Tinh Linh thánh nữ nói :
- Đó là một niên đại mà ngay đến cả tru thiên vạn giới cũng không cách nào nhớ lại được, không một ai biết được trong một trăm năm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Những gì duy nhất được lưu truyền lại chỉ là một vài câu nói ám chỉ sự việc đó có liên quan đến nguyên tố ngũ hành.
Lý Lân hiện tại lại là vật chủ của nàng, y còn nắm giữ được năng lực làm cho cây sinh mệnh tăng trưởng nhanh chóng. Do đó Tinh Linh thánh nữ không hi vọng Lý Lân sẽ có chuyện, nên việc bản thể của những nguyên tố thuần khiết lần lượt xuất hiện làm nàng trong lòng có chút khẩn trương.
- Cám ơn lời nói thật lòng của cô, ta sẽ ghi nhớ tận đáy lòng.
Lý Lân gật gật đầu rồi sau đó không đợi Tinh Linh thánh nữ nói thêm gì nữa, y liền chuyển mình thoát ra ngoài không gian của Lục Mang Tinh.
- Đợi đã... Ây! Lần nào ngươi cũng vội vội vàng vàng để làm gì thế hả?
Tinh Linh thánh nữ giọng giận dỗi nói theo. Tuy là không muốn ra ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa là Tinh Linh thánh nữ không cảm thấy cô đơn khi ở đây, dẫu sao thì nàng cũng đã ở trong Lục Mang Tinh này ba năm rồi, nếu không có cây sinh mệnh bầu bạn cùng thì e rằng nàng đã không thể tiếp tục kiên trì mà ở lại.
Ở bên ngoài mọi người đều đang chờ đợi Lý Lân quay trở lại.
- A? Còn mèo nhỏ dễ thương quá! Lý Lân, đây là vật bé nhỏ vừa nãy phải không?
Lạc Khuynh Thành nét mặt vui mừng chạy đến. Quả thật hình ảnh toàn thân máu me của Ám Ảnh khi nãy không thể nào sánh được với với hình dạng dễ thương của nó lúc này, nhất là đôi cánh trắng sau lưng nó có hai màu trắng đen phân biệt thật sự vô cùng mê hoặc.
- Phải, tên nó là Ám Ảnh, là thú cưng của ta đó.
Lý Lân gật gật đầu trả lời Lạc Khuynh Thành rồi lướt qua mọi người đi đến chỗ tên người của Miêu tộc đang ngã lăn dưới đất.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Ngươi là ai? Tại sao lại truy sát nó?
Lý Lấn trước đó nóng giận ra tay mà không đánh chết gã Võ Hoàng thất phẩm này thì có thể nói là hắn mạng lớn rồi. Nhưng mạng quèn của hắn tuy không mất đi thì hiện tại cũng đã trọng thương sắp chết rồi.
Gã cao thủ Miêu tộc nhìn Lý Lân rồi co rút người lại, nét mặt hoảng sợ nói :
- Ngươi... Ngươi là... Lý Lân? Kẻ đứng đầu trong danh sách truy nã của vạn tộc?
Lý Lân cau mày, đến một tên cao thủ cấp Võ Hoàng của Miêu tộc mà cũng biết việc y là kẻ đứng đầu trong danh sách truy nã thì xem ra vạn tộc thượng cổ rất xem trọng việc diệt trừ y rồi.
Lý Lân tức giận quát :
- Nói! Tại sao lại truy sát nó? Cô nương đi cùng với nó hiện nay đang ở đâu?
Gã người Miêu tộc khiếp sợ trước khí thế của Lý Lân, hèn nhát nói :
- Tiểu cô nương? Tôi không biết vị cô nương nào cả. Còn về con linh thú này là do thiếu tộc trưởng chỉ định tôi đi làm mà thôi.
Lý Lân trừng mắt lên như một con hổ đang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi mà nói :
- Thiếu tộc trưởng? Là thiếu tộc trưởng của Miêu tộc các ngươi à?
Gã Miêu tộc hoảng sợ rùng mình một cái rồi đem toàn bộ những gì mình biết được nói cho Lý Lân :
- Dạ... Dạ phải! Có điều đó là do thiếu tộc trưởng của Hổ tộc muốn bắt nó. Vì vậy thiếu tộc trưởng của tôi mới sai tôi đến trước để bắt nó về.
- Thiết gia đã bị tấn công? Vậy ra là các ngươi đã tiêu diệt Thiết gia?
Lý Lân sắc mặt lo lắng. Mục đích lần này của y đến đây là vì Thiết gia, chỉ khi Thiết gia còn tồn tại thì mới chứng minh được sự an toàn của Dao Cơ. Hiện này Thiết gia đã bị tấn công thì cơ hội thoát thân của Dao Cơ là vô cùng thấp.
Gã Miêu tộc sợ hãi đáp :
- Dạ phải! Trước đó thiếu tộc trưởng của Hổ tộc và các thiếu tộc trưởng của các tộc dưới trướng hắn đã tấn công Thiết gia. Với thực lực của các thiếu tộc trưởng bọn họ thì một gia tộc hạng hai của loài người căn bản không thể nào chống cự lại được. Vào lúc đó thì con mèo đen này từ trong Thiết gia tháo chạy ra ngoài nên thiếu tộc trưởng của tôi ra lệnh cho tôi đuổi theo bắt sống nó về.
Lý Lân vẻ mặt đầy sát khí nói :
- Theo ngươi nói thì người của Thiết gia không một ai thoát được sao?
- Dạ... Không phải như vậy, nghe nói cũng có vài người chạy thoát được, nhưng các thiếu tộc trưởng cũng đã đuổi theo truy sát. Với thực lực của đám người đó thì e kết quả là...
Gã Miêu tộc chưa dứt lời thì Lý Lân cũng đã hiểu ý của hắn rồi.
- Xem ra ngươi cũng không giấu diếm gì ta. Được! Ta cho ngươi một cái chết sảng khoái không đau đớn.
Lý Lân liền ra tay đánh một chưởng vào đầu hắn làm não bộ của hắn vỡ vụn ra mà chết. Một chưởng của Lý Lân có sức mạnh lớn đến nỗi đánh nát vụn luôn cả thần hồn của gã người Miêu tộc, cùng lúc đó Ám Ảnh bám trên vai Lý Lân bỗng há miệng ra nuốt trọn thần hồn của hắn rồi làm ra một vẻ thoải mái như vừa ăn một món ăn ngon vậy, khí tức của nó cũng do đó mà tăng lên theo.
- Nuốt chửng thần hồn. Con mèo đen nhỏ này muốn nghịch thiên sao?
Lạc Khuynh Thành kinh hãi. Nói về những hiểu biết của nàng đối với linh thú thì Lý Lân thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Dẫu sao thì trong Trung Châu thành cũng có vô số những đấu sĩ và đấu thú, những cuộc quyết đấu giữa các linh thú lại vô cùng dị thường, do đó đây cũng không phải là lần đầu Lạc Khuynh Thành được chứng kiến các linh thú cấp cao quyết đấu, thậm chí trong phủ của nàng cũng có nuôi vài con linh thú trung cấp. So với những con linh thú đó thì con thú nhỏ cánh trắng này vừa lộ diện đã làm cho nàng có một cảm giác là nó không tầm thường.
Lý Lân nét mặt lộ vẻ đắc ý nói :
- Đây có thể là thiên phú thần thông của Ám Ảnh, vài năm không gặp, ta cũng không ngờ nó lại trưởng thành đến mức độ này.
Lý Lân đối với hành động này của Ám Ảnh không hề có chút phản cảm nào. Y vẫy tay một cái tung ra thế giới ma vực nuốt chửng nhục thân của gã cao thủ Miêu tộc kia. Căn cứ vào nguyên tắc lợi dụng phế vật thì nhục thân gã cao thủ Võ Hoàng thất phẩm của Miêu tộc này có thể làm nguyên liệu để đúc tạo huyết tế đàn. Dùng thi thể người của vạn tộc thượng cổ đúc tạo huyết tế đàn, Lý Lân vô tư làm việc này mà trong lòng y không hề có chút e ngại nào. Dẫu sao những việc làm của chúng trước đây mà Lý Lân nghe thấy được đã làm y vô cùng tức giận đến nỗi hận là không thể xông vào đại bản doanh của chúng mà tàn sát. Hiện tại chỉ thu được có một ít chiến lợi phẩm đối với Lý Lân mà nói là không thể hài lòng được.
Những lời này của Lý Lân, Lạc Khuynh Thành vốn dĩ không nghe thấy được, nàng tiến về phía Lý Lân đưa hai tay ẵm Ám Ảnh ôm vào lòng mình, sắc mặt vô cùng vui vẻ.
Lý Lân lắc đầu, có lẽ trong lúc này thì biểu hiện của Lạc Khuynh Thành mới đúng với tuổi tác của nàng. Trước đó nàng tỏ ra quá chững chạc rồi, sự chững chạc đó làm Lý Lân cũng không lí giải được là do thiên bẩm nàng vốn cứng cỏi hay là nàng cố tình tỏ ra như vậy nữa.
Ám Ảnh cũng không tỏ ra khó chịu với Lạc Khuynh Thành, thậm chí nó còn lấy lòng nàng bằng cách liếm liếm vào tay nàng nữa, điều này làm cho Khuynh Thành vô cùng vui sướng.
Lý Lân thần sắc vô cùng nghiêm trang nói :
- Đi thôi! Chúng ta vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm lắm!
- Huynh nghĩ rằng người của Thiết gia vẫn chưa hoàn toàn bị diệt vong?
Những lời khi nãy của gã người Miêu tộc Lạc Khuynh Thành đã hoàn toàn nghe thấy. Theo gã thì các thiếu tộc trưởng của vạn tộc thượng cổ đã đuổi theo rồi, mà với thực lực của một thế lực hạng hai thì với thực lực của những người đào thoát đó thực chất còn không chống cự lại nổi với đội hộ vệ của các thiếu tộc trưởng nữa là.
Lý Lân sắc mặt vô cùng kiên định nói :
- Dao Cơ nhất định còn sống, ta tin chắc là như vậy!
Sau đó y hướng về phía Ám Ảnh nói:
- Đưa chúng ta đi đến chỗ của Dao Cơ! Hãy cho ta thấy tốc độ của ngươi sau khi tiến hóa đi!
Tuy lợi dụng sức mạnh của không gian để di chuyển là cách nhanh nhất, nhưng Lý Lân lại không biết được vị trí cụ thể của Dao Cơ. Nếu mạo hiểm dùng đến nó thì thể lực y sẽ tiêu hao rất nhanh mà chưa chắc đã tìm ra được nàng một cách nhanh nhất nữa.
Meo... Meo...!
Tiếng kêu của Ám Ảnh vang lên, rồi từ trong lòng của Lạc Khuynh Thành nó bỗng nhảy xuống đất, thân thể không ngừng biến to ra, trong chớp mắt từ một con mèo nhỏ nó đã biến thân thành một con mãnh hổ có cánh to đến mười trượng rồi gầm lên một tiếng làm chấn động cả đất trời.
Lạc Khuynh Thành kinh ngạc không thôi nói :
- Biến thành phi thiên lão hổ rồi?
Nên biết phép biến thân của Ám Ảnh không chỉ đơn thuần về vóc dáng mà còn cả về tướng mạo lẫn thể chất. Nếu nói Ám Ảnh lúc chưa biến thân là một con mèo nhỏ dễ thương thì sau khi biến thân nó đã trở thành một hổ vương oai phong lẫm liệt.
- Quả nhiên là trưởng thành không ít! Chúng ta đi thôi!
Lý Lân nói xong liền nhảy lên lưng của Ánh Ảnh trước tiên, sau đó Ám Ảnh gầm một tiếng, hai cánh dang rộng ra bay thẳng lên trời với một tốc độ kinh hoàng, tuy bay với tốc độ cao như vậy nhưng trên lưng của nó lại vô cùng ổn định.
Tân Sửu ngưỡng mộ nói :
- Tốc độ nhanh quá! Chủ nhân, con phi thiên mãnh hổ này chắc phải có tốc độ tương đương với cả một cao thủ cấp Võ Tôn.
- Không sai, có điều đây vẫn chưa phải là tốc độ nhanh nhất của nó. Dẫu sao thì thực lực nó hiện nay cũng vẫn còn hơi yếu một chút.
Lý Lân gật gật đầu, bắt đầu ngồi khoanh chân trên lưng của Ám Ảnh để vận công khôi phục ma nguyên bị tiêu hao.