- Được rồi, Nguyệt Lân lão huynh không cần khách khí như vậy. Trước tiên huynh hãy kể rõ về tình huống của mình cho ta được tường tận. Có như vậy ta mới xem xét và đưa ra phương pháp chữa trị cho huynh được.
Cũng không muốn làm khó dễ đối phương nữa, Nguyên Hạo bèn hạ giọng. Nghe thấy vậy, lão già mừng rỡ vội vàng trịnh trọng ôm quyền rồi bắt đầu tường thuật lại nguyên do và nguồn cơn của mình.
- Cách đây khoảng ba trăm năm, ta và Nguyệt nhi vốn là trời sinh một đôi, vô cùng hợp ý, anh hùng kết duyên cùng giai nhân. Khi ấy ta vẫn còn khí độ bất phàm, hô một tiếng cũng làm rung chuyển một phương. Ai nghe đến danh tự của Độc Vương Nguyệt Lân ta đều run rẩy sợ hãi, không kẻ nào dám mạo phạm.
- Khụ khụ, lão huynh chỉ cần nói đến trọng điểm quá trình vì sao bị hạ độc và triệu chứng loại độc này như thế nào là được rồi. À, mà lão huynh có danh hiệu Độc Vương, chẳng lẽ huynh là một độc sư?
Rùng mình ớn lạnh trước màn tự sướng thái quá của lão già, Nguyên Hạo vội vàng ho khan vài tiếng để cắt đi nguồn cảm hứng vô tận của đối phương đang tuôn trào. Thế nhưng có vẻ như Nguyệt Lân không hiểu ý của đối phương mà vẫn hết sức thoải mái trả lời:
- Khà khà, huynh đài đúng là tinh ý. Ta chính là vị độc sư đầu tiên, người khai sáng cho Độc Sư Đường của Hắc Điểu Môn, cũng là độc sư cấp bậc đại sư duy nhất của môn phái cho đến giờ.
Nghe đến đây thì Nguyên Hạo không khỏi chề môi một cái, nhịn không đượcn cất giọng lảnh lót hỏi lại một câu:
- Ồ, Nguyệt Lân huynh là đã là đệ nhất độc sư của tông môn, vậy mà cũng bị người ta hạ độc được sao? Vậy kẻ ra tay này trình độ dùng độc chắn chắn kinh thiên hãi tục rồi nhỉ?
- Khụ khụ, nói ra thì thật xấu hổ. Lão phu thân là đại sư về dùng độc nhưng suốt cả mấy trăm năm qua vẫn không thể nào phá giải được chất độc trong cơ thể mình. Ngay cả việc bị hạ độc như thế nào ta cũng không rõ ràng nữa, đúng là vô cùng nhục nhã, biệt khuất cho sở học của mình mà.
Thấy u hồn hỏi mình một câu có phần mỉa mai, Nguyệt Lân đỏ mặt, gãi đầu nhẹ giọng đáp. Có điều lão thẳng thắn thừa nhận thất bại của mình cũng khiến Nguyên Hạo co phần kính phục. Rất nhiều người ngay cả đến chết cũng không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình, tất cả chỉ vị trọng danh dự, hào quang giả tạo của bản thân. Lão già này tính tình rất giống Nguyệt lão sư phụ, tuy có hơi lỗ mãng và khoe mẽ một tí nhưng là người có hùng tâm và cá tính biết chấp nhận sự thật, không che dấu khuyết điểm.
- Haha, Nguyệt Lân huynh không cần tự hạ thấp mình, người ta có câu "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng". Huynh có bao giờ nghĩ rằng kẻ hạ độc mình là một người mà mình rất tin tưởng không? Chính những cái vô cùng thân thiết với mình mới khiến cho bản thân chúng ta lơ là, giảm mức độ cảnh giác xuống mức thấp nhất.
Nguyên Hạo cười lớn rồi dùng một câu cảnh tỉnh đối phương khiến Nguyệt Lân ngẩn người ra. Khuôn mặt vốn nhăn nhúm của lão vốn đã chịu bao nhiêu dày vò của vô số lần độc tính phát cơn giờ đây co giật mãnh liệt. Ngay từ những ngày đầu, lão cũng từng nghĩ đến trường hợp này nhưng lão đã gạt đi ngay. Bởi vì trong thâm tâm của lão không tin và cũng không muốn chấp nhận kết quả như vậy. Những người lão tin tưởng không nhiều, nếu bất kỳ ai trong số họ ra tay với lão thì lão thật không biết phải giải quyết như thế nào nữa.
- Chuyện này ta nghĩ lão huynh nên tự tìm hiểu thì tốt hơn, ta chỉ gợi ý như vậy thôi. Giờ huynh hãy mô tả cho ta về tình trạng trúng độc của bản thân mình đi.
Đã hé mở cành cửa cho đối phương rồi, Nguyên Hạo cũng không muốn dẫm vào vũng nước đục này. Bởi bản thân hắn không đủ thực lực để lo chuyện của người khác, nhiều khi không giúp gì được mà phải bồi thêm cái mạng nhỏ của mình vào thì không đáng tí nào.
Tiếp theo suốt một canh giờ, Nguyệt Lân trình bày những gì lão đã thử nghiệm và tìm cách giải độc trong suốt một khoảng thời gian dài qua như thế nào. Có rất nhiều lần lão ta đã thành công áp chế chất độc nhưng sau đó vẫn không thể giải quyết triệt để và độc tính lại áp xúc mạnh mẽ trở lại. Nguyên Hạo vẫn giữ trạng thái trong suốt quá trình lắng nghe, và sau đó từ biệt rời đi. Trước khi rời khỏi, hắn chỉ thông qua Phong Ảnh nhắn nhủ với lão vài câu:
- Loại độc mà lão huynh trúng phải không đơn giản, ta cần thời gian để nghiên cứu và tìm cách giải quyết. Hiện tại ta đang ở Vạn Dược Cốc bận công vụ nên không thể đến đây được. Nhưng ta có thể thông qua u hồn để trao đối nói chuyện với huynh, có điều huynh đừng tiết lộ cho bất kỳ biết sự tồn tại của ta. Ta quên giới thiệu, ta tên là Phong Ảnh, khi nào cần gì ta sẽ tìm lão huynh sau, cáo biệt.
Ngay sau đó Phong Ảnh quỷ dị biến mất không còn tung tích gì nữa. Thở dài một hơi, Nguyệt Lân xoay người bước ra ngoài nhìn về phía xa, lòng mang nhiều cảm xúc khó diễn tả. Bao nhiêu năm đau khổ, giờ lão cũng có được một chút hi vọng rằng vị Phong Ảnh bằng hữu thê tử của mình có thể tìm ra cách chữa trị cho bản thân được. Nhưng lão cũng cảm thấy tâm mình phát lạnh vì nghĩ đến chuyện phải đối mặt với kẻ ra tay với mình thế nào. Lời nhắc nhở của vị Phong Ảnh kia như một tiếng sét xóa đi mây đen bấy lâu che mờ đi sự thật trong lòng lão.
- Haiz, đôi khi điên điên mà sống còn tốt hơn.
***
Triệu hồi Phong Ảnh quay về, Nguyên Hạo một mình trầm tư trong phòng. Thấy hắn không nói gì, Tiểu Vô mới cất tiếng nói:
- Ta thấy độc tố lão già này bị trúng là do hạ độc thời gian dài trong vô thức, độc tính tích tụ từ từ mà thành. Để có thể làm như thế thì chắc chắn chỉ có người thân cận ra tay mà thôi. Nhưng ta có cảm giác loại độc này tuy khó trị nhưng cũng không phải quá nguy hiểm.- Độc dược tích tụ từ từ thường sẽ gây ra tác dụng khiến người ta suy yếu hoặc mơ màn, nổi cơn điên. Cũng có loại làm suy giảm tu vi, cơ thể suy nhược, lục phũ ngũ tạng bị tổn hại dần dần. Theo ta thấy thì kẻ ra tay không phải muốn lấy mạng lão mà muốn suy yếu để loại đi một phần lớn sức mạnh của Hắc Điểu Môn. Đôi khi chỉ cần khiến thực lực đối phương suy giảm là đủ, không nhất thiết phải ra tay ám sát. Đây chính là một trong những mưu lược thường thấy trong binh gia hắc hắc. Có điều trong kế này có một lỗ hổng rất lớn mà mọi người không phát hiện ra thôi.
Nguyên Hạo lúc này mới mở miệng đưa ra suy luận của mình, hắn đã sớm đoán ra được phần lớn vấn đề rồi.
- Lỗ hổng gì vậy?
Tiểu Vô tò mò hỏi, nó tuy kiến thức uyên bác nhưng những thứ mưu kế binh lược của phàm thế thì lại không biết gì nhiều.
- Haha, đơn giản thôi, kẻ ra tay chắc chắn vẫn ở bên cạnh của Nguyệt Lân vì hắn phải không ngừng theo dõi, quan sát. Nếu như lão ta áp chế được độc tính thì tên đó sẽ âm thầm ám toán phá hoại ngay. Nếu không như vậy thì tại sao trùng hợp mỗi lần sắp giải quyết được độc tính thì lại thất bại trong gang tấc, rõ ràng là có mờ ám trong việc này. Nơi thuận tiện tiếp cận hạ độc nhất chính là Độc Sư Đường, vậy kẻ tình nghi nhất là người trong đó và là thân cận với Nguyệt Lân.
Nói đến đây, Nguyên Hạo cũng không cần nói thẳng ra nữa. Nguyệt Lân đã kể rằng lão có ba đệ tử thân truyền, chỉ có ba tên này ngày đêm làm dược đồ hỗ trợ lão luyện dược. Nên chín phần là thủ phạm chính là một trong ba tên này, thậm chí là cả ba tên cùng là gian tế.
- Chỉ là ta không quan tâm chuyện vạch trần hung thủ. Việc ta quan tâm là làm sao để chữa bệnh cho lão ta, nếu thành công thì vị phu quân của sư phụ sẽ nợ chúng ta ân huệ thật nặng nha hắc hắc.
Nguyên Hạo cười một cách bỉ ổi khiến cho Tiểu Vô phải hừ lạnh khinh thường nói:
- Thì ra tên não nhỏ này chỉ chú tâm làm sao để có thể lợi dụng tình thế của lão già kia mà thôi. Ngươi căn bản chả có tấm lòng giúp đỡ người hoạn nạn gì cả.
- Giúp thì tất nhiên phải giúp rồi, lão ta là phu quân của sư phụ thì dù trả giá thế nào ta cũng nghĩ cách cứu chữa cho lão. Có điều tận dụng làm cho đối phương mang ơn mình vẫn tốt hơn chứ, nhất cử lưỡng tiện mà khà khà.
Đối với bản thân Nguyên Hạo từ bé lăn lóc trong cuộc sống, hắn luôn giải quyết mọi việc theo hướng mang lại lợi ích tốt nhất cho mình. Nhưng bản tâm của hắn không phải là kẻ vì lợi quên nghĩa, chỉ cần là người thân, bằng hữu của hắn có chuyện thì dù phải hi sinh hắn cũng sẽ phải giúp đỡ cho bằng được.
- Việc này nhất thời không thể vội vàng, ta cần phải tra cứu trong đống thư tịch mà Trúc sư phụ đã truyền lại cho ta xem có cách giải bách độc nào phù hợp không đã.
Lục lọi từ trong nhẫn trữ vật ra hàng loạt ngọc giản do Trúc Du sao chép lại từ trong ngoại các của Tàng Kinh các, và một số là trải nghiệm và đắc ý của lão về dược đạo, Nguyên Hạo bắt đầu đọc lướt và tìm kiếm từng tài liệu, thư tịch. Thế nhưng số lượng thư tịch là quá lớn, dù đã đọc không ngừng nghỉ cả đêm nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra manh mối nào. Uể oải vươn vai đứng dậy, bước ra khỏi phòng, hắn lững thững đi dạo một vòng cho khây khỏa. Đồng thời cũng quyết định xem mình nên chọn tiếp nhận công việc nào.
- Việc canh giữ lão già kia căn bản mình không cần chọn, mỗi khi cần tìm lão chỉ cần nhờ đến Phong Ảnh là được. Săn bắt độc thú cũng thú vị, nhưng hiện tại ta không thể để hiển lộ khả năng chiến đấu của mình được. Còn tạp dịch cho Độc Sư Đường thì phải đối mặt với ám tử của Hắc Diện Tông, nguy cơ còn lớn hơn. Xem ra ta nên chọn một công việc nào ít người chú ý một tí thì mới an tâm tu luyện được.
Quyết định như vậy, Nguyên Hạo sải bước nhanh hướng về tòa nhà to lớn trước mặt. Khác với hôm qua, hôm nay đại Cát từ xa trông vô cùng tỉnh táo, hòa ái, còn vẫy vẫy tay như chờ đợi hắn đến từ lâu rồi.
- Sao rồi Hạo huynh, huynh đã quyết định chọn công việc nào cho mình chưa?
Nguyên Hạo vừa bước vào, gã mập liền nhanh chân lẹ tay rót một ly trà nóng cao cấp rồi mỉm cười thân ái hỏi han đối phương. Từ khi nhận được đan dược của tên thiếu niên này, gã đã đặt địa vị của hắn lên hàng chí cao vô thượng, thậm chí còn cao hơn cả Bàng trưởng lão quản hạt trực tiếp nữa.
- Haha, thật ngại quá, đại Cát huynh, ta tính đến là để...
Vừa định hỏi chuyện đối phương về công việc một chút, thì bất ngờ cánh cửa phòng bị mở tung ra. Hai tên thanh niên bước vào, một tuấn mỹ, nhìn hơi điệu đà và một tên lưng hùm vai gấu, râu tóc tua tủa như rừng. Cả hai đều tỏ ra ngông nghênh, pha thêm phần cao ngạo, có điều linh lực tu vi của bọn chúng tản mát ra khá mạnh mẽ khiến Nguyên Hạo phải nhíu mày. Gã to con ánh mắt lướt qua thiếu niên lạ mặt rồi rơi vào người đại Cát, quát lớn:
- Này, ta đang cần vài tên đi theo để hỗ trợ việc thu gom vật phẩm săn bắn. Ngươi mau tìm gấp, một canh giờ nữa hai chúng ta phải xuất phát rồi.