Bạch Tố Tố cau mày, thời gian nàng học tập thứ này quá ngắn, hầu như chỉ xem điển tịch quân sự, đối với trận pháp huyền học như thế này thì mười khiếu thông cứu khiếu, (ý nói một khiếu cũng chẳng thông), không biết gì hết. Nàng lặng yên đứng lên, đi tới trước một tấm bản đồ trong trướng, sau đó thôi diễn thế cục biên cương hiện này bị ảnh hưởng ra sao, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại tại một đường Hắc Sơn, trong mắt hiện lên tinh quang. Nơi đó đã mất đi mười vạn Lang kỵ binh, chỉ còn có mười vạn binh mã trấn thủ mà thôi, nàng ta thực muốn rèn sắt khi còn nóng, một ngụm nuốt luôn Hắc Sơn, tiến binh thẳng Khả Đôn thành. Sau đó bắt tên Thái tử Thần Lang hoàng triều Đế Quốc Uy đó làm tù nhân. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng thực hiện càng cao, ngay cả sự lạnh nhạt thường ngày cũng biến mất.
Mồ hôi rơi xuống lông mày, Lý Lân liền vứt bút lông qua một bên, sau đó xem kỹ lại bản trận pháp đồ mà mình vừa mới vẽ ra, không thấy sai lầm gì mới thở ra một hơi nhẹ nhàng. Chu Thắng Nam chăm chú nhìn bản trận đò không hoàn chỉnh này, thần sắc như si như say, tựa như hủ nữ thấy mỹ nam vậy, khiến cho Lý Lân thấy buồn cười khôn tả.
- Trận này tên là gì?
Chu Thắng Nam kích động hỏi.
- Thiên Lang!
Lý Lân phun ra hai chữ, khuôn mặt cũng lộ vẻ khó hiểu, dù sao binh trận này cũng diễn hóa ra một đầu Thương Lang lớn, nhưng chỉ là bán linh thú, ngay cả Phong Lang bình thường cũng không cản được, sao lại có thể được xưng là Thiên Lang đây.
- Quả nhiên như thế rồi điện hạ, ngài tới xem, tuy trận pháp này không trọn vẹn, nhưng có nhiều chỗ cố ý cắt đi. Nếu như ta không đoán sai thì binh trận đầy đủ sẽ được kêu là Thiên Lang, còn ở đây chỉ là một cái bộ phận mà thôi, còn thần thú được sinh ra chỉ trông giống với Thương Lang, kỳ thực là bất đồng.
Chu Thắng Nam trầm giọng nói.
- Ý ngươi nói đây chỉ là tàn trận, hoặc là một bộ phận của đại trận?
Lý Lân cũng cảm thấy giật mình.
- Đúng thế, binh trận đầy đủ binh trận là dung hợp toàn bộ lực lượng của binh lính. Mà Thương Lang xuất hiện ra từ đám binh lính tinh nhuệ hôm nay chỉ là từ mấy vạn quân mà thôi. Nếu như binh trận đầy đủ, Thương Lang này thực lực sẽ không có kém cao giai Vương Tọa. Nhưng ngài xem đầu Thương Lang này có thể phát huy ra được mấy phần thực lực? Có mạnh lắm thì cũng chỉ khoảng Tứ, Ngũ phẩm Thiên Tiên mà thôi, mà hành động của nó còn cứng ngắc, cho nên không cần lo đâu.
- Vệ quân có thể bố trí được như thế không?
Lý Lân hỏi.
- Có trận đồ thì đương nhiên chúng ta có thể bố trận, chẳng qua chúng ta thiếu Trận Pháp Sư, không có Trận Pháp Sư chỉ đạo thì binh trận này chỉ là một thứ phế phẩm mà thôi.
Chu Thắng Nam lắc đầu nói.
- Ngươi không phải có nghiên cứu với trận pháp sao, nếu như ngươi có thể chỉ đạo thì thần thú sinh ra có thực lực ra sao?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Ta cũng không phải Trận Pháp Sư chuyên nghiệp, cho dù có thể chỉ đạo đại trận, thì thực lực cũng chỉ có thể phát huy tựa như tên Trận Pháp Sư kia mà thôi. Chống lại cao thủ chân chính thì không có chút thắng lợi nào đâu.
Chu Thắng Nam rất tiếc nuối.
- Địch nhân xây trận bằng bảy vạn người, chúng ta có thể tăng số người, hơn nữa có ngươi chỉ đạo, có thể tạo ra cao giai Vương Tọa không?
Lý Lân mong đợi hỏi.
- Trên lý luận thì số người tham gia xây trận càng nhều thì thực lực thần thú sẽ càng mạnh. Chỉ là lúc trước chúng ta chưa hề tiếp xúc qua binh trận, cụ thể thì ta phải nghiên cứu mới có thể biết được.
Chu Thắng Nam cũng muốn nhìn xem uy lực của binh trận ra sao.
- Bản hoàng tử cũng sẽ nghiên cứu, xem có thể bổ sung gì cho trận này hay không.
Lý Lân nghĩ tới phong ấn thần phù, tuy phong ấn thần phù chủ yếu là phong ấn chi đạo, nhưng nó cũng là một loại trận pháp, nếu như hắn có thể tìm hiểu sâu hơn thì đối với việc giải quyết binh trận này sẽ dễ dàng hơn.
- Điện hạ cũng hiểu được trận pháp chi đạo sao?
Chu Thắng Nam tò mò hỏi, lần này trở lại, Lý Lân đã khác so với trước kia khá nhiều, nếu như lúc trước Lý Lân mặc dù thủ đoạn như thiếu khuyết kiến thức, thì hiện tại hắn lại là một kẻ có kinh nghiệm phong phú trên đại lục Thương Long này.
- Có biết một hai, về phận cụ thể bố trí ra sao, bản hoàng tử còn không có rõ lắm.
Lý Lân tùy ý trả lời.
Chu Thắng Nam trợn trắng mắt nhìn hắn, bởi tên Lý Lân này ăn nói lung tung. Trận pháp thâm ảo, làm sao có thể dễ dàng mà học được, nhưng Lý Lân có thể nhỡ kỹ đầy đủ đại trận này, chỉ riêng phần trí nhớ này đã khiến cho Chu Thắng Nam nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
- Bản hoàng tử có chuyện cần phải đi ra ngoài, chuyện tình trong quân giao cho các ngươi xử lý.
- Điện hạ muốn đi đâu?
Bạch Tố Tố quay lại hỏi.
- Có một số chuyện cần xác nhận, cũng không đi quá xa. Yên tâm đi, hiện tại không phải nửa năm trước, không phải ai cũng có thể làm ta bị thương.
Lý Lân tự tin nói, có con bài lớn như ma khí này, Lý Lân cảm thấy đã đủ sức mạnh. Hơn nữa bản thân hắn đã có thể làm bị thương Cửu phẩm Vũ Tông, còn có Ma đao, thì cho dù đối đầu với Tiên Thiên cao thủ cũng không phải không có cơ hội chạy thoát.
- Dù vậy thì điện hạ cũng nên mang theo thân vệ đội nha!
Bạch Tố Tố nói.
- Không cần, ta nghĩ quân lệnh của Tần Soái cũng sắp đến rồi, hãy xem tình hình ra sao đã rồi hãy quyết định đi.
Lý Lân lắc đầu cự tuyệt.
Bước ra khỏi quân trại của Vệ quân, Lý Lân hướng về Hắc Thủy tùng lâm mà phóng ngựa qua. Nhưng vào lúc này một con diều hâu đen giương cánh bay vào quân trại Đại Đường, binh lính phụ trách tiếp nhận tin tức liền mang tới soái trướng trung quân.
- Tướng quân, Tần soái có ý gì? Hiện tại là lúc Hắc Sơn không có một chút binh lực, Vệ quân bắc thượng ắt sẽ thắng. Giờ ông ta lại muốn chúng ta rút về Phí Thành, chẳng phải có quá mức đáng tiếc không?
Chu Thắng Nam cảm thấy khó hiểu hỏi.
- Điểm ấy ta cũng không nghĩ ra được, hơn nữa ông ta nói quân ta thương vong thảm trọng, nhu cầu tu chỉnh cấp bách. Có lẽ ông ấy sợ tiếp tục chiến đấu sẽ có tổn thất càng lớn. Điều này so với điều mà bộ quân lệnh bàn bạc trước đó khác xa!
Bạch Tố Tố buồn bực nói, từ khi Lý Lân trở về, Tần soái có chút khó nắm bắt được. Tần Mục lúc trước tuy không có chào đón Vệ quân, những cũng vẫn công bằng. Về phần bổ sung binh lính bị cắt xén thì cũng không phải vấn đề để cho nhân vật tầm cỡ Tần Mục phải quan tâm. Dù sao thì Đại Đường cũng có đầy đủ hệ thống hậu cần, có được sự cung ứng đầy đủ của trăm vạn đại quân, Tần Mục chỉ cần đánh giặc, chỉ cần việc không đưa tới trước mặt ông thì ông chả bao giờ hỏi tới. Trong quân cũng có quy tắc của trong quân, điểm ấy Tần Mục tự nhiên hiểu rõ.
Nhưng từ sau khi Lý Lân tới chỗ Chân Vũ Quan nguyên soái thì Vệ quân chẳng những nhận được số lượng viện binh lớn, mà hai người Bạch Tố Tố còn phát hiện, tám vạn kỵ binh này đều là binh lính tinh nhuệ, có tám vạn kỵ binh này, Vệ quân sẽ thêm cơ động hơn. Hiện tại lại nhận được lệnh thoái lui khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng được.
- Chúng ta lúc trước đã dùng diều hâu đưa tin cho Tần soái, thông báo lại tình huống chiến tranh lúc này, cũng đã nhắc tới chuyện tình binh trận. Dựa theo đạo lý thì Tần soái không thể bình tĩnh như thế được, ta thậm chí đã muốn sao thêm một phần để lại, còn phần này thì để điện hạ mang tới cho Tần soái. Nhưng xem ra Tần soái cũng không có để chuyện tình binh trận vào trong lòng, quả thực không phù hợp lẽ thường, ta nghĩ với thân phận của Tần soái chả lẽ không có khả năng biết tới tác dụng của binh trận ư? Mặc dù binh trận không có trọn vẹn, nhưng cũng đủ đề cao sức mạnh của toàn quân rồi. Bộ thống soái rốt cuộc muốn gì đây?
Chu Thắng Nam khó xử, sự việc càng ngày càng khác thường, huống chi một nhân vật như Tần Mục, lại làm hành động như thế, quả thực khiến cho các nàng phải chú ý.
- Có phải là người của điện hạ tạo ra không?
Bạch Tố Tố không chắc chắn hỏi.
- Ý của ngươi có nghĩa là có người ủng hộ điện hạ ở trong quân đội, mà người đó đủ ảnh hưởng tới quyết định của Tần soái sao?
Chu Thắng Nam kinh ngạc hỏi, Lý Lân sau khi về từ Chân Vũ quan trực tiếp tham gia chiến đấu, cũng không hề nói gì về chuyện này. Nhưng ngẫm lại thì có thể giải thích được hành vi khác thường này của bộ thống soái.
- Có khả năng người đó là Tần soái không?
Bạch Tố Tố nói ra suy đoán bản thân.
- Tần soái sao? Không có khả năng!
Chu Thắng Nam lắc đầu, cho dù ở phương diện nào suy tính thì Tần soái ủng hộ Lý Lân là chuyện viễn tưởng. Dù sao thì Đại Đường có nhiều hoàng tử đến như thế, nhiều người nắm giữ lực lượng thần bí, không phải một kẻ căn cơ yếu kém như Lý Lân có thể so sánh.
- Loại chuyện như này không có gì là không thể. Ta nghe nói Sát Sinh Vương sau khi gặp Tần soái, Tần soái cũng không tỏ thái độ gì, an bài chiến đấu cũng là từ góc độ quân sự mà thôi. Nhưng từ sau khi điện hạ tới, chẳng những nhận được kỵ binh tinh nhuệ bổ sung, còn may mắn nhận được lệnh tĩnh dưỡng. Đây hết thảy là không muốn Vệ quân tiếp tục mà tiêu hao sức chiến đấu. Những thứ này không được Tần soái đồng ý thì ai có thể quyết định được đây?