Một tiếng răng rắc vang lên, từ đỉnh đầu của Tứ Nữ bốc ra một luồng khí màu đen nhạt. Trong tình huống thập tử nhất sinh thì luồng khí đen ấy bỗng tan biến vào hư không. Đồng thời ngọn lửa sinh mệnh trong người Tứ Nữ bùng cháy lên mạnh mẽ, sắc mặt hồng hào trở lại.
Trong lòng Lý Lân vô cùng kích động, lúc đầu nếu không vì các cô gái này thì có lẽ y cũng không rời bỏ Thần Ma học viện khi vừa mới gia nhập vào đó không lâu. Hiện tại đã có ba cô gái thức tỉnh trở lại làm cho Lý Lân cảm thấy những gì mình bỏ ra cuối cùng cũng được hồi báo.
Người thức tỉnh đầu tiên trong bốn cô gái là Tần Tuyết Linh, do thực lực của nàng là yếu nhất, trước đó chẳng qua chỉ là cảnh với Võ Tông trung kì nên thời gian thức tỉnh cũng là ngắn nhất, quá trình bản nguồn hóa cũng là nhẹ nhất.
Khi Tần Tuyết Linh mở mắt ra thì điều đầu tiên nàng nhìn thấy là nét mặt kích động của Lý Lân, hai mắt nàng chớp chớp có chút mơ hồ tự nói :
- Ta nhất định là đang nằm mơ rồi, tên khốn Lý Lân sao lại chạy được vào giấc mơ của ta chứ!
Lý Lân sắc mặt đen kịt, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ y bị chửi thẳng vào mặt như vậy.
Sau đó Tần Tuyết Linh chớp chớp mắt thêm vài cái, nhất là nhìn thấy sắc mặt Lý Lân càng lúc càng đen thì cuối cùng nàng cũng đã tỉnh lại.
Tần Tuyết Linh liền nhảy dựng lên vui mừng nói :
- A! Lý Lân, là huynh thật sao? Muội còn tưởng là muội đang nằm mơ nữa chứ!
Nét mặt bực dọc của Lý Lân liền tỏ ra nhu mì trở lại nói :
- Mau nhìn lại trên người muội xem có gì bất thường không đã!
Lời của Lý Lân làm nàng giật mình, hai má nàng ửng đỏ cả lên. Nói cho cùng thì ngày trước Tần Tuyết Linh và Lý Lân vốn không tiếp xúc nhiều, thậm chí mối quan hệ của hai người cũng không phải là hoàn toàn thân mật gì cho lắm, nhưng khi nhìn thấy nét mặt nhu mì của Lý Lân thì nàng như có cảm giác mình là một con nai tơ đang lạc đường vậy.
Tần Tuyết Linh lắp ba lắp bắp nói :
- Huynh... Huynh không phải đã làm gì muội rồi chứ?
Sắc mặt Lý Lân lại tối sầm lại, giọng bực dọc nói :
- Ta có thể làm gì muội, mà cho dù có làm gì muội thì đó cũng là không nên chút nào.
Tần Tuyết Linh liếc Lý Lân một cái rồi trong lòng vui vẻ trở lại. Chỉ là sau khi xem xét lại thân thể mình thì sắc mặt nàng vô cùng kinh hãi.
Lý Lân nét mặt căng thẳng hỏi :
- Sao rồi, có phải là có chỗ nào có vấn đề không?
Dẫu sao thì trước đó Lý Lân cũng vì nàng mà vận công tống hết tử khí trong thân thể nàng ra đến toát cả mồ hôi.
Tần Tuyết Linh nét mặt kinh ngạc nói :
- Không phải... Thực lực của muội... Thực lực của muội sao lại có thể...!
Lý Lân sau khi nghe nàng nói không phải là thân thể có chuyện gì thì trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều.
Lý Lân khẽ cười nói :
- Thực lực thế nào rồi? Có phải là đột nhiên tăng lên mạnh mẽ đúng không?
- Huynh biết thì mau nói muội nghe là chuyện gì đi!
Tần Tuyết Linh nhảy lại gần bấu vào tay Lý Lân mà nói. Thực lực của nàng đúng là tăng lên rất nhiều, không những vậy mà biên độ của nó còn rất khủng khiếp.
- Không cần phải vội, đợi đại hoàng tỷ và những người khác tỉnh lại huynh sẽ nói luôn một thể. Đúng rồi, hiện tại thực lực của muội tăng đến cấp nào rồi? Tiên Thiên sơ cấp hay là đỉnh cao?
Lý Lân lúc này phản đòn, nắm lại cánh tay mềm mại của Tần Tuyết Linh cười như thể là một tên lưu manh.
- Huynh làm gì vậy? Người ta bây giờ chưa chắc đã sợ huynh đâu. Muội hiện tại có lẽ đã ở cấp Võ Hoàng rồi!
Tần Tuyết Linh nét mặt nhăn nhó với hành động của Lý Lân, vốn dĩ muốn vận công điều động sức mạnh đánh bật tay của Lý Lân ra, nhưng lại sợ làm y bị thương nên cũng thôi.
Lý Lân gật gật đầu, kì thật lúc y nắm lấy tay của Tần Tuyết Linh thì cũng đã biết được tu vị hiện giờ của nàng rồi. Trong lòng y lúc đó có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại vụt tắt ngay. Có điều khi nghĩ đến truyền thuyết có liên quan đến nguyên tố chi tổ thì Tần Tuyết Linh có được thực lực tiến bộ cũng không có gì lạ.
- Đỉnh cao của Võ Hoàng lục phẩm, tiếp đó muội chỉ cần ngộ ra nội thế giới của bản thân thì có thể tiến đến cảnh giới Võ Hoàng hậu kì rồi.
Tần Tuyết Linh như bị bản thân làm cho giật mình nói :
- Võ Hoàng lục phẩm, cho dù là so với nội viện của Thần Ma học viện thì đã được xem là một siêu cấp thiên tài rồi!
Trước đây thực lực của nàng vốn chỉ dừng lại ở Võ Tông trung kì, thân phận nàng khi ấy cũng chỉ là một đệ tử dự bị của Thần Ma học viện, có thể biết đến nội viện cũng là điều không tệ rồi.
Một giọng nói mừng rỡ từ phía sau lưng Lý Lân vọng đến :
- Lý Lân? Ngươi là Lý Lân?
Lý Lân không cần quay lại cũng biết được là ai đã tỉnh dậy, nét mặt thản nhiên cười nói :
- Đại hoàng tỷ, tỷ tỉnh rồi à, cảm giác tỷ bây giờ như thế nào?
- Là đệ cứu bọn ta à? Đây là nơi nào vậy?
Công chúa Thanh Vi đi đến bên cạnh Lý Lân, bắt đầu xem xét xung quanh nơi xa lạ này. Đồng thời nàng cảm thấy rung động khi nhìn thấy sáu cánh cửa to lớn sau lưng mình.
Lý Lân cười nói :
- Nơi đây là nội thế giới của đệ, thực lực của đại hoàng tỷ cũng đã đạt đến đỉnh cao của Võ Hoàng lục phẩm rồi phải không?
Nhìn thân hình yểu điệu bên cạnh công chúa Thanh Vi mà lòng Lý Lân như rung động. Nhưng dị thế dẫu sao cũng là dị thế, kiếp trước và kiếp này sao lại có thể trùng lặp lại được chứ.
Lâm Vãn Tình có ngoại hình giống hệt với người yêu khắc cốt ghi tâm của Lý Lân ở kiếp trước.
Lâm Vãn Tình cũng đang nhìn y, nét mặt nàng có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là cho dù thế nào nàng cũng không thể nghĩ đến sau khi tỉnh lại mình lại gặp được Lý Lân.
Nhìn thấy Lý Lân nói ra được hết thực lực của mình và mọi người, Tần Tuyết Linh ngạc nhiên hỏi :
- Đúng rồi, Lý Lân, thực lực huynh hiện nay đã đến cảnh giới nào rồi?
Công chúa Thanh Vi nói :
- Nghe nói chỉ có những cao thủ cấp Võ Tôn trở lên mới có thể ngưng tụ được nội thế giới, lã nào đệ đã đạt đế cảnh giới Võ Tôn?
Lâm Vãn Tình và Tần Tuyết Linh cũng vô cùng ngạc nhiên mà nhìn Lý Lân.
Lý Lân vuốt vuốt mũi, nét mặt bình thản nói :
- Tất cả là do cơ duyên hảo hợp mà thôi!
Công chúa Thanh Vi đưa tay lên trán giọng rầu rĩ nói :
- Trời ạ, lẽ nào chúng ta đã ngủ rất nhiều năm rồi sao?
- Không phải như vậy đâu, huynh ấy vẫn còn rất trẻ mà!
Năng lực quan sát của Lâm Vãn Tình là rất cao. Lý Lân tuy rằng có chững chạc hơn trước rất nhiều, nhưng căn bản không hề giống với những lão quái vật sống đến hàng trăm ngàn năm.
Công chúa Thanh Vi gật gật đầu, nét mặt có chút khẩn trương hỏi :
- Đúng rồi, tứ đệ, mau nói cho chúng ta biết bây giờ là năm nào rồi?
Lý Lân tính toán một lát rồi nói :
- Nếu tính từ lúc các người bị bắt thì đến giờ đã qua năm năm rồi. Nơi đây không phải là ở Thần Ma học viện nữa mà là Hỗn Loạn lĩnh ở Trung Vực.
Cũng trong lúc này, một tiếng ưm khẽ vang lên, cô gái thuộc tính kim còn lại cũng đã mở mắt ra rồi lập tức xoay người lại trốn vào một góc thích hợp có thể phản công lại kẻ địch.
Động tác nhanh gọn đó đã làm cho mọi người vô cùng ngạc nhiên.
- Sát thủ!
Lý Lân cau mày, nét mặt nghiêm lại. Khí tức quen thuộc đó đã làm y lập tức đoán ra được thân phận của đối phương. Không ngờ cô gái thần bí mà mình đã cứu lại chính là người trong nghề với mình.
- Cô ta là ai?
Tần Tuyết Linh không biết vì sao trong lòng lại có chút ghen ghét mà hỏi.
Lý Lân lắc đầu nói :
- Huynh cũng không biết. Lúc đầu cứu bọn muội huynh đã tiện tay cứu luôn cô ta. Cô ta cũng giống như bọn muội, đều là một thể của nguyên tố.
- Nguyên tố bản thể?
Công chúa Thanh Vi và Lâm Vãn Tình hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt họ lộ rõ nét lo lắng.
Cô gái thần bí này liền đưa mắt nhìn quanh dò xét nơi lạ lẫm này rồi nhỏ giọng nói :
- Ngươi là người nào? Sao ta lại ở nơi đây?
Lý Lân tỏ ra chút uy nghiêm nói :
- Nơi đây là bên trong nội thế giới của ta, còn về ta là ai thì nói theo cách thông tục một chút chính là ân nhân cứu mạng của cô đấy.
Khi nhìn thấy đối phương có khí tức của một sát thủ thì máu huyết của Lý Lân như sôi sục lên. Vì theo lẽ thường thì người cùng nghề cũng chính là oan gia với nhau, mà cho dù Lý Lân không phải từng là một sát thủ đi nữa thì khi gặp phải một sát thủ, phản ứng cũng tự nhiên sẽ y như vậy.
Cô gái thần bí nói giọng lạnh lùng :
- Ân nhân cứu mạng? Hừ! Đừng gạt ta nữa, ta vừa nhìn đã biết ngươi không phải là một người tốt rồi!
Tần Tuyết Linh cười phù lên một tiếng rồi nhìn nét mặt thú vị đang tối sầm đi của Lý Lân nói :
- Vị tỷ tỷ này nói đúng lắm, gã này trời sinh ra đã không phải là người tốt rồi, hắn cứu tỷ tuyệt đối là có ý đồ gì đó.
Cô gái thần bí nhìn về hướng Tần Tuyết Linh rồi lại quay sang nhìn Lâm Vãn Tình và Thanh Vi một lúc thì nét mặt dịu đi đôi phần. Ba cô gái này cho nàng một cảm giác quen thuộc đến kì lạ, giống như đây không phải là lần đầu họ gặp nhau mà là đã quen biết từ rất nhiều năm trước rồi vậy.