Xã hội của Thương Long đại lục phát triển rất chậm, thế tục hoàng triều lại có nhiều nét truyền thống giống với Trung Hoa cổ đại. Tuy rằng hoàng triều cũng có tự do luyến ái, nhưng vẫn luôn phải phụ thuộc vào lời nói của phụ mẫu. Dù sao toàn bộ đại lục dân cư có tới triệu triệu người, nhưng không phải tất cả mọi người đều có tư cách luyện võ, có thể dùng thực lực để tự thay đổi vận mệnh bản thân mình. Đại Đường tuy đang trên con đường đổi mới liên tục, nhưng sự truyền thừa ngàn năm thì không thể vứt bỏ, huống chi đối với hoàng quyền thì đừng có nói mấy thứ hôn nhân gì đó, ngay cả sinh mệnh của mình cũng không phải do mình quyết định.
Đường hoàng ban hôn, với địa vị với tư lịch của Tần Mục tự nhiên có thể cự tuyệt, dù sao trừ bỏ việc lão là trưởng bối của Tần Tuyết Linh, còn là Đại nguyên soái của Đường quân, Tần gia gia chủ. Chỉ hai thân phận này cũng đủ để Đường hoàng đương đại phải cho lão đủ mặt mũi. Giờ Đường hoàng ban hôn, Tần Mục cũng đồng ý, chuyện này trên cơ bản coi như đã thành. Cho dù Lý Lân có nguyện ý hay không, Tần Tuyết Linh với hắn coi như đã bị buộc lại với nhau rồi. Trừ phi bản thân nàng ta không đồng ý, có thể thay đối được ý nghĩ của Tần Mục, hoặc là có thực lực phá vỡ vận mệnh của mình. Chỉ là với điều kiện hiện tại, tuy thiên phú võ đạo của nàng ta được coi trọng, nhưng thực lực tương lai như thế nào thì chưa biết. Chỉ cần chưa trưởng thành thì thiên phú vẫn chỉ là thiên phú mà thôi, hiện tại nàng là một phần tử của Tần gia, không thể đi ngược lại đạo tứ hôn này được.
Về việc Tần Tuyết Linh có đồng ý hay không, Lý Lân cũng không có vấn đề, loại chuyện này thành sẽ thành còn không được thì thôi. Dung mạo của nàng ta đáng để hắn mơ ước, nhưng cũng không phải là nguyên nhân mà Lý Lân cưới nàng về. Về phần tín vật, Lý Lân sẽ không có khả năng tùy ý xuất một thứ gì đó. Loại chuyện này đối với một tên nam nhân mà nói, phương diện mặt mũi quả là có trở ngại.
Trong quân Đại Đường không hề thiếu người có tay nghề cao. Trong thời kì này võ đạo hưng thịnh, nhưng công việc sản xuất lại khá là lạc hậu. Chiến giáp của binh lính rất ít khi sử dụng sắt thép, ngược lại bì giáp bằng tơ hay da thú lại rất được hoan nghênh, căn bản là do thiết giáp nặng nề, khiến cho hành động bất tiện, năng lực phòng chưa chắc đã bằng được với giáp da.
Lý Lân muốn làm nhuyễn giáp kiểu nữ, tất nhiên sẽ không tìm tới đám công tượng bình thường. Dưới sự trợ giúp của Nam Cung Tiểu Vũ, hắn được dẫn tới một công xưởng hẻo lánh nhất trong quân.
- Điện hạ, nơi đây là công xưởng của Vương lão đầu, ngươi đừng nhìn nó quy mô nhỏ, nhưng chỗ này lại là nơi sản xuất ra những bì giáp chất lượng nhất. Nội giáp mà các vị tướng quân sử dụng phần lớn đều là từ nơi này mà ra.
Nam Cung Tiểu Vũ chỉ vào cánh cửa đại môn bình thường.
- Sao không đặt ở nơi nào đó rộng lớn hơn, nơi chật hẹp như thế này thì có thể sản xuất được bao nhiêu?
Lý Lân tò mò hỏi.
- Những bộ nhuyễn giáp này cũng không phải là hàng may bình thường, không phải bất kỳ ai cũng có thể làm được. Tài liệu thường dùng để tạo ra nhuyễn giáp trong quân là Hắc Thủy du ma, mà thứ này có mùi rất kinh. Dù cho có làm mấy thứ giáp diếc cũng chỉ là hàng bình thường, tất nhiên là không cần đến đại sư phụ như Vương lão đầu phải động tay vào. Nghề chế tạo nhuyễn giáp của lão chính là tổ truyền, nghe nói chỉ cần tài liệu đủ tốt, lão ta có thể làm được cả nhuyễn giáp cấp linh khí nữa…
Nam Cung Tiểu Vũ giải thích, tuy Thương Long đại lục lấy võ vi tôn, nhưng ở thế tục hoàng triều thì những người có tay nghề vẫn rất được hoan nghênh. Đối với tin đồn vị Vương lão đầu có thể chế tạo được nhuyễn giáp linh khí cấp, Lý Lân căn bản chỉ cười nhạt. Bởi nếu lão ta thực sự có thể làm được thì đã biến thành đối tượng cho các cao cấp hoàng triều tranh đoạt rồi, mà Đại Đường hiện nay còn chưa có đủ thực lực để bảo vệ loại cao thủ này. Nhưng Lý Lân cũng chẩng cần thứ gì mà linh khí nhuyễn giáp, hắn chỉ cần vị sư phụ tay nghề càng cao càng tốt, có thể chế tạo tơ nhện của Cốt Ma Quỷ Chu thành nhuyễn giáp. Mà bằng vào sự cứng rắn của tơ nhện thì thừa sức so với nhuyễn giáp linh khí.
- Vương lão đầu có ở đây không?
Nam Cung Tiểu Vũ đẩy cửa vào, trong phòng vang lên âm thanh của máy dệt, tiếng Nam Cung Tiểu Vũ vừa vang lên thì tiếng máy dệt cũng dừng lại.
- Nam Cung tướng quân sao? Sao ngươi lại tới đây?
Vị lão nhân gầy gò bước từ trong nhà ra, khuôn mặt lão ta dài, mái tóc cũng đã hoa râm. Chỉ là ngoài sự tưởng tượng của Lý Lân, bộ râu của vị này không hề loạn chút nào, hơn nữa còn có tính nghệ thuật cao. Râu mép của lão ta tết khá cẩn thẩn, mặc dù cơ thể gầy gò, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy được tinh thần mạnh mẽ.
- Vương lão đầu, đây là Tam hoàng tử điện hạ của Đại Đường ta, hắn cần một bộ nhuyễn giáp, ở nơi này của ngươi có thứ gì tốt không?
Nam Cung Tiểu Vũ xem ra khá quen thuộc với lão giả này, không hề có chút cao ngạo của một vị Kim tướng quân, nói chuyện luôn luôn tùy ý.
- Tướng quân tới thực đúng lúc, mấy ngày trước lão phu mới lấy được ít Hắc Tàm Ti từ Hắc Thủy vương thành. Cũng vừa mới làm dược một bộ nhuyễn giáp, thân hình điện hạ cũng khá là vừa đó.
Vương lão đầu khẽ đánh giá Lý Lân một chút, trên mặt lộ nét cười.
- Hắc Tàm Ti?
Lý Lân nhíu mày.
Nam Cung Tiểu Vũ thấy Lý Lân không hiểu đành giải thích:
- Hắc Tàm Ti là một tên gọi chung, thường chỉ những linh tằm màu đen sinh hoạt bên cạnh cây cối của Hắc Thủy, những linh tằm này chỉ là bán linh thú, chẳng có giá trị gì, nhưng tơ tằm mà chúng phun ra lại là hàng thượng đẳng. Vương lão đầu lại có tay nghề tổ truyền, cho dù là thần binh lợi khí có chém cũng chưa chắc đã có thể chém đứt được.
- Tướng quân cứ quá khen, tuy vậy Hắc Tàm Ti cấp bậc quá thấp, đao tên bình thường thì có thể phòng, nhưng thần bí lợi khí cũng không ngăn nổi. Điện hạ đây muốn mặc cho mình hay là tặng người đây?
Vương lão đầu nhìn Lý Lân, cho dù lão biết hắn là Tam hoàng tử, nhưng thần sắc cũng chẳng thay đổi gì. Mấy năm này vương tôn quý tộc thấy nhiều rồi, hoàng thất tuy bí ẩn, nhưng mỗi thời đại luôn có một vài tên hoàng tử xuất hiện, Vương lão đầu trước kia thường làm ở Thiên Công giám, sao mà không nhìn thấy những đại nhân vật này.
- Bản hoàng từ có tài liệu của riêng mình, chỉ là cần thủ nghệ của ngươi biến nó thành nhuyễn giáp cho nữ tử mà thôi.
Lý Lân lên tiếng.
- Tài liệu sao?
Đôi mắt Vương lão đầu hiện lên tinh quang, còn có chút nóng bỏng nhìn Lý Lân. Dù sao cũng là Tam hoàng tử, trong tay chắc hẳn cũng có chút tài liệu khá ổn.
- Chính là thứ này!
Lý Lân lấy ra một ít tơ nhện đã qua xử lý. Độc tố đã hoàn toàn bị loại bỏ, nếu không đến Lý Lân cũng không dám dùng tay để cầm lấy.
- Đây là?
Vương lão đầu có chút sửng sốt, hắn lại không nhìn ra lai lịch của tơ nhện màu trắng này, hai ta lão phóng ra một đạo lục sắc chân khí, ý đồ kéo đứt tơ nhện. Cho dù lão có dùng lực ra sao, tơ nhện không hề có chút biến hóa gì hết.
- Điện hạ, lão già này không nhầm thì có lẽ đây là một loại tơ nhện! Chỉ là thứ này lão già đến ngần này tuổi rồi mà chưa hề gặp qua. Không biết đây là tơ của linh thú gì?
Vương lão đầu gấp gáp hỏi, cả gia tộc của lão đều làm nhuyễn giáp, đối với các loại tài liệu thích hợp để làm nhuyễn giáp vô cùng hiểu rõ. Chỉ là Lý Lân đưa ra thứ tơ nhện thuần một màu trắng này, không hề giống với những gì mà lão ta đã biết, mà với thực lực Thất phẩm Vũ Tông của lão lại còn không thể phá nát, coi như thứ này rất được.
- Đây là tơ nhện của Cốt Ma Quỷ Chu, bản hoàng tử ở trong Hắc Thủy tùng lâm may mắn đoạt được…
- Cốt Ma Quỷ Chu?
Trên mặt Vương lão đầu có chút mê mang, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
- Điện hạ đã đi qua lãnh địa của Cốt Ma Quỷ Chu? Lại còn có thể sống sót trở về?
- Ngươi biết Cốt Ma Quỷ Chu sao?
Lý Lân cũng thấy hứng thú, đối với thứ có thể đánh ngang tay với Đại Địa Bạo Long, Lý Lân vẫn luôn có sự tò mò, chẳng qua hắn vẫn không có thời gian để tìm kiếm.
- Trong ghi chép của tổ tông ta có chút liên quan tới Cốt Ma Quỷ Chu, chẳng qua trong đó nhắc tới tơ nhện của Cốt Ma Quỷ Chu là màu xám, có kịch độc, tính ăn mòn cao, là thứ đồ cực khủng bố. Hơn nữa Cốt Ma Quỷ Chu trưởng thành là tứ giai linh thú. Ta không biết thứ tơ nhện này của điện hạ là do Cốt Ma Quỷ Chu cấp bậc gì tạo ra, nhưng với màu trắng hiếm thấy này cũng đủ thấy bất phàm. Điện hạ trong tay người còn bao nhiêu?
Trên khuôn mặt Vương lão đầu hiện lên vẻ cuồng nhiệt.
- Làm một bộ nhuyễn giáp cần bao nhiêu tơ nhện?
Lý Lân cũng không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại.
- Nhuyễn giáp tốt cần tơ nhện dài hai thước, ba ngàn sáu trăm sợi, nếu điện hạ muốn làm thêm tay áo thì cần thêm một ngàn hai trăm sợi.
Vương lão đầu không hề do dự trả lời.
- Bản hoàng tử muốn làm bốn bộ, một bộ cho nam, còn ba bộ dành cho nữ tử.
Lý Lân hơi do dự rồi trả lời.
- Chỉ cần điện hạ có đủ tài liệu, trong vòng bảy ngày chắc chắn sẽ trả lại cho điện hạ bốn bộ. Nhuyễn giáp nam tử thì đơn giản rồi, lão phu đã nhìn thấy điệ hạ là được. Còn ba bộ nhuyễn giáp nữ tính kia có nên đưa người tới gặp lão phu không? Bởi nhuyễn giáp thiếp thân với chiến giáp phổ thông bất đồng, chỉ có phù hợp thân hình mặc lên mới thoải mái được.
- Không cần, ngươi chỉ cần dựa theo yêu cầu của bản hoàng tử là được rồi.
Lý Lân lắc đầu, ba bộ này hắn trừ bỏ một để làm tín vật cho Tần Tuyết Linh, hai bộ còn lại để cho Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam. Hai người này phải ở trên chiến trường thời gian dài, có nhuyễn giáp tơ nhện cũng cam đoan được an toàn cho sinh mệnh.
- Điện hạ, ngươi làm như thế không ổn đâu! Tín vật tặng cho nữ tử sao có thể giống với người khác.
Nam Cung Tiểu Vũ nghiêm túc nói, tại nghe Lý Lân nói muốn làm ba bộ nhuyễn giáp kiểu nữ như nhau khiến cho Nam Cung Tiểu Vũ thấy không thoải mái. Lý Lân cũng chẳng kiêng nể gì, chẳng lẽ hắn không sợ nguyên soái tức giận sẽ hủy bỏ hôn ước lần này.
- Tướng quân yên tâm, tuyệt đối sẽ không giống nhau.
Lý Lân có chút xấu hổ, chỉ nghĩ tiện tay lần này làm nhuyễn giáp, lại quên mất Nam Cung Tiểu Vũ còn ở bên người.
- Điện hạ, ta vẫn luôn theo dõi Tuyết Linh lớn lên, phụ thân nó đã hy sinh vì quốc gia, Tần gia chỉ còn một mình nó là huyết mạch duy nhất. Ta không cầu điện hạ chung tình với nó, chỉ xin điện hạ thật lòng đừng coi đây là một đám cưới chính trị.
Nam Cung Tiểu Vũ ngưng trọng nói.
Vương lão đầu mân mê đám tơ nhện trong tay, đối với cuộc nói chuyện của Nam Cung Tiểu Vũ với Lý Lân chẳng hề quan tâm. Lão chỉ mau chóng kéo kéo Lý Lân, giọng gấp gáp:
- Đi mau, lão phu muốn làm nhuyễn giáp lắm rồi!
Lý Lân chỉ kip gật đầu với Nam Cung Tiểu Vũ, chỉ nghe tiếng của ầm một cái, chỉ còn một mình Nam Cung Tiểu Vũ ở lại. Hắn đành cười gượng, nhưng cũng không tức giận, hắn chỉ nhìn cánh cửa một chốc, sau đó xoay người quay lại chỗ Tần Mục. Thái độ bất cần của Lý Lân, hắn cũng muốn báo cho Tần soái, dù sao sự tình chung thân đại sự của Tuyết Linh, ở trong mắt của Tần soái còn quan trọng hơn đấu tranh của triều đình.