Đậu đỏ tới nơi này chưa lâu, hiện tại nghĩ cách làm sao lấy lòng vị công tử này đã hao hết cả tâm lực đấy còn chưa kể đến dành thời gian tìm cách phạm sai lầm đủ để bị đuổi về nhà. Giang công tử nghe nói Thanh Nhi đã trở về liền lộ ra ý cười: “Nàng về quê thăm gia đình, ta còn tưởng rằng đã quên mất ta rồi.”
Vừa nói xong liền nghe thấy một chuỗi thanh âm cười duyên vọng từ ngoài vào, người chưa tới mà tiếng đã nói: “Ai gia! Ta sao có thể quên được ngài, cho dù cho ta mượn thêm một lá gan cũng không dám.” Một nữ tử xinh xắn vừa hấp tấp chạy vào vừa nói.
Đậu đỏ cảm thấy dung mạo của nàng ta cũng bình thường, dáng người đầy đặn, tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng vừa tiến vào liền cười híp cả mắt nhìn công tử, liếc mắt nhìn Đậu đỏ một cái rồi rơi nước mắt.
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, lẽ nào vị này đang ám chỉ nàng là muội muội thất lạc nhiều năm của nàng ta? Vì sao thấy nàng liền khóc, bộ dáng mình quá dọa người sao? Nàng thất kinh nhìn Giang công tử, phát hiện hắn đang nhìn nàng. Vội vàng xua xua hai tay, nói: “Ta… nô tỳ cái gì cũng không làm…”
Thanh Nhi khóc, nói: “Không nghĩ tới Tố Nhi tỷ tỷ cứ như vậy mà ra đi, nàng rất đáng yêu, lúc nào cũng bảo vệ bọn tỷ muội, không ngờ, không ngờ…” Nói tới đó liền rút khăn tay ra lau nước mắt.
Giang công tử thở dài nói: “Ta vừa mới cố quên được vài ngày mà ngươi lại nhắc tới, mà thôi, đi nghỉ ngơi đi!”
Thanh Nhi miễn cưỡng cười, nói: “Vậy công tử cũng phải để ta cùng vị muội muội mới đến này nói mấy câu chứ, chúng ta đây còn chưa biết nhau mà.”
Giang công tử nói: “Vậy ngươi cũng đi cùng nàng đi, buổi tối ta bảo Thanh thư gọi ngươi qua có chút việc.”
Đậu đỏ lên tiếng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ Thanh Nhi gọi mình không nhất định có chuyện tốt, lần này đi tiếp xúc thân mật không biết có làm nàng yên tâm được không.
Cẩn cẩn dực dực đi theo Thanh Nhi, trên đường nàng ta cũng không nói gì mà mời Đậu đỏ vào phòng mình. Mới qua cửa Thanh Nhi liền cười, nói: “Muội muội ngồi đi!”
Đậu đỏ ngồi xuống, nói: “Đã nghe nói từ sớm về đại danh của Thanh Nhi tỷ tỷ, hôm nay mới được gặp mặt.”
Thanh Nhi cười, nói: “Đúng vậy, chẳng qua không nghĩ tới Tố Nhi tỷ lần này một đi không trở về.” Tiểu nha đầu của nàng đứng bên cạnh dâng trà, Thanh Nhi nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Cũng không nghĩ tới muội có thể thay thế vị trí của Tố Nhi, thực chúc mừng.”
Đậu đỏ là ai chứ, nàng bị một đống tiểu thuyết trạch đấu, cung đấu hun đúc từ nhỏ tới lớn. Nàng lập tức nhìn ra sát khí trong mắt Thanh Nhi, vội vàng giải thích: “Thanh Nhi tỷ nghìn vạn lần đừng hiểm lầm, chỉ vì trên đường trở về công tử không thể tạ ơn hai vị ân công nên rất sốt ruột. Mà ta vừa vặn từ trên núi ngã xuống gặp được bọn họ, tặng lễ vật. Công tử nhớ việc ta bị thương mà vẫn giúp hắn cảm tạ hai vị ân công nên cho ta cơ hội được hầu hạ bên cạnh.”
Hai người đều không nói về chuyện thăng cấp, kỳ thực cũng đều rõ ràng. Đậu đỏ bất quá cũng chỉ là một đại nha đầu giống nàng, còn không có giống Tố Nhi bò được lên giường Giang công tử.
Thanh Nhi cười nói: “Thì ra là thế, công tử vẫn luôn cảm ta người ta như thế. Năm đó một bà lão cho hắn một bát nước trong hắn vẫn nhớ kỹ, còn tặng lại rất nhiều đồ. Còn nữa, mấy năm trước muội vẫn chưa tới, trong viện có nuôi một con chó hoang, đó cũng là do công tử ôm về hôm dông bão. Có người nói chúng chỉ là chó hoang, nhưng giúp công tử dọa một con rắn độc chạy mất nên được công tử mang về được hầu hạ như chủ tử trong nhiều năm. Sinh bệnh còn mời đại phu tới khắm, trả rất nhiều tiền.”
Đậu đỏ nhíu mày, thầm nghĩ: Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi là chó.
Thanh Nhi lại nói: “Ta chỉ nói thế thôi, không cố tình so sánh muội với chó đâu, chẳng qua cảm thấy công tử nhà chúng ta chính là một người quá tốt.”
Đậu đỏ biết Thanh Nhi này không dễ chọc, đây rõ ràng muốn nói công tử coi nàng là chó để cảm ơn, không hơn không kém.
“Thanh Nhi tỷ tỷ nói rất đúng, muội muội cũng biết công tử là người tốt, sau này tự nhiên sẽ chăm sóc ngài thật tốt, không dám có chút suy nghĩ dư thừa.”
Thanh Nhi cười nói: “Có thế chứ, kỳ thực làm nha đầu rất dễ, cứ coi lời nói của chủ tử là thánh chỉ là được rồi.” Nàng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Ở đây có cái gì chưa quen sao, nếu có việc cứ tìm tỷ tỷ, tỷ nhất định không để muội bị kẻ khác bắt nạt.”
Đậu đỏ nói: “Đa tạ tỷ tỷ, không có việc gì đâu ạ!”
Thanh Nhi nói: “Vậy tốt rồi, ta biết muội mới đến, trên người cũng không có cái gì. Ta có một chút đồ, muội không gét bỏ thì cầm lấy mà dùng.”
Đậu đỏ sẽ không nói những lời không nên nói: “Tỷ tỷ thật có lòng.”
Chốc lát sau có một tiểu nha đầu đưa cho nàng một gói đò, Đầu đỏ cầm lấy rồi xin phép ra về.
Thanh Nhi phía sau lưng nàng hừ lạnh, nói: “Chẳng qua chỉ là một con bé nhà quê, làm được chuyện gì chứ!”
Tiểu nha đầu Vân Nhi kia đứng bên cạnh thầm thì: “Thanh Nhi tỷ tỷ, tỷ không thấy bộ ngực của con bé mới tới kia rất lớn à, nam nhân đều thích…”
Thanh Nhi vô thức sờ sờ bộ ngực của mình, khẽ nhíu mày, nàng chỉ vào ngăn tủ nói: “Đi tìm một cái váy lụa mỏng, ta ngày mai muốn mặc.”
Vân Nhi đáp ứng một tiếng rồi đi tìm, váy lụa mỏng không phải ai cũng có thể mặc. Đương nhiên phần thưởng trong cung dành cho gia đình Binh bộ Thị lang cũng có váy lụa mỏng. Mà muội muội của lão phu nhân chính là thiếp của Thị lang nên cũng được ba cái. Nàng chỉ chừa lại một chiếc cho nữ nhi, hai chiếc còn lại đưa cho Giang Chí Thành. Lúc đó bên người Giang Chí Thành chỉ có Thanh Nhi và Tố Nhi, cho nên tặng cho các nàng mỗi người một chiếc. Thứ này sau khi mặc vào nhẹ tựa voan, mùa hè mặc rất mát. Quan trọng là… làm cho toàn bộ đường cong hoàn mỹ của nữ tử phô bày ra ngoài, cực kỳ trêu tức người khác.
Thanh Nhi bình thường thứ nhất luyến tiếc mặc, thứ hai sợ tức mắt người khác nên cũng không mặc, nhưng nghĩ tới bộ ngực nẩy lên nẩy xuống của Đậu đỏ thì bĩnh tĩnh không nổi, không cùng nàng tranh giành cũng không được.
Trước không nói Thanh Nhi nghĩ thế nào, lúc Đậu đỏ trở về phòng thì thấy Thành Thư đang đi qua đi lại trước cửa phòng mình, mở miệng hỏi: “Công tử gọi sao?”
Thành Thư gật đầu nói: “Công tử bảo ngươi chuẩn bị một chút rồi đi ra ngoài.”
Đậu đỏ lên tiếng đáp ứng rồi vào trong phòng thay quần áo, lúc này nữ tử ở nhà giàu đều có quần áo mặc ở nhà và quần áo mặc ở ngoài. Bởi vì váy ở nhà quá dài đi ra ngoài đường cực kỳ bất tiện, cho nên mới có loại váy che phủ đến mu bàn chân để đi ra ngoài. Vốn dĩ Đậu đỏ đã có một chiếc, nhưng hiện tại có y phục của Tố Nhi thì tốt hơn một chút.
Nàng mặc vào y phục của Tố Nhi, dài ngắn hoàn hảo, chỉ là phần ngực có hơi chặt. Không khỏi nhíu mày, thứ này dường như lại phát dục thêm rồi. Nàng vốn sợ yếm ở cổ đại cứ như là thả rông đi tới đi lui sẽ làm nó phát triển nhanh hơn, đêm qua dùng hai quả cầu làm mãi mới thành được hai cái áo nịt ngực. Đáng tiếc mặc nịt ngực vào, ngay cả mặc quần áo cũng đều phiền hà hơn. May là Đậu đỏ là người có tư tưởng rất tân tiến, nữ nhân ngực lớn cũng chẳng sao cả, nếu đổi lại là nữ nhân thời này chỉ sợ xấu hổ đến nỗi không dám ra đường. Nàng lại khoác thêm một chiếc áo choàng, xem ra cũng không lộ lắm.
Thu dọn xong liền đi tới phòng Giang công tử, còn chưa đi vào phòng liền thấy hắn đã thay xong quần áo đi tới, cười nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Nàng đoán hắn đã có ý định ra ngoài, nhưng vì sao lại phải mang theo nàng. Ngoại trừ hôm tiến kinh có đi tham quan một vòng còn không cũng chẳng ra ngoài, lúc này thật vui vẻ khi có người mang nàng đi dạo phố phường cổ đại.
“Xong rồi ạ!” Nàng theo sau Giang công tử, dù sao nô tỳ cũng không thể đi ngang bằng chủ tử. Nhưng mà nàng lại theo bản năng quên việc đó, may có Thành Thư đi cùng bên cạnh nên mới không phạm phải lỗi đó.
Giang công tử là hẹn gặp bạn, địa điểm là ‘Thanh lâu’.
Thanh lâu? Như vậy mà cũng trắng trợn viết ra? Đậu đỏ nhìn bảng hiệu mà líu cả lưỡi, hóa ra ở đây đối với mấy cái chuyện này lại cởi mở như vậy?
Đi vào trong liền rõ ràng, thanh lâu này chẳng qua chỉ là một quán ăn chay. Bên trong có vài tiểu quan bán nghệ không bán thân. Các nàng bán nghệ chỉ đơn giản là đàn hát, tiếp rượu, nói chuyện phiếm… Khách đến các nàng tiếp, uống trà cùng tâm sự. Nếu vừa mắt vị khách nào có thể được chuộc về làm thiếp, ai nhiều tuổi hoặc không còn giá thị trường liền sẽ bị đưa đến Câu Lan – chân chính thanh lâu để bán mình mua vui. Đương nhiên mấy điều đó sau này Đậu đỏ mới được nghe nói tới, nàng lúc này cũng không dám đi hỏi Giang công tử đến tốt cùng đây là nơi nào.
Bọn họ vừa đặt chân vào liền có một nam tử ra nghênh đón, cười nói: “Đây không phải Giang công tử sao, bọn Phó công tử đã tới ngồi chờ trong Bách Hoa sảnh, có cần ta dẫn đường không?”
Giang công tử nói: “Lưu lão bản không cần khách khí với ta, Bách Hoa sảnh ta tới nhiều lần rồi không cần dẫn đường.”
Lưu lão bản nói: “Vậy ngài đi trước, ta còn phải đi ứng phó với hai vị khách phiền phức khác nữa.”
Giang công tử ngẩn ra, thanh lâu này ở Kinh thành có thể nói hết sức có tiếng, mà Lưu lão bản lại có giao tình với rất nhiều quan viên lẫn thương hộ, là người nào không nể tình mà tới gây phiền toái. “Ha? Thực sự là hiếm thấy.”
Lưu lão bản biến sắc nói: “Không phải là hiếm thấy, mà chưa từng thấy qua vị khách nào kén ăn như vậy, bưng món nào lên cũng không hài lòng, chỉ nói vị không ngon rồi bắt đổi, đã đổi đến mấy bàn rồi.”