Mục lục
[Dịch]Hư Lộ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Úi, ta sợ quá. Tốt nhất ngươi nên ít thổi da trâu lại đi, đến khi bại dưới tay ta thì danh dự của ngươi chẳng những mất hết mà cả tài sản gia tộc Lâm gia cũng rơi vào túi của lão tử thì đừng có hối hận nhé.

- Tiểu tử thối, chỉ giỏi mồm mép. Có giỏi thì mau lên đài quyết chiến cùng ta.

Đôi mắt long lên vô cùng đáng sợ, Lâm Vũ phóng người một cái đã xuất hiện trên tràng đấu. Từ lúc gia nhập Thanh Yên Môn đến giờ hắn chưa từng bị ai bỡn cợt như thế. Nếu như không lột da rút gân tên thiếu niên này thì danh tiếng của hắn sẽ không còn gì nữa. Lão giả đại trưởng lão ngồi kế hắn cũng dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Nguyên Hạo.

"Thiếu niên này không đơn giản, ngay cả ta cũng không phát hiện ra tu vi của hắn. Với tuổi tác trẻ như vậy, tên này thực lực không thể nào đạt đến Trúc Cơ kỳ được. Không lẽ hắn có được bí thuật che giấu cực kỳ lợi hại."

Nghĩ như vậy, đôi mắt lão sáng rực lên. Nếu tên này đã có bí pháp như thế thì rất có thể còn cất giấu nhiều thứ quý giá hơn nữa. Đã thế thì lão nhất định không thể để thiếu niên này sống sót rời khỏi đây. Tính toán xong, Vân trưởng lão liền dồn linh lực vào tay, chuẩn bị ám toán đối phương. Đúng lúc này bỗng nhiên có một tiếng nói kèm theo uy áp đè xuống khiến lão không thể nào cử động thân thể được.

- Tốt nhất ngươi nên ngồi yên đi, nếu không toàn bộ người Thanh Yên Môn có mặt tại đây sẽ chết không toàn thây, liệu hồn đó.

Ngay lập tức toàn thân lão run rẩy dữ dội, mồ hôi tuôn ra như tắm. Trời ạ, tên tiểu tử kia có bí thuật như thế chắc chắn phải có cao nhân phía sau hỗ trợ. Tại sao ta lại ngờ nghệch như vậy? Lại còn dám có ý định giết hắn cướp bảo nữa chứ. Ta đúng là già quá đến lẩm cẩm mất rồi, cầu cho lão sư phụ của tên đó buông tha cho mình. Bỏ qua lão già đang hốt hoảng sợ hãi ở bàn tiệc, bên phía tràng đấu Nguyên Hạo cũng đã bước lên đối diện với đối thủ của mình.

- Hừ, ta sẽ cho ngươi một cái chết thật là nhanh chóng. Hãy tự hào vì mình đã bại dưới tay Lâm Vũ này.

Rút ra một cây thương dài, Lâm Vũ bắt đầu niệm pháp quyết. Từng làn hơi nước mờ ảo bắt đầu xuất hiện rồi từ từ tràn ngập khắp sàn đấu. Chẳng mấy chốc toàn bộ xung quanh gã và Nguyên Hạo đều trở nên mờ ảo trắng xóa. Người xem rối rít cả lên, không ai có thể thấy rõ được bóng dáng hai người trên tràng đấu nữa. Cười gằn một tiếng ác độc, gã bắt đầu từng bước quỷ dị bước đến.

- Mê Thủy Thuật kết hợp với Nhuyễn Sóng Huyền Thương chính là tuyệt chiêu sở trường của ta. Đáng lẽ ta định biểu diễn chiêu này ở đại hội tông môn nhưng bây giờ sẽ dành tặng cho ngươi thưởng thức trước hắc hắc.

Đứng trong sương mù, Nguyên Hạo cảm thấy bản thân không thể quan sát gì được trong hoàn cảnh này cả. Ngay cả thần thức cũng bị hạn chế khá nhiều, tuy vậy do hắn rèn luyện linh hồn lực rất nhiều nên khi đối phương tiến sát trong vòng vài thước hắn liền có thể cảm nhận được ngay. Nhanh chóng rút ra cây roi mà Hứa Minh từng dùng, Nguyên Hạo liền nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm nhận mọi chuyển động xung quanh mình.

"Vụt"

Một tiếng gió rít rao đến, Nguyên Hạo liền vung roi tạo ra từng đợt sóng uy lực ngăn cản đòn tấn công lại. Sau một chiêu đầu tiên không kết quả, Lâm Vũ tiếp tục huy động thanh trường thương không ngừng công kích đối thủ. Các chiêu thương pháp của gã uyển chuyển nhẹ nhàng như sóng vỗ vậy, từng đợt từng đợt liên miên bất tận khiến cho kẻ địch chỉ có thể lâm vào cảnh chống đỡ mà không thể phản công được. Mặc dù vậy, Nguyên Hạo vẫn tỏ ra bình tĩnh kiên trì phòng ngự. Tuy có vài lần đối phương đâm lệch qua cơ thể tạo ra nhiều vết thương ngoài da nhưng hắn vẫn không hề có một tí dao động gì cả. Hắn biết chỉ cần tinh thần mình có chút xíu lung lạc sẽ khiến đối phương tận dụng sơ hở ngay.

- Haha để ta xem ngươi còn chịu đựng được bao lâu nữa. Ở trong màn nước này ta chính là bá chủ, còn ngươi giống như người đi trong đêm đen thôi. Ngươi không thể xác định được ta ở đâu thì làm sao mà phản công cơ chứ.

Lâm Vũ cười lớn chế nhạo. Thế nhưng sự thật trong lòng gã cũng đang cảm giác khó chịu vô cùng. Tên thiếu niên này tu vi khi đối chiến thể hiện ra chỉ là Ngưng Khí tầng bảy, vậy mà trước tuyệt kỹ của mình lại có thể chống đỡ lâu như thế. Cứ đánh kiểu này không biết đến khi nào mời đánh bại đối thủ được đây.

- Ngươi không còn chiêu nào khác trừ trò múa may này sao? Dù cho có đánh thêm mấy trăm hiệp nữa cũng không hạ được ta đâu.

Vừa vung roi ngăn cản, Nguyên Hạo liên tục la lớn châm chọc không ngừng. Không những thế hắn còn cố ý tỏ ra yếu thế dần dần để cho đối phương nghĩ mình sắp sức cùng lực kiệt. Nhìn thấy thế trận nghiêng hẳn về phía phe địch, Triệu Đạt ở phía dưới bàn tiệc cau mày quay sang hỏi Nguyệt lão.

- Nãi nãi, Nguyên Hạo ca ca có bị thua không? Tại sao huynh ấy không đánh trả lại vậy?

Xoa xoa đầu đứa cháu yêu, bà lão mỉm cười trả lời:

- Hắn đã kể với bà là bản thân mình không có sư môn nên vũ kỹ trong tay không có gì cả. Vì thế việc bị đối phương chiếm thượng phong là chuyện bình thường thôi. Cháu cứ yên tâm, nhìn hắn thê thảm như vậy chứ thật ra tên kia từ đầu đến giờ vẫn chưa tổn thương được hắn gì đâu.

Đúng thật như vậy, trận đánh càng kéo dài, Nguyên Hạo càng rơi vào thế hạ phong nhưng hắn thủy chung vẫn không hề bị trúng đòn nào nguy hiểm cả. Ngược lại phía đối phương đã tỏ ra có phần mệt mỏi khi phải sử dụng thương pháp tốc độ cao liên tục.

- Khốn kiếp, tại sao ngươi có thể duy trì linh lực trong thời gian dài như vậy hả?

- Haha ngươi mệt rồi sao? Vậy thì bỏ cây thương xuống, quỳ gối gọi ta tiếng gia gia thì ta sẽ thương xót mà tha chết cho.

Nguyên Hạo cười nhạo một phen. So đấu về linh lực thì căn bản tên kia không phải đối thủ của hắn rồi. Cảm giác không ổn, Lâm Vũ gầm lên rút cây thương về.

- Được, nếu ngươi muốn chết như vậy thì đừng trách ta. Hãy xe sát chiêu Kình Thủy của ta.

Hô lên hai chữ, phía trước đầu thương của gã hình thành một áp xúc lực cực mạnh khiến không khí cũng vặn vẹo. Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Nguyên Hạo lóe lên rồi cũng nhanh chóng niệm pháp,sau đó dồn hết linh lực vào cánh tay phải của mình. Một đoàn hắc hỏa bỗng nhiên bùng lên trong lòng bàn tay của hắn, cuối cùng tạo thành một đầu lâu màu đen vô cùng ghê rợn. Đây chính là vũ kỹ mà Nguyệt lão đã truyền thụ riêng cho hắn, là một vũ kỹ nhân cấp thượng đẳng hàng thật giá thật. Vũ kỹ này chi làm bốn tầng, tầng đầu tiên sẽ tu luyện ra ba đầu lâu bằng hắc hỏa, tầng thứ hai sẽ là sáu, tầng thứ ba là chín, đến tầng thứ tư sẽ thêm một đầu lâu nữa và có thể kết hợp mười cái lại thành một tuyệt chiêu hủy diệt vô cùng đáng sợ. Có thể nói nếu tu luyện đến viên mãn tầng thứ tư thì đây sẽ là một đòn sát thủ chủ lực dành cho hắn. Hiện tại, Nguyên Hạo chỉ mới tu luyện ra được một đầu lâu mà thôi nhưng uy lực của nó ở cấp độ Ngưng Khí kỳ cũng đủ xài rồi.

- Thì ra ngươi là người của ma đạo. Hay lắm, lần này ta sẽ vì tu sĩ chính phái mà tiểu trừ đi tên ma đầu này.

Sau khi đã tích tụ áp xúc đến tối đa, Lâm Vũ liền phóng thẳng đến đối thủ rồi đâm ra một thương uy lực vô cùng. Lần hắn quyết tâm phải khiến tên thiếu niên này tan xác dưới tuyệt chiêu mạnh nhất của mình. Phía đối diện, Nguyên Hạo cũng đã chuẩn bị xong, liền phóng ngay đầu lâu ra đối kháng với đòn tấn công của kẻ địch.

- Đến hay lắm, một chiêu kết thúc trận đấu đi haha.

Nguyên Hạo cười dài đầy khí thế xông đến. Ngay khi đầu lâu va chạm với đầu thương thì một tiếng nổ dữ dội vang lên khiến cát đá bị sới tung, mặt đất rung chuyển. Tràng thi đấu đã bị cày lên thành một đống hỗn độn, ngay chính giữa là một cái hố to do uy lực của hai vũ kỹ va chạm với nhau tạo thành. Vài phút sau, khói bụi tan đi, để lộ ra hai hình ảnh hai người thuyết huyết đang đứng đối diện nhau. Toàn thân cả hai đều đầy những vết thương do dư chấn của vụ nổ gây ra. Lúc này, ánh mắt của Lâm Vũ tỏ ra mờ mịt, hắn không tin những gì đang diễn ra.

- Khốn kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy. Tại sao tuyệt chiêu của ta lại bị phá giải cơ chứ. Tại sao?

Hắn gào rú lên như một con thú bị tổn thương. Có điều tên này không biết rằng vũ kỹ của hắn chỉ là loại tốt nhất trong nhân cấp hạ phẩm mà thôi, còn phía đối phương lại là vũ kỹ nhân phẩm cao cấp hàng xịn đàng hoàn. Phía đối diện, Nguyên Hạo đưa tay chùi vết máu ở miệng rồi bất ngờ tăng tốc lao thẳng vào tên thanh niên còn đang bàng hoàn đứng đó.

- Đừng tự cho mình là nhất. Bây giờ ca ca sẽ trả lại hết cho ngươi những gì ngươi đã chèn ép ta từ nãy đến giờ. Này thì trang bức hổ báo, ta đánh cho ngươi một trận nhớ đời haha.

Liên tục vung ra các đòn roi dũng mãnh khiến Lâm Vũ chỉ biết yếu ớt chống đỡ. Nguyên Hạo đang tái hiện lại tràng cảnh lúc đầu của trận đấu, chỉ có điều người đang chịu ngược đãi đang đổi vai cho đối thủ của hắn. Tuy nhiên, Lâm Vũ vốn không có được nguồn linh lực dồi dào như tên thiếu niên quái thai kia nên chỉ sau năm phút kháng cự cây thương của hắn đã bị đánh văng ra. Tiếp theo là một loạt những đòn roi như mưa trút xuống người hắn, một cảnh tượng hành hạ vô cùng ác liệt. Nhiều người đứng ngoài nhìn đều trợn tròn mắt, miệng há to hết cỡ. Họ không ngờ tên thanh niên thiên tài của Lâm gia vừa rồi còn hung hăng hổ báo múa thương như làm xiếc, thế mà bây giờ lại bị đánh nằm một đống như con chó chết trôi như thế.

Nhìn thấy đối phương bị đánh đến thừa sống thiếu chết, Nguyên Hạo mới ngừng tay lại rồi tiêu soái quay lưng đi chỗ ngồi trước sự hoan hô vang dội của mọi người. Đúng ngay lúc này, bàn tay khổng lồ từ đâu xuất hiện nhanh như tia chớp từ phía sau giáng xuống đầu hắn. Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhã Lệ hốt hoảng la lớn lên:

- Nguyên Hạo ca ca cẩn thận, có kẻ đánh lén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK