• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi lên cấp, buổi tối Đậu đỏ liền có cái để giải trí, chỉ là nghĩ đến ngày mai về đến thôn trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Lập tức lo lắng tình hình của cha, thế nên ra khỏi không gian rất sớm, thế nhưng cứ trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Thật vất vả mới có chút cảm giác buồn ngủ liền bị Mễ Nhi đánh thức. “Tỷ tỷ tỉnh chưa? Không phải tỷ nói muốn xuất phát sớm hơn sao, hiện bên ngoài đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tỷ thu dọn liền có thể đi rồi!”

Đậu đỏ lập tức bật dậy, hôm nay nàng phải mặc trang phục khác ngày thường, chí ít phải cao quý thật nhiều. Bản thân bị bán đi, chỉ sợ cha và nương lúc này ở trong thôn không còn mặt mũi nào. Chỉ cần nàng lúc về có chút danh, bọn họ cũng sẽ không dám đàm tiếu về nhà nàng nữa. Mặt khác, nàng còn phân phó gia đinh và Mễ Nhi phải gay gắt một chút. Có chỗ dựa vững chắc rồi mai này gia đình Lý Tam Căn sẽ không bị ức hiếp, cái khác không sợ cũng phải sợ chủ tử của nàng làm quan. Đậu đỏ biết hôm nay mình có trách nhiệm trọng đại, nên mặc trên người bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp. tuy đẹp đẽ quý giá nhưng quá nặng rồi. Lại nói trên đầu đeo một đống trang sức, ước chừng hơn bốn, năm cái, chất thành đống trên tóc nàng ép cho cổ nàng mỏi nhừ.

Nàng dằn lòng chịu đừng, ho nhẹ một tiếng, hỏi Mễ Nhi: “Tỷ đã ra dáng chưa?”

Mễ Nhi dùng sức gật đầu, nói: “Rồi, quá tốt. Tỷ tỷ hóa trang như vậy thật giống y hết đại tiểu thư nhà giàu.”

“Đáng tiếc ta chỉ là một nha đầu mà thôi.” Đối với thân phận nha đầu Đậu đỏ vẫn có chút xoắn.

“Tỷ tỷ ngẫm lại đi, từ khi tới quý phủ đã bao giờ chịu ủy khuất chưa? Công tử đối với tỷ vô cùng tốt, còn cùng tỷ đoán câu đố giải sầu. Nghe nói trước đây Tố Nhi tỷ tỷ cũng rất ít khi thân cận với công tử như vậy, nếu sau này…” Nàng mỉm cười.

Đậu đỏ đương nhiên biết nàng định nói gì, cũng cười khổ không nói ra.

Chỉnh trang xong liền ngồi xe ngựa đi về thôn, vốn phải nghỉ ngơi trong trấn, thế nhưng Đậu đỏ sốt ruột muốn về nhà nên yêu cầu xuất phát sớm hơn, qua giờ ngọ đã ra khỏi trấn đi về tới phía ngoài thôn. Hiện tại hoa màu trên núi cũng đã thu hoạch xong, trên đường lá vàng rơi đầy thật hiu quạnh. Lòng bàn tay Đậu đỏ đã ra rất nhiều mồ hôi, không biết rời nhà lâu rồi bọn họ lúc này ra sao?

Không đề cập tới bên này, nói tới cả nhà Lý Tam Căn bên kia đang tụ tập trong sân đang phân loại hạt ngô. Bọn họ đem hạt tốt phơi lên hàng rào, để chờ đến cuối đông hoặc đầu xuân năm sau liền đem hạt ngô rang lên liền có thể đi bán.

Tiểu Nha đang phơi ngô lên hàng rào, nhìn thấy từ xa có một chiếc xe ngựa xa hoa đang tiến lại gần. Rèm treo trên xe ngựa được dệt bằng tơ tằm, nàng cả đời chưa thấy hoa thêu đẹp như vậy. Ngồi bên trong chắc hẳn là một vị tiểu thư, dựa vào vách xe ngựa còn có một bà tử. Đi theo phía sau xe là một số nam nhân mặt mũi khá hung ác, giống như bọn tay chân hay đi theo đại lão gia ở trấn trên.

Hiện tại mùa vụ đã xong, người trong thôn lại càng nhàn rỗi, đại khái nhìn thấy cái gì mới mẻ đều chạy theo phía sau xem náo nhiệt.

Tiểu Nha cũng muốn đi xem, thế nhưng lúc này vẫn chưa làm xong việc. Trong nhà vốn nhiều việc, vả lại cha có bệnh nên càng nhiều việc vặt, thành ra một chút rảnh rang cũng không có.

Nàng nhớ tỷ tỷ, nếu như nàng ở nhà thì tốt hơn, ít nhất không ai dám tùy tiện tới cửa khi dễ, lại càng không…

Đang nghĩ ngợi, liền thấy xe ngựa kia dừng trước cửa nhà mình. Nàng lấy làm kinh hãi liền víu vào hàng rào, rướn người lên nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy có một tiểu nha đầu ăn mặc rất khéo léo nhảy xuống trước, đại khái cũng bằng tuổi nàng. Nàng nhìn xung quanh rồi lấy ra một chiếc ghê đẩu đặt ở dưới xe ngựa, nói vọng vào bên trong: “Cô nương, có thể xuống xe rồi.”

Lúc này Trương thị cũng nhìn thấy, nàng phủi phủi đất trên tay, hỏi: “Là ai đấy Tiểu Nha?”

Tiểu Nha nói: “Có thể là hỏi đường.”

Đang định nói thì nhìn thấy một người phục trang hoa lệ đang chậm rãi bước từ trên xe ngựa xuống, trên đầu nàng cài Kim Bộ Dao, ánh lên sắc vàng chói lọi, làm lóa cả mắt Tiểu Nha. Nàng phải nheo mắt lại mới nhìn rõ tướng mạo của người kia, chỉ thấy người kia mắt to mặt tròn, đôi môi nhỏ nhắn. Càng nhìn càng thấy quen, nàng ngẩn ra chỉ vào người nọ, nói: “Nương ơi, dường như là tam tỷ…”

Trương thị cũng ngẩn ra, nàng cẩn thận nhìn lại, thấy thiếu nữ vừa bước từ trên xe ngựa xuống chính là nữ nhi nhà mình. Nước mắt nàng cứ chảy ra, nấc lên, nói: “Nữ nhi số khổ của ta, con thực sự đã trở về?”

Đậu đỏ nhìn thấy nương khóc lại càng đau xót, nàng tiến lên vài bước kéo tay Trương thị, nói: “Nương ơi, là… là… là con đã trở về.” Cứ nói tiếng địa phương lại thành nói lắp, thật bi thương!

Trương thị vội kéo nàng vào trong sân, liền hỏi: “Con đây là… đây là…”

Đậu đỏ lúc này mới nhớ tới vấn đề hình tượng, nhìn bốn phía có người đứng xem liền thẳng lưng ưỡn ngực, nói: “Đương nhiên là Giang công tử cho phép nữ như nghỉ năm, trở về thăm cha với nương.”

Trương thị thấy nàng nói tiếng phổ thông thì há mồm kinh ngạc, nhưng nghĩ có khi con bé ở đó học được. Nàng muốn gần gũi con gái, liền bất chấp những người khác, nói: “Mau mau vào bên trong rồi nói.”

Tiểu Nha cũng kéo tay Đậu đỏ, khóc nói: “Tam tỷ đã trở về rồi, Tiểu Nha đi gọi đại ca, nhị ca, còn có cả cha…”

Đại Trụ cùng Nhị Trụ đã ở phòng sau mót ngô, nghe thấy tiếng ồn ào ở sân trước cho nên đi ra nhìn một cái, vừa vặn thấy Tiểu Nha chạy lại nói: “Đại ca, nhị ca, tam tỷ đã trở về, ngồi xe ngựa trở về.”

Đại Trụ và Nhị Trụ cùng ngẩn ra, không phải nói là bị bán đi làm nha đầu thế nào còn có thể trở về? Quan trọng là… câu ‘ngồi xe ngựa trở về’ kia, bọn họ đi ra ngoài nhìn quả thật như vậy, thật quá phô trương rồi.

Đậu đỏ đã bị Trương thị kéo vào trong phòng, chỉ có Mễ Nhi đi vào cùng. Nàng thấy nhà này cũng quá nghèo khổ rồi, nhưng sợ Đậu đỏ hiểu lầm nên không lộ ra chút thần tình chán ghét.

Những người khác đều ở bên ngoài, trông coi xe ngựa.

Đậu đỏ vào bên trong thì thấy cha đang nằm trên giường đất, sắc mặt tái nhợt, nàng khó chịu trong lòng, nói: “Cha ơi cha, Đậu đỏ đã trở về.”

Lý Tam Căn nước mắt lưng trong, quát to: “Lý Tam Căn ta không còn mặt mũi nhìn con nữa…”

Đậu đỏ sợ hắn phát bệnh liền nhẹ giọng an ủi: “Cha ơi đừng bao giờ nói vậy, cha trông Đậu đỏ lúc này rất tốt mà, nếu không đi hầu hạ Giang công tử cũng không có vận may lúc này.” Nàng gọi Mễ Nhi lại, nói: “Mễ Nhi, đi gọi bọn họ đem đồ vào đây.”

Mễ Nhi đi ra phân phó gia đinh mang đồ vào, gian phòng vốn không lớn lúc này đã chật cứng.

Trương thị, Đại Trụ và Nhị Trụ đều giật mình, Lý Tam Căn cũng quên cả khóc, nói: “Những thứ này… là?”

Đậu đỏ cười nói: “Đây là đồ công tử cho nhà mình khi con về đây, chỉ là một chút đồ dùng. Mặt khác…” Nàng liếc mắt ra hiệu cho Mễ Nhi, thấy nàng tự động tự giác đem một gói bạc nhỏ đưa cho Trương thị.

Đậu đỏ nói: “Nương à, số bạc này một phần là do con làm ra được, một phần là công tử cho, nương giữ lại sau này dùng.”

Trương thị cầm bạc liền khóc ròng, nói: “Chúng ta thế nào có thể cầm tiền của con, đây chính là tiền bán mạng của con.”

Đậu đỏ lau nước măt, cười nói: “Cái gì mà tiền bán mạng, nữ nhi tại Giang gia không cần bán mạng đâu.”

Mễ Nhi đứng một bên cũng cười, nói: “Thím đừng nói vậy, công tử nhà chúng ta đối với hạ nhân rất tốt. Những nha đầu trong viện của hắn người nào người nấy đều da mịn thịt mềm, còn nữa cô nương hiện tại là nha đầu hạng nhất, ngày thường cũng có ta hầu hạ không chịu nửa điểm ủy khuất.”

Trương thị đâu chịu tin, nữ nhi của mình rõ ràng đi làm nha đầu hầu hạ người ta sao bây giờ lại có người hậu hạ chứ? Nàng trong lòng sợ run nói: “Đậu đỏ, có phải con… không phải con cùng vị công tử đó…”

Đậu đỏ biết Trương thị muốn nói gì, vội nói: “Đương nhiên không phải, đại nha đầu của nha giàu đều có người hầu hạ mà, nương không nên suy nghĩ nhiều.”

Nàng nhìn xung quanh vẫn không thấy đại tẩu Lý thị, liền ngạc nhiên hỏi: “Đại tẩu đâu ạ?”

Vừa nghe nàng hỏi vậy sắc mặt cả nhà đều trở nên khó coi, Trương thị thở dài, mà Đại Trụ đột nhiên đấm vào tường, nói: “Nàng bị bắt về nhà mẻ đẻ rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK