Toàn bộ Lạc thành nhốn nháo hẳn lên, quân sĩ thì giương cung tên lên sẵn sàng chiến đấu. Trên tường thành, Trần Mưu nhíu mày, lão không nghĩ đến tại sao lại có tiên nhân tấn công thành như vậy. Không lẽ là của liên quân, nếu thật vậy thì lần này bọn chúng chơi lớn quá rồi, không biết tên tiên nhân trẻ tuổi bên mình có địch lại được không. Dưới sự chỉ huy của lão, quân đội không dám manh động, mọi người đều tập trung vào ba tên nam tử chân đạp phi kiếm đang ngạo nghễ nhìn xuống. Lấy lại bình tĩnh, Trần Mưu đứng ra ôm quyền dõng dạc lên tiếng:
- Tại hạ Trần Mưu, thống soái toàn quân Lạc thành. Không biết ba vị tiên nhân hạ giá đến đây có chuyện gì phân phó?
Từ trong ba người, một tên hơi gù sắc mặt nhìn thâm hiểm bước ra tỏ vẻ bề trên nói:
- Chúng ta là người của Hắc Báo đoàn, một trong những chúa tể của dãy Hành sơn. Lần này hai nước Triệu và Lương đã thỉnh cầu chúng ta hỗ trợ bọn chúng lấy lại những phần đất vốn thuộc về họ. Bọn ta vốn làm theo ý trời nên các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đầu hàng để tránh phải kết cục bi thảm.
Lời vừa xong, quan binh và cao tầng của Lạc thành xao động dữ dội, thành chủ cũng to nhỏ bàn bạc với Trần Mưu để xử lý cục diện.
- Làm sao bây giờ Trấn đại nhân, ta ở trong triều cũng từng nghe qua về Hắc Báo đoàn, bọn chúng là tập hợp một bầy tán tu. Tuy không so sánh được với tông môn chính quy nhưng bọn này cũng là tiên nhân hàng thật giá thật đó. Bọn chúng chuyên cướp bóc, đánh thuê cho bất kỳ ai có thể giao ra thứ làm chúng hài lòng. E là lần này hai nước kia đã không tiếc đại giới bỏ ra nhẳm chiếm bằng được An Nam quốc chúng ta.
- Hừ, tôi đã cho người mời Nguyên Hạo tiên nhân của chúng ta xuất quan. Cũng chỉ có thể hi vọng ngài có thể đối đầu được với bọn chúng, nếu không được thì....
Ngoảnh đầu nhìn lại dân chúng Lạc thành đang hoang mang lo lắng, lòng Trần Mưu lão đắng chát. Sĩ khả sát, bất khả nhục. Lão có thể cùng liều mạng với kẻ thủ nhưng dân chúng thì sao, hắn không thể để mọi người bồi mạng theo cùng được. Khi Trần Mưu còn do dự chưa quyết trong lòng, thì tên tiên nhân lưng gù lại quát lên đe dọa:
- Chúng ta cho các ngươi thời gian một nén hương, nếu đến hạn mà kẻ nào còn chống đối đừng trách bọn ta ra tay vô tình hắc hắc.
- Hay đấy, ta cũng cho các ngươi thời gian một nén hương cút khỏi Lạc thành trong vòng trăm dặm. Nếu không thì ca ca ra tay sẽ rất đáng sợ nha.
Một tiếng nhạo báng ngược lại vang lên trong đám dân chúng dưới thành ngay sau câu thị uy của gã. Cả ba tên đều giật mình, không ngờ ở đây lại có kẻ ăn gan hùm dám trêu chọc đến chúng. Những tên phàm nhân không sợ chết này chắc chưa bao giờ thấy tiên nhân đây mà. Nghĩ vậy, tên lưng gù sắc mặt càng thêm đanh ác, hắn mở bàn tay phóng ra một quả cầu lửa rồi nhìn về hướng có tiếng đối kháng vừa rồi:
- Lũ chuột nhắt không biết sống chết, đã vậy thì ta cũng muốn chơi đùa một chút hắc hắc
Dứt lời, hắn vung tay điểm cầu lửa lao thẳng xuống đám đông đang đứng. Tiếng la lớn, tiếng gào thét, khóc lóc tràn lan. Mọi người thậm chí còn dẫm đạp lên nhau để bỏ chạy nhưng tốc độ của cầu lửa là quá nhanh, thoáng cái đã lao đến sát trên đầu của mọi người. Trên bờ thành, Trần Mưu phẫn uất, xiết nắm tay mình lại chấm thật mạnh vào bờ tường. Thành chủ đại nhân thì hai tay giơ lên cầu khấn trời cao, các binh sĩ nhiều người nhắm mắt lại. Họ không muốn chứng kiến dân chúng bị tàn sát trong sự bất lực của mình.
"Ầm"
Một tiếng nổ vang lên, tên lưng gù cười rú lên đầy man rợ giống như việc giết người này mang lại niềm vui cực độ cho gã. Nhưng tiếng cười không được bao lâu thì ngưng bặt lại, mọi người cũng bàng hoàn giật mình rồi vỡ òa những tiếng hoan hô động trời. Ngay chỗ quả cầu lửa nổ thì mọi người vẫn bình yên không sao cả, ai nấy cũng như muốn khóc thét lên như vừa được tái sinh. Tên bự con dường như là chỉ huy trong nhóm ba tên tiên nhân chau mày, gã thấy rõ vừa rồi một quả cầu thủy thuật tính đã được phóng lên va chạm với cầu lửa và bao bọc lấy nó khiến cho vụ nổ không hề tổn hại đến xung quanh.
Khi khói bụi đã tan ra, từng bọt nước còn bay bay trong không khí thì bóng dáng ba người xuất hiện. Trong đó một thiếu niên cao ốm, ánh mắt sáng trong bước ra nhìn chằm chằm vào ba tên tiên nhân đầy chán ghét. Giơ ngón giữa lên, tên thiếu niên dáng vẻ khinh bỉ cười nhạo:
- Chỉ giỏi ức hiếp dân lành. Mà cũng phải, nhìn ngươi mặt thì xấu, lưng thì gù, lòng dạ thì như mực thế thì tông môn nào chứa chấp cho được. Mặt hàng này cho ca làm nô bọc ca cũng không cần.
Khuôn mặt của tên lưng gù tối sầm lại, hắn chưa bao giờ bị kẻ khác sỉ nhục như vậy a. Điên tiết rú lên một tiếng, hắn đạp phi kiếm lao thẳng xuống về phía tên thanh niên hỗn xược kia. Hai tay chắp lạị niệm pháp quyết, mười quả cầu lửa hình thành theo vòng tròn bao quanh lấy gã. Đây chỉ là một vũ kỹ bất nhập lưu nhưng gã đã tu luyện đến được đại thành rồi nên có thể miễn cưỡng xem như chuẩn vũ kỹ nhân phấm thấp nhất. Phía trên không trung, tên to con chỉ huy lúc thấy ba người kia xuất hiện thì tâm thần gã hết sức trầm trọng vì gã là Ngưng Khí tầng bốn nhưng lại không thể nhìn thấu được tu vi của tên thiếu niên đứng giữa. Khi tên lưng gù lao xuống gã định ngăn cản lại thì đã muộn rồi. Tất cả mọi người đều hồi hộp lo lắng không biết thiếu niên kia sẽ chống đỡ thế nào. Ngoài dự đoán của tất cả, tên thiếu niên lại hết sức ung dung. Dường như trong mắt của hắn gã lưng gù kia không đáng bận tâm, chính điều này càng làm tên lưng gù điên tiết hơn nữa. Khi còn cách mười thước, tên lưng gù bấm độn hét lớn một tiếng:
- Hợp thể. Thập Hỏa Đồng Quy thuật, tiêu diệt hắn cho ta.
Mười quả cầu lửa bắn về phía trước hợp thành một quả cầu lửa lớn, sức mạnh của nó rõ ràng không chỉ tăng lên gấp mười mà thôi. Đúng lúc này thiếu niên cũng hành động, giơ hai tay về phía trước, một cái thuẫn to lớn bằng nước nhanh chóng hình thành. Chẳng mấy chốc, cái thuẫn đã bao bọc một phạm vi lớn xung quanh trước khi va chạm với quả cầu lửa.
"Rầm Rầm"
Tiếng va chạm dữ dội vang lên, chiếc thuẫn bị đẩy lui lại một tí nhưng quả cầu không thể xuyên phá được. Một nước một lửa giằng co với nhau khốc liệt, nhưng mọi người đều thấy chiếc thuẫn đang có dấu hiệu bị bào mòn đi. Tên lưng gù cũng nhận ra được vấn đề, bèn dùng hết linh lực còn lại của mình niệm pháp để tạo ra Thập Hỏa Đồng Quy lần nữa. Do linh lực không nhiều, nên mười quả cầu lần này nhỏ và ảm đạm hơn rất nhiều, thế nhưng một cọng rơm cũng có thể đè chết lạc đà. Khi có quả cầu lửa thứ hai gia nhập vào cuộc chiến thì chiếc thuẫn co dấu hiệu bị tan vỡ. Dân chúng, quan binh đều sợ hãi thất sắc; Trần Mưu thì ánh mắt tuyệt vọng. Lão không ngờ bọn Hắc Báo đoàn này mạnh như thế, ông trời muốn diệt Lạc thành ta rồi. Gã to còn và tên đồng bọn chưa tham chiến phía trên không cũng thở phào mỉm cười, bọn chúng cứ nghĩ sẽ gặp cao thủ. Ai dè chỉ là một tên anh hùng dởm mà thôi.
"Rắc"
Chiếc thuẫn bằng nước tan vỡ tung tóe, hai quả cầu lửa ào ào lao xuống thôn phệ cả một khoảng rộng.
- Haha, chống đối bọn ta kết cục chỉ là chết mà thôi. Đúng là lũ ngu ngốc.
Ngửa mặt lên trời cười to, tên lưng gù vô cùng đắc ý hả dạ. Tên kiến hôi dám nhục mạ hắn, giờ thì đã bị thiêu sống đến cọng tóc cũng không còn rồi. Ngay lúc này, một tiếng cười giễu cợt làm gã lạnh cả sống lưng phát ra từ phía sau:
- Những kẻ từng nói Nguyên Hạo ta ngu ngốc rất nhiều. Nhưng tất cả bọn chúng cuối cùng rồi đều phát hiện ra ai mới là kẻ ngu ngốc thật sự. Vĩnh biệt thằng gù xấu xa!
- Khôn...g...gg..
Chỉ kịp thốt lên một chữ đứt quảng, một ngọn lửa dữ dội đã nuốt trọn lấy hắn. Giận quá mất khôn, nếu hắn bình tĩnh cẩn thận hơn thì sẽ không bị hạ sát đơn giản như vậy. Nhưng cuộc đời vốn không có chữ nếu, và trong tính toán của mình Nguyên Hạo cũng không để đối thủ có cơ hội đó. Chụp lấy thanh phi kiếm của tên lưng gù, Nguyên Hạo cười nhạt dùng linh hồn lực lưu lại ấn ký sỡ hữu của mình. Tên lưng gù đã chết nên ấn ký của gã trên phi kiếm cũng tiêu tan, không cần Nguyên Hạo mất công xóa đi. Mọi việc đều diễn ra như dự định của hắn, cũng một phần do tên kia quá ngốc và tự phụ mà thôi. Khi được người của Trần Mưu truyền tin, Nguyên Hạo vội vàng cùng Khương Thiên và Khương Thượng chạy đến. Nhìn thấy ba tên tiên nhân đang bá đạo đạp phi kiếm trên cao, Nguyên Hạo đã biết hắn không thể đối chiến ngay được vì hắn vốn không có phi kiếm thì sao mà không chiến. Thế là một mưu kế được vẽ ra trong đầu của mình, đầu tiên là khiêu khích dẫn dụ tên lưng gù tức giận để hắn bay thấp xuống tấn công. Ngoài ra, tên gù này cũng là tu vi thấp nhất trong ba tên, hắn chỉ mới Ngưng Khí tầng ba nhưng khí tức hỗn loạn. Có vẻ như mới thăng cấp đây thôi, với lại khi hắn lao xuống thì Nguyên Hạo cũng chỉ phải một đối một thôi. Không phải Nguyên Hạo sợ chết, nhưng hắn chẳng dại gì đi làm anh hùng mà một mình đánh ba. Hắn chưa từng đánh nhau, pháp khí không có, chỉ có Thạch Huyết. Trừ khi sinh tử, nếu không hắn sẽ không dễ dàng lộ ra linh bảo xa xỉ của mình. Lúc nãy, hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại tên kia, nhưng để bảo toàn cho dân chúng nên cố ý tạo ra tấm thuẫn che mắt để hai cha con Khương Thượng sơ tán dân chúng khỏi khu vực chiến đấu. Và ngay khi tên lưng gù cạn kiệt linh lực và mất cảnh giác nhất, hắn đã tung một quả cầu lửa liệt sát kẻ địch dễ dàng. Ngạo nghễ quay lại nhìn hai tên tiên nhân đang giận run người phía trên, Nguyên Hạo lại buông lời khích bác:
- Yếu quá, yếu quá! Chẳng phải ca đã nói là ca ra tay rất đáng sợ sao. Kiếp sau đầu thai nhớ làm người tốt, không thì gặp mấy người đẹp trai tài giỏi như ca thì lại chết oan uổng nữa. Ái chà, còn hai tên vô dụng đang hóng gió trên kia nữa cơ à! Một thằng thì mập như heo, tướng như thế mà thanh phi kiếm lại bé tí, nhìn thật thú vị nha. Còn tên còn lại thì tướng như con trâu, ta thấy ngươi cơ bắp khá đấy. Có hứng thú làm khiêng kiệu cho ca ca không, ta đảm bảo sẽ cho ngươi ăn ngày ba bữa đầy đủ, không sợ đói khát nha hắc hắc.
- Haha Nguyên Hạo tiên sư nói thật đúng quá. Hai tên này nên cúi đầu xin ngài tha cho để làm trâu kéo thì may ra còn đường sống.
Một tên quân sĩ đứng gần đó quá hưng phấn gào lên hùa theo, tiếp theo dẫn đến vô số lời tán đồng và chế giễu hai tên tiên nhân vang lên khắp nơi. Lòng tin của mọi người sau khi chứng kiến Nguyên Hạo hạ sát tên lưng gù đã thay đổi chóng mặt, từ chỗ tuyệt vọng thành tràn trề niềm tin. Trần Mưu cùng thành chủ mừng đến đỏ cả mặt, tiên nhân quá lợi hại, đầu tư chính xác quá rồi. Trên không trung, hai tên còn lại khuôn mặt co giật run rẩy, bọn chúng đánh thì không dám, nhưng chạy thì do dự, lại càng không biết làm gì để phản bác cả. Thấy đã đến lúc, Nguyên Hạo nhảy lên đạp phi kiếm từ từ bay lên, dù là lần đầu dùng pháp khí để bay nhưng do linh hồn lực cực mạnh nên hắn điều khiển hết sức thuận lợi. Giơ ngón tay ngoắc ngoắc đầy khiêu khích, Nguyên Hạo trào phúng khiêu khích:
- Nào, đến đây nào. Hai người các ngươi sợ ca đến vậy sao hắc hắc. Thôi được vậy để ca lên trển chơi đùa với các ngươi một tí nhé.