• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ mang theo một chút tâm tình vui sướng cho nên chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi nàng đã học xong toàn bộ lễ nghi trong cung, đương nhiên còn cả thân phận hiện tại của bản thân. Nàng hiện tại họ Tiền, là nữ nhi của một viên quan nhỏ họ Tiền ở Mỗ Châu. Viên quan này có hai con trai và một con gái, nàng là con gái của đại phu nhân được sủng ái nhất. Bởi vì khuê danh chỉ khi nào tới phủ Nội vụ mới có thể được tiết lộ, cho nên bây giờ nàng vẫn gọi là Tiền Tiểu Đậu. Thật ra nàng rất muốn đổi tên, chỉ tiếc đã bảo lên trên mất rồi. Ngày hôm đó nàng cùng các đại tiểu thư ngồi trên một cỗ kiệu chạy vội mười dặm đường lớn, ở nơi đó đã có người của phủ Nội vụ chờ sẵn. Các cô nương từ tỉnh này huyện nọ đều phải dừng tại đây, Đậu đỏ quay lại nhìn phía sau thì thấy một hàng kiệu xếp dài dằng dặc, nhìn về phía trước cũng thấy một hàng kiệu dài dằng dặc. Đây thực sự là một thế giới thần kỳ, sao lại có nhiều chủng loại kiệu đến thế nhỉ? Đã lâu không có đi xếp hàng, nàng ngược lại có chút bình tĩnh.

Đội ngũ cứ nhích dần về phía trước, từng cô nương bước xuống đều được từng nữ quan ra nghênh tiếp về chỗ nghỉ cũng đội cho nàng ấy một cái nón có lụa mỏng che mặt.

Có một điểm khiến nàng chú ý, ở đây không tồn tại thái giám, hầu hạ chỉ là những thiếu niên hay nam hài tầm khoảng mười tuổi. Dung mạo nõn nà, trên người bọn họ cư nhiên còn đem theo cả đoản đao dắt bên hông.

Các cô nương được nữ quan đưa đi theo các hướng khác nhau, chỉ chốc lát sau cứ bốn người ngồi trên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa này hết sức lộng lẫy, cho dù đang đi trên đường cũng không cảm thấy chòng chành, xóc nẩy.

Bạch Vân Thư cùng nàng ngồi một xe, thế nhưng nàng lại quay mặt ra chỗ khác giả bộ như không nhận ra Đậu đỏ. Các cô nương chưa tiến cung đều rất mẫn cảm, các nàng hận nhất chuyện kết bè kết đảng, nếu mà biết quan hệ của các nàng không hiểu sẽ dùng cách gì để đối phó đây.

Nàng nghĩ thấy cũng đúng, sau khi xuống xe ngựa là đã vào tới trong cung rồi, rất nhiều các cô nương tụ tập một chỗ cởi nón ra. Bởi vì đều là nữ nhi của quan viên phụ cận Kinh thành cho nên biết nhau cũng không thấy có gì kỳ quái, đương nhiên cũng có chút khuê mật. Có hai cô nương cực kỳ xinh đẹp ngồi cạnh nhau, ân cần thăm hỏi cùng trò chuyện rôm rả.

Lúc này có một vị ma ma đi tới nói: “Các vị cô nương, trước tiên ở Hạnh Hoa sảnh chuẩn bị một chút, sau đó sẽ đưa các vị đi kiểm tra thân thể, chút nữa gọi đến tên ai thì đi cùng với Tôn ma ma.” Nói xong nàng đi trước dẫn đường cho các cô nương vào Hạnh Hoa sảnh rất lớn, ghế ngồi ở nơi này rất đẹp đễ, sau khi ngồi xuống còn có người đưa đến một cái khay màu vàng bên trên bày nước trà cùng điểm tâm.

Quả nhiên là Hoàng cung, nơi nơi đều không giống bên ngoài. Nói đến đám ma ma, tuổi tác cũng không lớn, tầm hai mươi đến ba mươi là cùng, các nàng cư xử khéo léo, nhất cử nhất động đều lộ ra sự cao quý cùng ưu nhã. Đậu đỏ từng nghe nói, đám ma ma chính là tiền bối của các cung nữ, thân phận cũng cao hơn các cung nữ một bậc. Chỉ là chẳng phân biệt tuổi tác, dù là cung nữ tuổi còn nhỏ nhưng được chủ tử thưởng thức được thăng cấp cũng sẽ được gọi là ma ma.

Cửa đầu tiên dường như là để các nàng nghiệm thân, nếu như không phải xử nữ mà đột nhiên được Hoàng thượng nhìn trúng rồi lâm hạnh không phải sẽ rất đáng sợ sao? Quan trọng là, lần này là vì Hoàng thượng tuyển phi cho nên lại càng phải cẩn trọng.

Đậu đỏ thấy cũng phải, vị đại tiểu thư kia biết nàng và Giang công tử đã thành thân còn dám đưa nàng vào đây, đơn giản là cho rằng nàng tuyệt đối sẽ không được Hoàng đế yêu thích cho nên mới to gan lớn mật như vậy.

Từng người từng người tiến vào, đột nhiên có một người bị kéo ra ngoài. Nàng liên tục lắc đầu, khóc rống, nói: “Không, ma ma, ta thực sự không có bất trinh, thực sự không…” Thế nhưng những người đó nào có nghe, đã sớm có hai cung nữ tráng kiện tiến lên kéo xềnh xệch nàng ra ngoài.

Đậu đỏ nghĩ, nữ tử kia sợ là sống không được. Sau khi bị kiểm tra như vậy mà truyền ra ngoài thì còn có ai muốn lấy, chỉ sợ ngay cả đi ra ngoài cũng sẽ nhục nhã ê chề mà tự vẫn.

Trái lại có chút chút kỳ kỳ, sao ngay cả tiểu cô nương khoảng mười tuổi cũng muốn kiểm tra? Mười tuổi, không có khả năng bất trinh…

Rất nhanh đến lượt nàng, Bạch Vân Thư vừa nãy tiến vào cũng không thấy đi ra, xem chừng là không có vấn đề gì. Nàng bị Tôn ma ma dẫn vào trong, nói: “Cởi sạch y phục nằm lên giường, không nên cử động.”

Đậu đỏ đổ mồ hôi hột, nàng cho rằng trên tay có một cái thủ cung sa là được rồi, không nghĩ tới còn phải kiểm tra phụ khoa nữa? Tình huống này cho dù ở hiện tại nàng cũng chưa làm qua, xoắn một hồi rồi cũng tự mình cởi quần áo ra.

Trong phòng có ba vị ma ma cùng ba vị nữ y, chờ Đậu đỏ cởi xong quần áo rồi cuối cùng đến cái yếm các nàng đều khiếp sợ nói không nên lời. Sau đó đều tự ti mà sờ lên ngực mình, khác biệt cũng quá lớn rồi!

Đậu đỏ bị một đám nữ nhân nhìn chằm chằm bộ ngực đến hoảng hốt, nàng hai tay ôm ngực, nắm chặt mắt nằm trên giường.

Hai trong ba nữ y tiến lên kiểm tra thân thể nàng, vừa khám vừa nói: “Thân thể trơn bóng, không có điểm đỏ hoặc dấu hiệu khác không sạch sẽ. Phía dưới không thấy có mùi hôi thối.”

Đậu đỏ nghĩ thầm: Nàng cứ đúng giờ mà tắm rửa, hơn nữa Đậu đỏ trước kia lại cực kỳ yêu quý thân thể này, bảo dưỡng không ít làm sao có thể hôi thối được?

Mà vị nữ y còn lại cũng chẳng nhàn rỗi, đưa ra kết luận: “Thể thể hoàn bích, có thể điểm thủ cung sa rồi.”

Nói xong, liền có một ma ma cầm cánh tay phải của nàng lên. Nàng cẩm một cái bút mực đỏ thắm nhẹ nhàng điểm một cái lên khuỷu tay của Đậu đỏ, khiến cho nàng cảm thấy nơi đó giống như đang bị lửa thiêu đốt.

“Chịu đựng đi, xong ngay thôi.” Nói tiếp: “Được rồi, mặc quần áo vào rồi Cúc Hoa gian đi!”

Đậu đỏ nhịn đau mặc xong quần áo rối đi tới Cúc Hoa gian, vừa đi nàng lại suy nghĩ miên man, sẽ không tiếp tục kiểm tra “hoa cúc” của nàng nữa chứ!

May mà cửa thứ nhất tiến hành mãi mới xong, các cô nương đều cần nghỉ ngơi, Tôn ma ma cùng vài cung nữ phụ trách sắp xếp gian phòng cho các nàng.

Người rời khỏi cửa này luôn ít nhất, cho nên việc bố trí phòng cũng là hết sức quan trọng. Các nàng cầm bảng tên của các cô nương rồi dẫn tới các gian phòng, trong một gian phòng có đến bốn, năm chiếc giường lớn, hai người sẽ ngủ cùng một giường. Trên giường có chăn mỏng, bên cạnh giường có bình phong, sau bình phong là bồn cầu rồi.

Các nàng đều mệt mỏi, tuy nói đám con gái nếu tụ tập một chỗ đều thích ầm ĩ thích náo nhiệt, nhưng đây là trong cung không thể so với nơi khác, có chút thông minh đều biết nên đi tắm rồi đi ngủ.

Chỉ có một đôi tỷ muội khuê mật còn đang thầm thầm thì thì, từ chuyện trong tới chuyện ngoài hết sức vui vẻ. Đậu đỏ cố gắng nhẫn nãi, nhưng là có người nhẫn không được, nói: “Hai vị tiểu thư cũng không thể nói lớn như vậy, ảnh hưởng tới mọi người nghỉ ngơi.”

Hai vị kia quả nhiên không lên tiếng nữa, nhưng một lát sau Đậu đỏ lại nghe thấy các nàng chui vào trong chăn nhỏ giọng trò chuyện. Thực sự có nhiều chuyện để nói như vậy sao, quả thật khiến cho người ta hoàn toàn câm nín.

Nàng cũng chẳng thèm quản họ, chỉ là lúc tiến vào không gian, phát hiện có thêm một trang internet xem phim nên rất vui sướng. Đã lâu không được xem phim rồi, lần này phải xem bù thật nhiều. Đáng tiếc bi kịch chính là ngón tay nàng cư nhiên kích chuột mở ra một bộ phim buồn, kết quả khóc đến tỉnh lại. Nàng lau lau nước mắt, nghĩ nếu như ngày hôm nay là Hoàng để phỏng vấn thì nàng nhất định không qua được quan.

May là ngày hôm nay chỉ là vị phi tử nào đó phỏng vấn, nghe đâu vị phi tử đó đã đi theo Hoàng đế từ nhỏ. Hiện tại lại là phi tử duy nhất được hắn sủng ái, mà lần này tuyển tú cũng là nàng đề cập với Thái hậu mới cử hành được. Nghe nói vị phi tử này chỉ vỗ bàn, liếc một cái, sau đó nói muốn kiểm tra tài nghệ của các nàng, ít nhất là phi tử của Hoàng đế cũng không thể mù văn hóa. Theo cách nói của vị phi tử này chính là, cho dù không biết chữ cũng có khả năng được chọn.

Các cô nương cứ năm người một tổ trang điểm xinh đẹp, mặc cung phục lộng lẫy đi vào một gian phòng đẹp tựa như thiên đường, ngồi trên nhuyễn tháp là một vị tiểu mỹ nhân mặc cung trang. Nàng tầm hai mười tuổi, dung mạo xinh đẹp dị thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, viền mắt còn có chút quầng thâm. Nàng nhất định ngủ không được, xem ra rất để tâm đến chuyện tuyển tú lần này, không biết là sợ là lo lắng hay chờ mong? Không biết vì sao, Đậu đỏ thấy trong mắt nàng hiện lên sự chờ mong. Một vị phi tử vì sao lại mong muốn Hoàng đế tìm niềm vui mới, đây quả thực là một trong những chuyện khó hiểu nhất trong lịch sử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK