Từ Thiết Tử, cha con Bạch Vũ đến toàn bộ thành viên Phi Ưng đoàn đều sửng sốt nhìn thần tích xuất hiện. Ám Dạ vương giác ngộ hai chữ "Tĩnh tâm" bảy ngày có thể tung hoành đông đại lục, được mệnh danh thiên tài nghìn năm. Vậy Khương Thượng một tháng mới kết thúc giác ngộ thì gọi là gì đây? E là hai từ yêu nghiệt cũng không đủ để diễn tả hết những gì đang diễn ra. Đáng tiếc Tiểu Vô không xuất hiện, nếu không nó sẽ khinh bỉ ra mặt với đám người vô tri này. Thân thể lão già này tái tạo từ Bất Tử Thụ độc nhất thiên địa đó, các ngươi đem ra so sánh với tên Ám Dạ tiểu tốt ở linh giới nhỏ bé này sao? Đúng là trò cười nhất trong thiên hạ này rồi.
- Khương quân sư đã thành công, vậy còn đoàn trưởng của chúng ta sao vẫn chưa tỉnh dậy nữa phụ thân? Con cảm thấy lo lắng quá.
Bạch Liên buồn bã nhìn về phía Nguyên Hạo. Lúc này bên trong tiềm thức, hắn vẫn đang bước đi dạo trên thảo nguyên xanh ảo mộng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy bầu trời bắt đầu sụp đổ, cảnh vật từ từ nứt ra như những mảnh gương vỡ. Hốt hoảng, hắn cắm đầu bỏ chạy nhưng xung quanh vẫn không ngừng vỡ vụn. Tứ phía cùng đường, Nguyên Hạo đành bất lực dừng lại nhìn thế giới đang sụp đổ trước mắt mình.
- Phụ thân, người mau nhìn xem. Đoàn trưởng đang biến mất kìa.
Bạch Liên hét lên kéo lấy Bạch Vũ. Giờ phút này toàn thân thể Nguyên Hạo đã trong suốt hoàn toàn như bong bóng nước rồi. Xa xa, Thiết Tử ánh mắt nhấp nháy. Tên thiếu niên này do hắn dẫn đền đây nên khi nhìn thấy kết cục này lòng hắn cảm giác hơi chua xót. Hắc Ám linh căn, không biết bao nhiêu năm nữa mới tìm được một nhân tài có tố chất như vậy nữa. Chẳng lẽ việc ta dắt hắn đến đây là một sai lầm sao?
- Thật đáng tiếc. Dù sao một tên thành công cũng vượt ngoài mong đợi rồi. Thiên đạo vô tình, vô duyên tất diệt vong.
Thở dài một hơi, Lý Mạc ngoảnh mặt đi không nhìn nữa. Mỗi giây phút trôi qua, bóng hình Nguyên Hạo cứ hòa dần vào không khí. Đến cuồi cùng chỉ còn lại một điểm sáng rất nhỏ đến nỗi không ai nhận ra cả. Ngay lúc hắn biến mất thì tấm biển đề hai chữ Tĩnh Tâm cũng vỡ tan thành bụi phấn.
- Ba người bọn họ giờ chỉ còn mỗi Khương Thượng quân sư. Nghĩa tử thì vẫn lạc, nhi tử ruột lại bị yêu thú bắt đi. Không biết đây là cơ duyên hay là tai họa của hắn nữa.
Bạch Vũ cảm thán thốt lên. Sau đó gã cùng con gái bỏ vào bên trong tự viện để nghỉ ngơi. Bọn họ cần một chút thời gian để thích nghi với những sự kiện dồn dập vừa qua. Sau ba ngày trôi qua, mây đen cũng rút khỏi, bầu trời lại được trả lại nét trong xanh vốn có của mình. Khương Thượng sau khi tỉnh lại được Lý Mạc và Thiết Tử thuật lại những sự việc đã qua. Khi nghe đến chuyện của Khương Thiên, lão liền lồng lộn như một con thú bị tổn thương. Tốn cả nữa canh giờ, Lý Mạc phải khó khăn lắm mới khuyên nhủ được lão ngừng cái ý tưởng liều mạng xông vào Địa Ám Sâm Lâm để tìm nhi tử của mình. Thiết Tử một bên cũng khuyên can khô cả lưỡi, gã nắm lấy hai vai của Khương Thượng giải bày:
- Lý tiền bối đã rất cố gắng để ngăn cản nhưng con báo đó quá mạnh mẽ. Hơn thế nữa, nó còn là yêu thú có thần thông đặc biệt nữa. Cũng may là sau đó nó đã vội vàng rời đi chứ không thì... không ai còn sống sót được cả. Theo bọn ta thì có lẽ tên huynh đệ của ngươi bị bắt đi vì lí do riêng nào đó. Nếu muốn cứu nó thì cách duy nhất là ngươi hãy cố gắng tu luyện đến khi đủ thực lực để tiến vào Địa Ám Sâm Lâm.
Vốn nghĩ chỉ lựa lời dụ dỗ tạm thời, Thiết Tử không ngờ khi tên thiếu niên này nghe xong liền gật đầu im lặng không tỏ ra phản kháng gì nữa. Hai người Thiết Tử và Lý Mạc không hề biết Khương Thiên là con trai của lão mà chỉ cho rằng đây là hai huynh đệ mà thôi. Thở phào một hơi, gã Dạ Xoa lại an ủi thêm vài câu rồi rời đi để lại tên kia yên tĩnh một mình. Trong bóng đêm cô tịch, Khương Thượng đang suy tính lại mọi chuyện một cách lí trí. Lão đã trải qua quá nhiều mất mát nên từ từ tính cách cũng trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều. Người khác không biết lý do Khương Thiên bị bắt đi nhưng lão lại có thể đại khái suy đoán được. Khí chất của Vĩnh Hằng Chi Vật chính là thiên địa tạo hóa nên có sức hấp dẫn chí mạng đối với yêu thú.
- Xem ra tạm thời Thiên nhi sẽ không lo lắng đến tính mạng nhưng muốn cứu nó ra lại không hề dễ dàng. Ta phải cố gắng tận dụng Ám Dạ môn này để gia tăng thực lực nhanh chóng mới được.
Kiếp này tái tạo lại cơ thể Khương Thượng đã chọn phong linh căn thuộc tính thay vì mộc thuộc tính trước kia. Lão muốn mình có thể chiến đấu mạnh mẽ để bảo vệ người thân của mình thay vì chỉ đứng sau hỗ trợ. Nghĩ xong việc Khương Thiên, lão lại phiền muộn đến việc của tên nghĩa tử. Kẻ khác đều cho rằng Nguyên Hạo đã thất bại trong việc cảm ngộ mà vong mạng nhưng Khương Thượng lại chắc chắn tin tưởng đứa con mình vẫn còn sống. Hư Vô linh căn là đệ nhất linh căn truyền thuyết thì làm sao dễ dàng tiêu tán như vậy chứ. Chỉ là cái cảm ngộ đơn giản ở linh giới mà có thể đánh bại được truyền kỳ của thần giới rhì đúng là truyện cười khắp cõi thiên địa này rồi. Chỉ là bây giờ lão không biết thằng nghĩa tử mình đang ở nơi nào thôi. Nó không sợ gặp nguy hiểm trong tu luyện nhưng lỡ gặp kẻ thù mạnh mẽ thì đúng là có chuyện lớn rồi.
- Lo nghĩ cũng không thể giải quyết gì được. Việc bây giờ là dồn hết tinh thần tập trung tu luyện để cứu Thiên nhi ra trước đã.
Quyết định như vậy, ngày hôm sau Khương Thượng liền nói rõ ý định của mình với Lý Mạc và được lão tán đồng. Do đã tìm được người thừa kế và e sợ con yêu thú kia quay lại tấn công nên Lý lão đã di chuyển tất cả mọi ngưới đến một nơi khác rất xa Địa Ám Sâm Lâm.
- Cứ bay theo hướng này sẽ đến Thương Bình quốc ở tận phía đông xa xôi. Nơi đó chủ yếu là các tông môn trung lập nên các người có thể trốn tránh tai mắt của bọn Quang Minh hội thuận tiện hơn. Bây giờ ta sẽ đưa tên thiếu niên này đến nơi tọa lạc bí mật của Ám Dạ tông để khảo hạch tiếp nhân truyền thừa. Chắc ít nhất vài năm thời gian nữa chúng ta mới gặp lại nên Thiết Tử ngươi hãy tự lo cho mình đi nhé.
Dặn dò đơn giản vài câu, Lý Mạc liền túm lấy Khương Thượng rồi bay vút đi. Nơi mà lão cần đến là một trong những khu vực vô cùng nguy hiểm của đông đại lục có tên là khe núi tử thần. Đây cũng chính là lãnh địa của Ám Dạ Môn năm xưa, một cấm địa mà bất kỳ ai cũng phải né tránh từ xa. Bên trong khe núi này lúc nào cũng có sương mù bao quanh nên rất khó để quan sát xung quanh. Nghe nói có những yêu thú hay ma quỷ vô cùng đáng sợ luôn rình rập tấn công bất ngờ những kẻ nào dám xâm phạm vào khu vực này. Chỉ có những thành viên của Ám Dạ môn năm xưa mới biết cách ra vào nơi này an toàn mà thôi. Hiện tại, Lý Mạc đã dẫn Khương Thượng bay vào bên trong đám sương mù. Tên thiếu niên này khiến lão hết sức ấn tượng không chỉ ở tư chất cực kỳ nghịch thiên mà còn ở thái độ vô cùng bình thản của hắn. Chỉ là Ngưng Khí tầng một mà lại không hề e dè trước mặt cường giả hay do dự khi đi vào hiểm địa. Tên này không phải tâm lý quái thai thì chắc là mất cảm giác sợ hãi rồi.
- Ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa? Lần khảo hạch cuối cùng này nguy hiểm còn cao hơn cái kiểm tra cảm ngộ nhiều bởi vì ngươi sẽ thử thách với truyền thừa cao nhất của Ám Dạ môn bọn ta. Do tư chất tuyệt đỉnh nên ngươi sẽ phải lựa chọn khảo hạch dành riêng cho vị trí trưởng môn của bản phái. Tất nhiên vì thế nên cấp độ khó khăn hơn khảo hạch đệ tử gấp rất nhiều lần đấy.Lý Mạc quay lại nhìn tên thiếu niên một cách hứng thú rồi đặt câu hỏi có chút hăm dọa. Thế nhưng Khương Thượng không hề tỏ ra quan tâm mà chỉ gật đầu kiên định một cái khiến lão phải thốt lên:
- Tốt, tốt. Có khí phách haha. Như vậy mới xứng là ứng viên cho Ám Dạ vương đời tiếp theo. Chào mừng người ngươi đến với thế giới của bóng tối và giết chóc, thế giới mà chúng ta là chúa tể.
--------
Một năm sau, trên hoang mạc Dã Mãng lớn nhất đông đại lục đang có một đội xe chở hàng đang di chuyển. Mặc dù diện tích rộng lớn trải dài tưởng như vô cùng lại luôn có gió cát và lốc xoáy, thậm chí có cả yêu thú hết sức nguy hiểm nhưng hoang mạc này luôn có những đoàn người không ngừng qua lại. Họ chính là những thương nhân buôn bán giữa các nước hai đầu hoang mạc. Mỗi chuyến đi buôn đều là đem sinh mạng đi đánh cược nhưng tài lộc đem lại là cực lớn khiến ngày càng nhiều người dấn thân vào con đường tơ lụa nóng bỏng này. Thậm chí, có rất nhiều nhà buôn giàu có hợp với nhau lại thành những thương hội lớn, tài lực hùng mạnh để phát triển sinh ý. Những thương hội này nghe nói còn có đủ năng lực để thuê cả quân đội để hộ tống những chuyến hàng đắt giá của mình nữa. Có điều đội xe mà chúng ta đề cập ở đây chỉ là một đoàn buôn rất nhỏ của một gia tộc mà thôi. Lúc này bọn họ đang dựng lều trại để ăn uống nghỉ ngơi. Cái nóng gay gắt của sa mạc khiến cho các đoàn buôn luôn di chuyển khá chậm và mất sức.
- Nhã nhi, con đem lương thực và nước uống cho tên thiếu niên kia đi. Hắn mới tỉnh lại cần phải hồi phục lại sức lực nên cần ăn uống và nghỉ ngơi nhiều chút.
Một lão bản già nhất đoàn lên tiếng phân phó, xem chừng ông ta chính là gia chủ của gia tộc này. Từ trong đám người đang lay hay chuẩn bị bữa cơm chiều, một cô bé má lúm đồng tiền khá dễ thương vâng dạ mỉm cười thật tươi mang theo giỏ đồ ăn chạy ra.
- Cháu biết rồi Thái gia gia, Nhã nhi sẽ đi ngay.
Dáng vẻ khá tinh nghịch, cô nhóc tầm khoảng mười tuổi tung tăng đi về phía một xe chở đồ dùng cho mọi người đang đậu ở phía cuối đoàn. Cô bé vừa đi khuất thì một tên thiếu niên tầm tuổi Khương Thiên cau mày tỏ vẻ khó chịu hỏi lão giả:
- Gia gia, tại sao chúng ta lại phải cứu tên rách nát nhà quê kia chứ. Đã vậy người lại kêu Nhã muội chăm sóc hắn nữa. Mấy chuyện đó để lũ tôi tớ làm được rồi.
- Haha Phi nhi, gã thiếu niên này là do Nhã nhi tìm thấy khi y đang đang bất tỉnh trên sa mạc. Vì vậy con bé rất có hảo cảm với hắn. Cứu người làm phước, coi như chúng ta tích chút công đức đi.
Lão già vuốt vuốt chòm râu trắng dài của mình cười nhân hậu trả lời đứa cháu trai. Trong các tử tôn của mình, Nhã nhi là đứa cháu lão yêu quí nhất vì có tính tình nhân hậu, trong sáng. Còn thiếu niên đang không vui vẻ này cũng là cháu trai, còn là con trai độc nhất của trưởng tử của lão nữa. Nhưng tính tình của nó lại không được tốt cho lắm dù rằng khá sáng sủa thông minh. Nhã nhi lúc này đã leo vào trong gian chứa đồ của xe chở hàng, cô nhìn thấy thiếu niên cao gầy kia đã tỉnh lại và nhìn mình mỉm cười thật tươi.
- Nhã muội, muội lại mang đồ ăn cho ta sao. Thật là cảm ơn muội và mọi người đã cứu ta từ trong cát bụi sa mạc này trở về. Nếu không chắc ta giờ đã thành món ăn cho lũ quạ đen rồi
- Hihi, Nguyên Hạo ca ca mau dùng bữa đi. Ca phải mau chóng khỏe lại nếu không Nhã nhi sẽ không mang đồ ăn cho ca nữa đâu.
Cô nhóc lém lỉnh đối đáp rồi đôi tay nhỏ nhanh chóng đem vài ổ bánh mì, thịt nướng khô và rau củ ra. Du hành trên sa mạc thì việc nấu nướng thức ăn chín chỉ vào buổi tối thôi còn ban ngày mọi người chủ yếu dùng lương khô để tiết kiệm thời gian.
- Được được ta sợ muội rồi. Ca sẽ ăn sạch hết mọi thứ luôn, muội vừa lòng chưa?
- Ca ngoan hihi.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ với nhau. Bỗng nhiên hàng loạt tiếng kêu thất thanh từ phía ngoài vọng vào khiến Nguyên Hạo cau mày.