- Cô nhận ra được tôi à?
Lý Lân rất ngạc nhiên, lúc đó y có chú ý xung quanh nhưng không thấy có sự xuất hiện của Thanh Vi. Tiếp sau đó thì Lý Lân chú ý đến cảnh phục của Thanh Vi và nhớ đến chiếc xe cảnh sát truy kích kia. Nếu như Thanh Vi ngồi trong xe thì quả thật Lý Lân cũng không cách nào cảm giác được cô.
Thanh Vi cất giọng cám ơn nói :
- Quả nhiên là anh, tôi xin cảm ơn anh, cô gái anh đã cứu chính là em họ của tôi. Nếu không có anh thì e là nó đã bỏ mạng rồi.
Lý Lân gật gật đầu, loại tình cảm này thật tình Lý Lân không hề quan tâm.
Thanh Vi trầm giọng nói :
- Tuy anh là ân nhân cứu mạng của em họ tôi, nhưng xin anh hãy theo tôi về cục cảnh sát một chuyến. Tôi nghĩ pháp quan cũng sẽ phán anh tội nhẹ mà thôi.
Lý Lân lắc đầu nói :
- Không ai có thể lấy đi sự tự do của tôi được cả. Cô có thể đem sự việc tôi ở đây về báo cáo lên trên để những người khác đến bắt tôi, nhưng tôi xin nói trước là tôi sẽ không khoanh tay chịu trói đâu.
Lời của Lý Lân làm Thanh Vi vô cùng khó xử.
Kẹt.. !
Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Tần Tuyết Linh bước vào, nét mặt đầy sửng sốt nhìn tất cả những người trong phòng.
- Các người là ai?
Tần Tuyết Linh vẫn chưa nhận ra Lý Lân sau khi y đã khôi phục tướng mạo. Còn Thanh Vi thì lại mặc một bộ tây phục rất bắt mắt.
Triệu Yên Nhiên nhìn Thanh Vi với ánh mắt đầy phẫn nộ nói :
- Chị ơi, đây là anh đã cứu em mà, còn chị này là cảnh sát, nhưng chị ấy không phải là người tốt, chị ấy muốn bắt anh.
- Là anh? Anh đã hồi phục rồi?
Tần Tuyết Linh vô cùng kinh ngạc, nên biết từ lúc Lý Lân trốn ra khỏi bệnh viện đến nay là chưa đầy một tuần, cho dù là một vết thương bình thường cũng khó mà hồi phục nhanh được đến vậy, nhưng Lý Lân không những đã hoàn toàn khỏi hẳn mà còn không để lại một vết sẹo nào cả. Da của y còn rất mịn, mịn hơn cả một cô gái nữa.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Cô Tuyết Linh, lần này tôi đến đây là để nói lời từ biệt. Sau này cô hãy chăm sóc tốt cho Yên Nhiên, nó vẫn còn nhỏ mà đã chịu quá nhiều khổ cực rồi, sau này cũng nên hưởng phước.
- Anh muốn đi sao?
Tần Tuyết Linh có chút nuối tiếc, tuy Lý Lân cho cô một cảm giác rất kì lạ, nhưng với cô thì y vẫn là một người tốt, hiện nay y muốn ra đi thì trong lòng Tuyết Linh có chút không nỡ cũng là điều khó tránh.
Lý Lân gật gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Thanh Vi nói theo :
- Đợi đã, anh không được đi!
Lý Lân mỉm cười nói :
- Tuy biết các người không thực sự tồn tại, nhưng khoảng thời gian này các người đã chăm sóc ta rất nhiều rồi. Ta rất vui vì đã biết các người. Yên Nhiên, em hãy sống cho tốt, đừng nên chịu bất cứ một khổ cực nào nữa.
Lý Lân hai mắt đẫm lệ nhìn Triệu Yên Nhiên mà nói.
Triệu Yên Nhiên cũng khóc mà nói với Lý Lân :
- Anh ơi, anh đừng đi có được không?
Lý Lân lắc đầu, nét mặt đau thương của y dần chuyển sang nghiêm túc nói :
- Anh còn những người thân cũng đang cần anh chăm sóc, từ nay về sau dù là không gặp được anh nữa thì em cũng phải cố sống cho tốt biết không.
Thanh Vi nói lớn :
- Lý Lân, anh đừng chấp mê bất ngộ nữa, cảnh sát toàn thế giới đã liên thủ hành động rồi, cho dù anh có trốn ra nước ngoài cũng không thoát được đâu.
Lý Lân mỉm cười, trên trước mặt y xuất hiện ba chiếc chìa khóa hoàng kim.
Lý Lân nhìn Tần Tuyết Linh nói :
- Tuyết Linh, trước đó tôi không hề gạt cô. Tôi thật có biết một cô gái tên Tần Tuyết Linh, cô ấy là vợ của tôi. Cũng giống như cô, cô ấy cũng là một cô gái tốt.
Tần Tuyết Linh tỏ ra rất hoang mang, nếu như trước đó cô chỉ cho rằng Lý Lân là tên càn rỡ thì nay đã hoàn toàn tin tưởng vào y rồi.
Lý Lân không chút do dự mà nắm lấy ba chiếc chìa khóa trước mặt, sức mạnh của Lục Mang Tinh cũng dần dần trở lại với y.
Tăng...!
Một tiếng giòn dã vang lên, chiếc chìa khóa đã bị bẻ ra làm hai.
- To gan!
Một tiếng quát vang lên như sấm làm chấn động đến các cô gái nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Lân ngửa mặt lên trời nói :
- Tiền bối. Lâu như vậy chắc người đã xem rất rõ rồi, bây giờ có phải là lúc nên đưa tôi trở lại rồi không?
Trên trời vẫn không có tiếng đáp lại, chỉ có mây đen kéo về bao phủ cả một vùng. Sau đó mây đen liền hóa thành một bàn tay có móng vuốt sắc nhọn mà chụp xuống.
Lý Lân mặt biến sắc, sức mạnh của Lục Mang Tinh trong y cũng trỗi dậy và biến mất trước mặt của ba cô gái.
Thanh Vi và Tần Tuyết Linh đều không tin được vào mắt mình mà nói :
- Trời ạ! Tôi có đang hoa mắt không vậy?
Triệu Yên Nhiên nhìn lên trời cao, nơi có tung tích của Lý Lân mà nói :
- Anh sao không thấy đâu nữa rồi, lẽ nào anh biết bay?
Thanh Vi trầm giọng nói :
- Lẽ nào anh ta là thần tiên?
Tần Tuyết Linh nói giọng phản biện :
- Thế giới này căn bản không có thần tiên.
- Không được. Việc này quá trọng đại, cần phải lập tức báo lên trên.
Thanh Vi vội vã bỏ đi, để lại hai chị em Triệu Yên Nhiên ngơ ngác nhìn nhau.
Triệu Yên Nhiên nói :
- Chị ơi! Anh có để lại một cái túi.
Hai chị em liền chạy vào mở chiếc túi mà Lý Lân để lại ra, nét mặt họ vô cùng kinh ngạc vì bên trong túi chứa đầy tiền, tổng cộng có đến hơn ngàn vạn đồng.
- Tiền nhiều quá!
Tần Tuyết Linh nhỏ giọng nói :
- Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ? Chẳng lẽ anh ta đúng là đã phạm pháp.
- Không phải, anh nói đây là số tiền anh thắng được. Em tin anh ấy.
Sự tin tưởng của cô bé làm Tần Tuyết Linh chau mày.
Triệu Yên Nhiên lấy từ trong túi tiền ra một bức thư nói :
- Chị xem. Anh còn để lại một bức thư này.
Tần Tuyết Linh mở bức thư ra, trong đó chỉ viết mỗi một câu : cho Yên Nhiên ăn ngon một chút.
Tần Tuyết Linh đứng lặng im, hai mắt đẫm lệ.
Triệu Yên Nhiên đáng thương nói :
- Chị!
Tần Tuyết Linh vỗ vỗ lên đầu của Triệu Yên Nhiên rồi nói :
- Đi thôi, chị dẫn em đi ăn ngon một chút, bằng không sau này anh ấy về thấy em còn gầy như thế này thì sẽ trách chị đấy.
- Thật tốt quá!
Trẻ con dẫu sao cũng vẫn là trẻ con, một giây trước còn rất đau lòng thì đến giây tiếp theo đã trở lại với thiên tính của mình rồi.
Trên không trung, Lý Lân đang cố gắng tránh né các đợt tấn công của bàn tay kia. Đồng thời cấm chế trong người y cũng dần dần yếu đi, sức mạnh và thực lực vốn có đã hoàn toàn được khôi phục trở lại.
- Nếu tiền bối ngài đã quyết định không thả tôi ra thì tôi đành phải tự mình thoát ra vậy.
Lý Lân nói lớn, khí tức toàn thân y bạo phát ra mạnh mẽ và xông thẳng vào hướng chân trời.
- Pháp tắc, Hoàn Nguyên!
Sau tiếng hét của Lý Lân thì những đám mây của cả một vùng từ từ tụ hợp lại tạo thành một biển mây dày đặc.
- Chính là lúc này!
Lý Lân hét lớn rồi thanh hung kích liền xuất hiện trên tay y, Lý Lân tập trung toàn lực mà đánh vào một điểm đã nhắm trước ở phía trên.
Rắc rắc...!
Một âm thanh vang lên như tiếng kiếng vỡ vậy, ở phía đầu của hung kích thì hư không đã bị đâm thủng, vết nứt đó bắt đầu lan ra, chỉ trong khoảng khắc đã lan đến hơn trăm mét, sau đó thì vỡ nát ra. Lý Lân và hung kích hợp nhất lại với nhau như một luồng ánh sáng vàng kim mà xông thẳng vào trong đó.
Khi Lý Lân đã thoát ra và tìm được chỗ đứng thì y cũng đã thoát ra khỏi thành lũy khi nãy mà đứng ở trước mặt Vô Diện Tà Tổ.
Vô Diện Tà Tổ trầm giọng nói :
- Trên người ngươi ta cảm nhận thấy khí tức của một cố nhân, tiểu tử, lai lịch ngươi thật không đơn giản chút nào?
Lý Lân vung tay, Vô Diện Long Tổ mà y đã nuốt liền xuất hiện ra trước mặt y.
- Long tộc? Không phải, trừ khí tức này ra thì còn một khí tức khác còn thâm sâu hơn nữa. Đã bao nhiêu vạn năm rồi, các lão bất tử cuối cùng cũng không chịu được sự cô đơn mà từng người một thoát ra ngoài cả rồi.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Tiền bối, hai người còn lại đâu rồi?
Vô Diện Tà Tổ trầm giọng nói :
- Một người đã thất bại và bị ta giết rồi, còn người còn lại thi vẫn đang trong khảo luyện. Ngươi cũng thất bại rồi, nhưng ta sẽ không giết ngươi, bởi vì trên người ngươi có khí tức của một người quen của ta, lão phu không thể không cho ngươi phần thể diện này được.
- Tiền bối, người có thể cho tôi biết vị cố nhân đó là ai không?
Lý Lân quả thật rất có duyên với vị cường giả thượng cổ đó, cũng chính vì điều này mà y muốn biết đó rốt cuộc là vị nào. Bản thân Lý Lân cũng đã nhiễm khí tức của bọn họ, hoặc giả như bản thân y chính là một đại năng thời thượng cổ chuyển thế cũng nên.
Vô Diện Tà Tổ lắc đầu nói :
- Tà Huyễn thành của ta đã giúp ngươi đột phá cảnh giới, chạm vào cánh cửa của Thần cấp, tương lai của ngươi là không thể đo lường được. Còn về cố nhân thượng cổ kia thì lão phu chỉ thấy có chút cảm giác quen thuộc mà thôi, cũng không rõ rốt cuộc là có phải hay không.
Phía sau của Vô Diện Tà Tổ dần dần mở ra một cánh cửa.
Vô Diện Tà Tổ trầm giọng nói :
- Đây là lối ra, ngươi hãy ra ngoài đi!
Lý Lân nói :
- Tiền bối, tôi muốn vào bên trong không gian đang trôi hỗn loạn kia mà tìm ngôi cốt mộ đã nuốt mất nhục thân của mình.