Tiếng đàn cứ réo rắt lòng người cho đến nốt cuối cùng, nữ tử che mặt lúc này mới lướt nhìn qua mọi người trong sảnh nhưng cô lập tức giật mình phát hiện Nguyên Hạo đang nhìn cô, ánh mắt rất có thần. Điều khiến cô bất ngờ không chỉ là việc hắn như không bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn của mình mà vì hắn không có tu vi, 1 kẻ phàm nhân không bị ảnh hưởng gì nghĩa là hắn không hề có quá khứ vui buồn ám ảnh, 2 là hắn có thể vượt qua được những ám ảnh trong quá khứ, tự tại trong tâm hồn. Loại thứ 1 vốn không thể có, nghĩ đến đây nữ tử lại thấy hứng thú với tên phàm nhân này.
Lúc này tất cả mọi người lần lượt tỉnh táo lại, dù chỉ là 1 khúc nhạc nhưng tất cả lại có thể hồi tưởng lại đủ hương vị của quá khứ, thanh niên tuấn mỹ tỉnh táo lại đã định thần vội đứng dậy chắp tay thủ lễ:
- Tiểu thư thật là tài hoa kinh diễm, chỉ 1 khúc nhạc đã khiến tại hạ mở rộng tầm mắt.
Lúc này lần lượt các công tử nhao nhao thay nhau tỏ lòng ái mộ, Xảo Nương mỉm cười đưa tay ra, giọng ngọt ngào câu dẫn:
- Cảm tạ các vị đã tán thưởng cho tiểu Mộng của chúng tôi, khúc nhạc vừa rồi có tên là Nhân Sinh Mộng, nếu vị nào cảm thấy có thể trên mặt cầm nghệ vượt qua được xin mời biểu diễn.
Trắc khảo vừa ra khiến hầu như mọi người nhăn mặt, vượt qua cầm nghệ như vậy thì chắc đã là danh chấn 1 phương rồi. Hứa công tử cũng ngao ngán lắc đầu, hắn biết khả năng của mình, lúc này tên nam tử tuấn mỹ đã bước ra:
- Tại hạ Vương Hiển, tam hoàng tử Đông Vũ quốc, xin trổ chút tài mọn ra, kính mời Xảo tỷ và Mộng tiểu thư thưởng thức.
Rút ra 1 cây đàn cổ, chạm khắc khá tinh xảo, Vương Hiển bắt đầu khúc nhạc đầy bi tráng, tiếng đàn mạnh mẽ, như tướng quân giữa vạn quân, vô cùng sôi trào, thể hiện rõ sự sát phạt của quân vương thiên hạ. Sau khi kết thúc, mọi người đều đồng loạt vỗ tay, rõ ràng không thể so sánh với Nhân Sinh Mộng nhưng Vương Hiển đã bộc lộ cầm nghệ hơn người.
Tất cả tài tử đều chờ đợi, nhưng ai cũng nghĩ vòng này rõ ràng Vương Hiển đã giành điểm áp đảo rồi, lúc này Xảo Nương định bước ra công bố kết quả thì bỗng khựng lại, ánh mắt chuyển dời sang bàn của Bàn tử, hướng Nguyên Hạo nở 1 nụ cười mê người:
- Tiểu Mộng của chúng tôi hi vọng công tử có thể trổ chút tài nghệ để nàng được mở rộng tầm mắt.
Mặc dù ánh mắt Xảo Nương đầy tha thiết nhưng trong lòng lại thắc mắc không biết vì sao tiểu Mộng lại muốn tên này lên tham gia trắc thí cầm âm, rõ ràng hắn không có linh khí dao động của tiên nhân, cũng không thấy hắn giống tài tử gì a. Có lẽ Xảo Nương không biết chính Nguyên Hạo cũng đang hỏi trời hỏi đất vì sao mình lại được mời a? Hắn khônghề quen biết cô gái kia, chẳng lẽ ca đây quá ưu tú, đứng giữa bao người vẫn tỏa sáng, chắc nàng ấy động lòng với ta rồi haiz, thôi thì đành phải thỏa lòng tương tư của cô ấy vậy. Gần như mọi người đều chú ý về bàn của Bàn tử, tên Hứa công tử thì âm trầm, hắn chỉ chờ trực để đạp đám người Bàn tử 1 phát, còn Vương Hiển thì thờ ơ khinh thường, hắn không tin 1 kẻ vô danh như Nguyên Hạo có thể làm trò trống gì, Bàn tử và khương thiên thì cổ vũ hò reo
- Cố lên Hạo ca, đệ biết huynh rất tài hoa mà.
- Này, là huynh đệ ngươi không được làm mất mặt Bàn tử ta đâu đấy
Nguyên Hạo đứng dậy thở dài, ánh mắt xa xăm, 2 tay chắp sau lưng, bước đi chậm rãi, dáng vẻ đượm buồn. Hắn cố giữ hình tượng bước lên nhìn tiểu Mộng với ánh mắt nhu hòa vô hạn
- Không biết ta có thể dùng cây đàn của nàng để gãy lên khúc lòng mình không?
Xảo Nương trợn mắt lên nhìn, tên này cũng trâu quá, nếu hắn biết người hắn đang nói chuyện là ai thì không biết sẽ sao nhỉ. Nhưng thái độ của tiểu Mộng càng làm mỹ phụ khó tin hơn, cô ta nhẹ nhàng run ngón tay cây đàn đã đến trước mặt Nguyên Hạo
- Xin mời công tử
Nguyên Hạo ngồi xuống đối diện với tiểu Mộng, hắn không vội đàn mà vẫn cười như việc trắc thí này vốn không tồn tại, đại sảnh này, mọi người ở đây đều không tồn tại, chỉ còn có hắn và nàng.
"Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong
tim ta.
Ai cũng chẳng thể lấy đi được, hình ảnh lần đầu giác ngộ
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan
Mà ta vẫn như xưa, 1 thiếu niên đa tình"
Dạo đầu bằng 4 câu hát nổi tiếng ở địa cầu, Nguyên Hạo lại nhìn thật lâu vào mắt tiểu Mộng, sau đó hắn mỉm cười thật thỏa mãn rồi bắt đầu đàn và hát, hắn biết mình không phải thiên tài âm nhạc, nên ra tay liền dùng bài "yêu ta" mà hắn thích nhất, đã mượn đàn của thằng em tập rất nhiều lần
" Yêu ta được không
Hãy từ bỏ tấm thân kiêu ngạo
Không thể giấu nỗi cô đơn, không đợi được 1 bờ vai
Giang hồ bá đao cuồn cuộn
Mưa gió chẳng bình yên
Mãi ngắm nụ cười người, quên đi hương vị của nỗi đau
Tựa như 1 ngọn lửa cháy rực
Làm sao có thể quên được đây
Phiền não bất tận, tìm quên lãng trong vòng tay người
Mười ngón tay đau thương đan chặt vào nhau
Cùng nhau chạy dưới ánh trăng
Ta chẳng cần bất kỳ điều gì
Chỉ mong người yêu ta vậy thôi "
Không có lời tỏ tình hay, chỉ có lời tỏ tình đúng lúc. Không có lời nói cảm động nhất, chỉ có lời phù hợp mới đánh động tâm can. Thật sự lời bài hát không có gì phù hợp nhưng chính bối cảnh của tiểu Mộng lại khiến nó thành hoàn mỹ. 1 kẻ phàm nhân, 1 tiên nữ địa vị bí ẩn không tầm thường, mọi thứ dường như cách biệt giữa trời và đất nhưng phút chốc cái khoảng cách đó lại bị phá vỡ thật đơn giản
" Yêu ta được không
Hãy từ bỏ tấm thân kiêu ngạo.."
Hắn biết thân phận ta sao, không thể a..tiểu Mộng thật sự bối rối, biết bao kẻ thiên tài, bối cảnh cường đại nhưng đều không được nàng quan tâm. Nhưng giờ nàng lại bị 1 chàng trai phàm tục với giọng hát khàn khàn ấm áp và 1 bài hát giai điệu kỳ lạ như không thuộc về thế giới này tạo cho 1 cảm xúc kỳ lạ khó hiểu. Mặc dù Nguyên Hạo đã trở về chổ ngồi nhưng bên tai nàng vẫn văng vẳng 2 câu cuối bài nhạc
" Ta chẳng cần bất kỳ điều gì
Chỉ cần người yêu ta vậy thôi"