Mục lục
[Dịch]Hư Lộ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không, không, là lão già ta sai rồi. Xin đại hiệp giơ cao đánh khẽ, ta sẽ lập tức cút khỏi đây ngay.

Tung Sơn lão quái cuống quít lên. Lão nghe cái trận pháp có tên ngầu vậy, lại thấy uy lực khởi động kinh thiên của nó thì trong lòng đã lạnh ngắt rồi. Tuy lão không tinh thông trận đạo, nhưng cũng thừa biết trận pháp cao cấp thì thời gian chuẩn bị không ít. Mà đối phương chỉ phất ra cái trận kỳ là vận hành được đại trận chứng tỏ người ta đã đào sẵn cái hố cho lão nhảy xuống từ lâu. Thật buồn cười khi vừa nãy lão còn nghĩ cách làm sao để uy hiếp kiếm lợi từ thanh niên này nữa. Hiện tại lão còn toàn mạng thoát ra không cũng là cả một vấn đề lớn nha.

- Muộn rồi. Thể loại ta ma đoạt xá người khác, ta rất là căm ghét. Lần này ta sẽ thay chúng sinh mà hành đạo, diệt trừ lão tặc ngươi.

Không bận tâm đến dáng vẻ nhún nhường van xin của lão lùn, Chiêu Lãm còn lấy ra thêm mấy chục trận kỳ phiêu phù xung quanh mình. Nhìn thấy thanh thế đại trận, Tung Sơn lão quái thần sắc oán độc nghiến răng nói:

- Ngươi thật là tâm ngoan thủ lạt. Nếu ta liều chết phản kìch, ngươi cũng không có kết quả tốt đẹp gì đâu.

- Haha vậy lão cứ thử cắn ta một cái xem nào.

Chiêu Lãm cười dài thách thức, bóng dáng hắn cùng Nguyên Hạo cũng tan biến vào hư không. Bấy giờ, khung cảnh đã triệt để thanh đổi, sấm sét rợp trời, mặt đất thì rung chuyển không dứt. Đúng như câu lên trời không được, xuống đất không xong.

- Chúng ta bắt đầu với món khai vị nhé.

Trong không gian chợt vang lên tiếng của Chiêu Lãm nhưng chẳng thấy người đâu. Tiếp đó, mặt đất bắt đầu nứt ra, hỏa diễm màu đỏ rực phun trào khắp nơi. Trên không trung, từng đợt sét màu vàng đánh xuống như mưa. Uy lực của lôi điện này rõ ràng hơn xa lôi dẫn của Nguyên Hạo, Kim Đan kỳ trúng phải cũng khó mà tiêu hóa được. Chưa hết, từng đợt đao phong bén nhọn lướt đến, liên miên không dứt. Cảnh tượng diễn ra không khác già thập diện mai phục, không hề có đường lui cho kẻ địch bị vây khốn.

"Ầm ầm ầm"

Bên trong đại trận, bọn hình nhân là những nạn nhân đầu tiên. Với thể tích khổng lồ, kèm theo thực lực chỉ ở Trúc Cơ, mấy con lính lác này chưa trụ được bao lâu đã bị hỏa diễm điệt cháy, hoặc sét đánh tan xác. Vài con khác thì bị đao phong cắt thành nhiều mảnh như thái rau. Mà chủ nhân của chúng là Tung Sơn lão quái cũng không tốt hơn bao nhiêu, lão phải dựa vào ác ma để chống đỡ. Tuy nhiên, bản thân ác ma cũng rất sợ lôi điện nên nó phải vừa né tránh, vừa gầm lên phẫn nộ.

- Ồ, kiên cường nhỉ, để ta xem các ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.

Chiêu Lãm giống như người xem kịch vui, hắn thỉnh thoảng lại thêm vài câu ủng hộ tinh thần làm cho lão lùn tức muốn hộc máu. Nhưng lão cũng chẳng thể làm gì hơn, Đại trận này đủ để vây giết cả chục, thậm chí mấy chục Kim Đan kỳ cùng lúc. Mà lão lại mù tịt về trận pháp, coi như muốn phá trận mà ra cũng là ảo tưởng, không có khả năng.

Đứng bên cạnh Chiêu Lãm, Nguyên Hạo cũng rất bình thản. Hắn không biến thái đến mức lấy đau khổ kẻ khác làm niềm vui nhưng hắn tuyệt không mềm lòng với địch nhân của mình. Lão ma đầu này không biết tay đã nhuốm máu bao người, bây giờ để lão tận hưởng cảm giác chết dần chết mòn trong tuyệt vọng cũng là quả báo mà lão đáng nhận lấy. Nguyên Hạo tin tưởng nếu hắn rơi vào tay lão ta kết quả cũng thê thảm không kém, có khi còn tệ hại hơn.

- Lão ta cũng không trụ được bao lâu nữa đâu. Được chết bởi Tam Tinh Tuyệt Sát Trận của ta đúng là diễm phúc của lão ta hắc hắc.

Chiêu Lãm có vẻ đắc ý với thành quả của mình, khiến Nguyên Hạo lắc đầu không dám tiếp lời, đành chuyển sang chuyện khác để nói:

- Chiêu Lãm huynh, tên ác ma lão ta triệu hồi khá mạnh. Nếu chúng ta có thể giữ nó lại để sử dụng cũng không tệ.

- Cái con gớm ghiếc kia hả? Vạn lần đừng nghĩ đến, nó vốn không thuộc thế giới chúng ta. Dù không bị đại trận đánh chết thì khi hết năng lượng triệu hồi nó cũng biến mất thôi.

Chiêu Lãm lắc đầu nói, hắn tỏ vẻ không hề thích thú gì.

- Không thuộc thế giới này? Vậy nó đến từ một thế giới khác sao?

- Cái này ta cũng không rõ, chỉ đọc được trong một số điển tịch thôi. Ma quái, quỷ vậy một số được tạo nên ở giới diện này. Nhưng đó là cấp thấp, còn cao cấp đều phải triệu hồi từ một nơi rất xa, một giới diện khác. Ngươi nghĩ nếu đơn giản tạo ra ma quỷ mạnh mẽ như vậy chẳng phải đại lục Lạc Thần này đã bị ma đạo đánh chiếm từ lâu rồi sao.

Nghiền ngẫm lời phân tích của Chiêu Lãm, Nguyên Hạo cũng gật đầu tán thành. Hắn từng nghe Tiểu Vô kể về các vị diện khác nhau, những nơi mà các chủng tộc hoàn toàn khác biệt với nhân loại sinh sống. Ở những vị diện đó đất đai, cây cối, môi trường đều có đặc trưng riêng. Do đó công pháp và tu sĩ ở những vị diện này cũng vô cùng kỳ lạ, không có đặc điểm chung nào tương tự với chúng ta cả.

- Thôi, những chuyện này cũng không phải những tu sĩ thấp bé như chúng ta có thể tìm hiểu tường tận được. Bây giờ chuẩn bị thu dọn tàn cuộc rồi rời đi thôi, động tĩnh lớn như vậy sẽ thu hút người của Hắc Diện Tông đến nhanh thôi.Khoảng hai canh giờ sau, Chiêu Lãm lạnh nhạt thu trận kỳ lại. Bên trong đại trận, Tung Sơn lão quái mà tên ác ma đã bị tiêu diệt đến cặn bã cũng không còn. Đối với bọn ma đạo, lôi điện, hỏa diễm của thiên địa chính là tử thần đòi mạng của chúng. Ngay cả nguyên thần của mấy tên này cũng bị hoàn toàn tiêu hủy, không thể bước vào luân hồi. Đây chính là cái giá phải trả cho những kẻ tu hành theo đường lối tàn ác, thiên địa bất dung.

Đúng như Chiêu Lãm tiên liệu, sau khi bọn họ rời đi không bao lâu. Một số tán tu ở khu vực xung quanh cũng chui ra khỏi động phủ của mình. Nhiều tên còn tò mò tụ tập thành nhóm, bọn họ vừa biểu hiện hiếu kỳ, vừa sợ hãi bàn tán với nhau:

- Vừa rồi chắc chắn là một hồi đại chiến ác liệt của Nguyên Anh lão tổ. Cả phạm vi trăm dặm cây cối đều đổ rạp, linh khí dao động rất mãnh liệt. Động phủ của ta ở gần nhất, suýt tí nữa là không còn mạng đứng ở đây rồi.

- Hừ, không cần nói ở đây ai chẳng đoán ra được chuyện đó chứ. Thật là đáng tiếc, nếu như có thể diện kiến được những cường giả như vậy. Ta có thể xin xỏ một cái người hầu bưng nước cũng được.

- Haha, ngươi đúng là ấu trĩ quá. Ngươi nghĩ Nguyên Anh lão tổ cần một tên tán tu như chúng ta làm người hầu sao?

- Ta chỉ là cầu may một chút thôi, không thì cả đời này muốn tiến thêm bước nữa cũng thiên nan vạn nan. Hình như người của Hắc Diện Tông đến rồi.

Cả nhóm tán tu đang ồn ào bỗng dưng nhỏ tiếng xì xào lại, bọn họ cũng có xu hướng né ra một bên, không dám tiếp cận với một đoàn người vừa mới xuất hiện. Dẫn đầu đám người kia là một lão giã tu vi Kết Đan sơ kỳ, là một trưởng lão quản hạt sự tình trong vùng quản hạt của môn phái. Lần này oanh động lớn khiến lão phải đích thân xuất mã dẫn theo một đội hình hoành tráng đến để kiểm tra. Đôi mắt của lão ta quét đến đám tán tu đằng xa làm cho họ cảm giác hoa mắt, chóng mặt. Nhưng áp lực lão tạo ra cũng chỉ thoáng qua, tên trưởng lão chỉ muốn thị uy một chút mà thôi. Sau đó lão cũng không quan tâm mấy tên yếu nhớt đó nữa mà ra lệnh cho thuộc hạ của mình xem xét cẩn thận khu vực xunh quanh.

- Hồi bẩm Quyền trưởng lão, theo như vết tích để lại. Nơi này vốn là một trận pháp cực lớn, cấp bậc khoảng tam phẩm. Ngoài ra còn có ma khí lởn vởn, xem ra có ma đạo tu sĩ tham chiến.

- Ma đạo, trận pháp cấp ba? Thú vị! Từ khi nào trong lãnh hạt của Hắc Diện Tông lại xuất hiện mấy tên kỳ nhân dị sĩ như thế này. Các người lập tức đi tra ngay cho ta, đặc biệt là tin tức về tên trận pháp sư kia.

Tên trưởng quát lớn rồi dẫn đội ngũ rời khỏi ngay, chuyện này lão cần phải bẩm báo lại cho cao tầng bên trên. Phải biết rằng giá trị của một vị trận pháp sư tam phẩm là vô cùng quý giá, cầu cũng không dễ. Nếu như lão có thể tìm ra và mời được người nọ gia nhập tông môn thì chắc chắn công lao của lão sẽ không hề nhỏ. Nghĩ đến đây, tên trưởng lão hưng phấn đến đỏ cả mặt, hận không thể lật tung cả Đà La quốc lên để tra xét.

Kỳ thật, đối tượng mà lão khao khát lại không ở nơi nào xa xôi. Chiêu Lãm đang cùng Nguyên Hạo phụ giúp Liễu gia xây dựng lại gia trang ở một nơi cách Hắc Diện Tông đại bản doanh khoảng một ngàn dặm. Ở khu vực này cũng có vài gia tộc tu tiên khác, nhưng không lớn lắm. Tốn cả hai ngày một đêm, trận pháp phòng hộ căn bản của gia tộc mới hoàn thành.

- Trận pháp này có thể ngăn trở Trúc Cơ kỳ dễ dàng, ngay cả Kim Đan Kỳ muốn phá vỡ nó trong thời gian ngắn cũng khó mà làm được. Ta nghĩ ở gần Hắc Diện Tông thì các người cũng không phải quá lo sợ kẻ địch bạo gan tập kích đâu. Cứ an ổn mà gây dựng lại gia tộc đi.

Nguyên Hạo dặn dò những điều cẩn yếu với Liễu Hoành xong thì từ biệt mọi người Liễu gia rời đi. Trên đường trở về, hắn thở ra một hơi dài. Cứ nghĩ lần này ra ngoài nhận nhiệm vụ nhàn nhã, ai dè lại dấn thân mình vào một hồi tranh đấu nguy hiểm vô cùng. Nếu như hắn không cẩn thận dùng Phong Ảnh cảnh giới, vừa phát hiện có Kim Đan kỳ hướng mình bay đến thì đã không kịp báo tin cho Chiêu Lãm đến cứu viện rồi. Một phần may mắn là Chiêu Lãm cũng rảnh rỗi nên lấy Tam Tinh Tuyệt Sát trận ra thử nghiệm. Kết quả là trận pháp này lại trở thành lá bài tẩy để đánh bại kẻ địch. Phải biết rằng khả năng chiến đấu của Chiêu Lãm không cao, hắn chỉ dựa vào trận pháp mà đối địch thôi.

- Tiểu tử ngươi sau này hành tẩu phải cẩn thận một chút. Ta nghe nói bọn Thiết Âm Môn đang âm thầm lùng sục ngươi khắp nơi đí. Hắc hắc, ngươi cũng thật là thâm độc, dùng một chút mồi nhử khiến cho môn phái kia bị san bằng, ôm theo oan ức mà chạy như chó tang. Mối thù này họ không tính với ngươi thì tính với ai nữa.

Chiêu Lãm chợt thâm ý nhìn thiếu niên bên cạnh rồi nói ra một tin tức. Nghe xong, thần sắc Nguyên Hạo vẫn tỏ ra bình thường, hắn còn nhún vai một cái ý mình vô tội nữa cơ đấy. Kết cục này của Thiết Âm Môn chính là do bọn chúng tự nhận lấy, đã dám hại người thì phải có giác ngộ bị cắn ngược lại. Nếu đối phương muốn tìm hắn thì hắn cứ ngoan ngoãn ở trong Hắc Diện Tông tu luyện. Dù gì thì hiện tại hắn cũng không cần phải mạo hiểm ra ngoài nhận nhiệm vụ nữa.

- Lần này trở về, ta có một nhiệm vụ cần ngươi hỗ trợ. Nếu thành công ngươi cũng sẽ đạt được không ít chỗ tốt đấy.

- Nhiệm vụ? Có nguy hiểm không đấy, ta vừa lượm cái mạng nhỏ về, không muốn đem ra đùa với lửa nữa đâu.

Nguyên Hạo có phần nghi ngại hỏi. Ở chung một thời gian hắn cũng quen thuộc không ít cá tính của tên Chiêu Lãm này. Những thứ được hắn để mắt đến nào có cái nào tầm thường. Nghĩ đến đây, Nguyên Hạo càng có ý tứ muốn từ chối phức cho rồi.

- Haha ngươi không cần lo lắng quá. Nhiệm vụ này đối với ta là vô kế khả thi nhưng đối với ngươi chả khác gì đưa tay cái là lấy được. Ba tháng nữa, liên minh Thánh vực sẽ mở ra một bí cảnh. Bên trong có rất nhiều thảo dược quý hiếm, mỗi môn phái dựa theo thực mà có số lượng danh ngạch đi vào. Trớ trêu là vái bí cảnh này chỉ có Trúc Cơ kỳ trở xuống mới tiến vào được. Cho nên....

- Nên ngươi mới nhờ ta thay ngươi tham gia chứ gì? Không phải lần trước ngươi có cách trà trộn vào bên trong bí cảnh thí luyện của Hắc Diễm Môn à.

- Khụ khụ, lần này không đơn giản như thế. Ngoài thiên tài các môn phái hàng đầu ma đạo ra, bên trong bí cảnh còn nguy cơ trùng trùng. Ta lại không giỏi về phương diện chiến đấu. Nên có thêm ngươi giúp đỡ tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.

Chiêu Lãm hơi đỏ mặt ngại ngùng giải thích. Tuy hắn có nhiều pháp bảo lợi hại nhưng đối đầu với đám thiên tài các đại môn phái vẫn không nắm chắc. Mà sức chiến đấu của Nguyên Hạo thì hắn đã có khái niệm rõ ràng. Chỉ cần giúp tên này nâng cao thực lực thì sẽ là một trợ lực cực lớn. Quyết định như vậy, lần này Chiêu Lãm quyết tâm dốc hết hầu bao của mình để đặt cược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK