở thành đối tượng bị vây giết. Theo lão giải thích, trong thiên địa này có chia nhiều loại hỏa diễm gồm: thú hỏa, địa hỏa vả thiên hỏa. Trong đó, đa số luyện dược sư đều truy cầu thú hỏa cao cấp cho mình, thú hỏa tùy theo cấp độ yêu thú mà phân ra mạnh yếu. Còn địa hỏa, chỉ có một số luyện dược sư cao cấp thần thông mới có thể có được, nhưng cũng chỉ sỡ hữu vài địa hỏa xếp chót chứ địa hỏa xếp tốp đầu hiếm đến gần như tuyệt chủng. Thiên hỏa, như tên gọi, đó là lửa của trời, những hỏa diễm này chỉ có trong truyền thuyết vì ngoài độ nóng kinh người ra còn có thần thông đặc biệt riêng nữa, có người còn nói thiên hỏa có thể tự sinh ra linh trí cho chính mình. Đại Địa Liệt Diễm chính là thiên hỏa bài danh cuối cùng trong thiên hỏa, nhưng như vậy đủ để tất cả đỏ mắt lên tranh giành rồi, chính vì lão quái vô tình chiếm được nó nên thành mục tiêu cho tất cả mọi người truy lùng. Hỏa diễm bảng không biết từ đâu có, ai là người tìm ra nhưng đã lưu truyền từ xa xưa rồi, gồm 100 loại hỏa diễm đứng đầu thiên địa: 50 thú hỏa, 36 địa hỏa và 14 thiên hỏa.
Hai anh em Nguyên Hạo nghe lão kể đến say sưa, những kiến thức này quá mới mẻ với bọn chúng rồi. Huyết lão quái thì kể hăng máu vô cùng, đã lâu rồi lão không có thể tự sướng với người khác như vậy, lão chỉ toàn phải ngồi nghe tên thần côn kia lải nhải thôi.
- Tại sao lão lại bị lạc vô Hư Lộ này vậy, ta thấy lão không phải người thích mạo hiểm nha?
Nguyên Hạo đột nhiên tò mò hỏi.
- Có cho gì ta cũng không điên mà vào, chỉ là lúc đó ta đang bị cường địch truy sát, thập tử nhất sinh. Lúc ta đang cùng đường, chuẩn bị liều mạng thì Hư Lộ xuất hiện nên ta không có lựa chọn nào mà lao vào luôn.
- Và ông đã gặp thần toán tử Vạn Thiên Thư trong này?
- Hừ, đừng nhắc đến cái tên ấy làm lão mất hứng, chỉ nghĩ đến hắn thôi là ta nổi cả da gà rồi. Kẻ khác rơi vào Hư Lộ thì lo giữ mạng từng phút, hắn thì lại vô cùng ung dung thong thả. Hai ngươi nghĩ ta lần đầu găp hắn thì hắn đang làm gì? Bảo đảm các ngươi nghe mà rợn da đầu, hắn đang hái hoa để bỏ vào nước tắm đó. Huyết Thần Sư ta sống cả vạn năm rồi cũng chưa từng thấy tên nam tử nào quan tâm đến nhan sắc như hắn đấy.
Vừa dứt lời, lão lại cảm giác thấy 1 hơi thở vô cùng quen thuộc sau gáy mình khiến lão phải nhảy lên hô lớn
- Vạn Thiên Thư
- Hì hì không ngờ lão già khọm ngươi lại trốn ở đây tâm sự với hai tên nhóc này nha, sao không đi tìm bổn thần toán ta chứ.
Vạn Thiên Thư ánh mắt nhu mì nhìn Huyết lão quái khiến lão gần như hóa đá. Chỉ với một cái nhìn đã hạ gục một tiên nhân cao thủ, đây tuyệt đối là đệ nhất lợi hại rồi. Nguyên Hạo cũng cảm thán, hắn tự thề với lòng sau này không nên chọc giận tên biến thái này, quá đáng sợ rồi.
- Thư ca đến rồi, vậy chúng ta có thể xuất phát rồi à?
Nguyên Hạo phải tìm lý do để rời khỏi cảnh này gấp, hắn sợ mình cũng trúng chiêu của Vạn Thiên Thư thì toi mất.
- Ừm, ta đến dẫn các ngươi đi theo con đường mà ta tìm ra, trừ ta ra không ai tìm được đâu. Nhớ trên đường đi chỉ nhìn theo ta không được nhìn lung tung, đừng như lão già này cứ mỗi lần chiêm ngưỡng nhan sắc chim sa cá lặn của ta thì hắn lại cứ ngẩn ra như kẻ mất hồn như thế đấy.
Vạn Thiên Thư bỉu môi khinh thường rồi dắt Nguyên Hạo ra khỏi nhà. Vừa ra ngoài, Thiên Thư ánh mắt quái dị nghe tiếng lão quái nôn thốc nôn tháo bên trong.
- Lão già này lớn tuổi rồi còn ăn bậy ăn bạ. Kệ hắn đi, chúng ta đi tiếp tục.
Nguyên Hạo mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng, tên này mặt dày đến mức độ lô hỏa thuần thanh rồi. Tiên nhân mà cũng ăn bậy để ói được sao, cái này còn vượt qua cả truyền thuyết rồi. Giờ phút này, Nguyên Hạo tự thấy mình còn thua kém tên thần côn này quá xa. Hắn rõ ràng là cực phẩm trong những cực phẩm a.
---------------
Một canh giờ sau, mọi người đã đến được nơi cất giữ bàn cờ kỳ dị đó. Nơi này giống như 1 đình viện bỏ hoang rất nhiều năm, bàn cờ nằm ở giữa, tỏa ra cảm giác vô cùng cũ xưa. Nguyên Hạo nhìn bàn cờ mà cả người run rẩy, hắn thật sự không ngờ đến
- Đây... Đây rõ ràng là cờ vây rồi
Không thể tin được hắn lại thấy được 1 bàn cờ vây ở thế giới kỳ lạ này. Bàn cờ này nhìn niên đại hình như rất xa xưa a.
- Ngươi biết loại cờ này? Bàn cờ này ta đoán nó đã ở đây hàng vạn vạn vạn vạn năm hoặc lâu hơn rất rất nhiều nữa
Thiên Thư nhìn biểu hiện của Nguyên Hạo thì vô cùng chờ mong, nhưng hắn cũng khó mà tin được Nguyên Hạo lại biết loại cờ mà khởi nguồn của nó từ thời viễn cổ như vậy
- Không dám giấu thư ca, đây là môn cờ ta yêu thích nhất, cờ vây. Việc tại sao lại có 1 bàn cờ vây ở đây ta cũng như người thôi, không biết bàn cờ này xuất xứ từ đâu.
Vạn thần toán cũng nhẹ gật đầu, nếu bàn cờ ở đây tất có lai lịch riêng của nó
- Vậy ngươi thử xem có thể đánh bại bàn cờ này không?
Nguyên Hạo nghe vậy thì vâng một tiếng rồi nghiêm trang ngồi xuống một bên trắng của bàn cờ. Hắn nhắm cả 2 mắt lại để định thần, đây chính là tư thế chuẩn bị cho trạng thái tốt nhất của mình. Sau một tuần trà, cuối cùng Nguyên Hạo cũng bắt đầu, hắn cúi đầu chào về phía bàn thờ hết sức trang trọng. Đây là nghi lễ tôn trọng đối thủ của hắn vì Nguyên Hạo cảm nhận được đây có thể là ván cờ khó khăn nhất trong đời hắn. Gió bỗng nhiên nổi lên dữ dội tạo thành 1 vòng ngăn cách giữa Thiên Thư, Huyết Lão và Nguyên Hạo. Giờ tất cả mọi thứ đều bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn hắn và bàn cờ mà thôi.
- Ta xin phép đi trước
Nguyên Hạo thần sắc nghiêm trang, hắn đi bước đầu tiên và rồi trên bàn cờ dường như có người điều khiển khiến quân cờ đen cũng hạ cờ lại ứng tiếp. Vì không dám chắc mình có thể thắng nên Nguyên Hạo đã dùng lối đánh độc nhất vô nhị của hắn tiến nhập bàn cờ. Cứ như thế ván cờ kéo dài được 3 ngày, ở bên trong bức tường gió Nguyên Hạo đều không hề thấy đói khát mệt mỏi. Hắn cảm thấy mình dường như có thể lực vô tận để duy trì sự sáng suốt. Đến ngày thứ mười, ván cờ đã đi vào giai đoạn thắng thua, nhưng kỳ diệu là dù hắn nhìn sao cũng thấy đây là cờ hòa, hắn không có cơ hội thắng. Sự cân bằng giữa hai bên quân cờ dường như được dẫn dắt một cách cố ý.
- Quái lạ, ta cảm giác bàn cờ này đang cố truyền tải điều gì đấy.
Càng nhìn vào bố cục ván cờ, Nguyên Hạo thấy mình đang đắm chìm trong nhân sinh tuần hoàn, thấy mọi thứ sinh rồi diệt, diệt rồi lại sinh.
- Sự cân bằng chính là nguyên tắc của tạo hóa thiên địa này ư?
Nguyên Hạo cứ lẩm bẩm một mình, hắn cảm thấy ý niệm cầu hòa ván cờ càng lúc càng lớn trong đầu mình khiến hắn dần mất đi tự chủ. Lúc này, bỗng nhiên viên ngọc linh hồn của Khương Thiên tỏa sáng và bao trùm lấy hắn. Nguyên Hạo cảm thấy hắn đã ý thức lại mọi việc, cầm viên ngọc thần hồn đứa em mình, hắn gầm lên:
- Cái gì là cân bằng? cái gì là tạo hóa? Nguyên Hạo ta dù phải đảo ngược nhật nguyệt, phá vỡ luân hồi thì cũng quyết cứu được người thân của mình. Ta đã vô dụng để mất mẹ mình, giờ ta sẽ không để chuyện đó lập lại lần nào nữa. Không bao giờ!!!
Nguyên Hạo đã điên cuồng rồi, hắn thà phá vỡ tất cả chứ không bỏ đi cơ hội cứu lấy em mình. Chết có là gì? Nếu thấy người mình yêu quý mất đi mà không cứu mới là kẻ đáng chết. Nguyên Hạo ta tuyệt không như vậy, hãy cùng ta một lần "điên" với số phận nào.
- Haha, không có cờ hòa, chỉ có lòng không cầu thắng, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi
Nguyên Hạo cầm quân cờ lên và đặt xuống bàn. Hắn đã nhìn thấy bước đi cuối cùng giành thắng lợi rồi. Khi tay vừa buông quân cờ trắng ra, gió xoáy bỗng gào thét khủng khiếp gấp trăm ngàn lần. Bên ngoài Vạn Thiên Thư và Huyết lão phải lui chạy ra xa để trốn tránh. Còn Nguyên Hạo bên trong thì đầu óc quay cuồng, hắn chỉ nghe một tiếng nói như sấm sét vang bên tai:
"Thiên địa phân hai, âm dương chia nửa...Thế cờ vốn chỉ có thể hòa, thế cục vạn năm chưa từng có người phá giải...Một bước đi thay đổi càn khôn, bánh xe tạo hóa sẽ xoay chuyển một lần nữa... Chào đón ngươi chính thức bước vào Hư Lộ...bước trên con đường định mệnh....mở ra kết cục muôn đời... Chứng Thánh chi đạo...."