Tề bà bà càng nói thì lực đánh ở tay lại càng mạnh, đánh cho mẫu thân Lý thị chấn kinh, nàng cứ quỳ rạp kêu trời kêu đất. Nàng vốn không phục, thế nhưng lúc này đối phương người đông thế mạnh, ra tay lại ngoan độc, nàng ương ngạnh thì tốt ở chỗ nào? Đậu đỏ lạnh lùng nói: “Ta chỉ là một nha đầu, thế nhưng chủ nhân của ta chính là quan trong triều, các ngươi vũ nhục ta ta cũng chịu, nếu như vũ nhục công tử nhà chúng ta thì là bất kinh với Diên triều, cẩn thận gây họa sát thân đó!”
Lý lão bản cẩn thận nâng bạn già dậy, nói: “Nha đầu ngươi là cậy thể ức hiếp chúng ta sao?”
Đậu đỏ cười, nói: “Xin hỏi đây là sân nhà ai?”
Nhị Trụ lập tức nói: “Đương nhiên là sân nhà chúng ta, là nhà Lý Tam Căn chứ không phải là Lý lão bản.”
Đậu đỏ gật đầu, nhị ca nói tiếp: “Mong mọi người phân xử công bằng, là ai ức hiếp người, đã bị khi dễ tới cửa rồi còn bị cắn thêm một cái.”
Vợ của Lý lão bản nói: “Nhà Lý Tam Căn các người làm hại con dâu ta sảy thai, hiện tại lại khiến cô nương nhà ta đẻ non, thân thể bị thương. Chúng ta đón về bồi dương bọn họ cũng không chịu chi tiền, mọi người nói xem có chút đạo lý nào không.”
Đậu đỏ nhíu mày, con mụ kia thật có tài nói láo.
Trương thị cũng tức giận nói: “Người của Lý gia thì tự chúng ta sẽ bồi dưỡng, cần gì các ngươi phải đòi người về?”
Vợ của Lý lão bản lý sự: “Ta chỉ sợ các ngươi lại bắt cô nương nhà ta ra đồng làm việc mà thôi.”
Đậu đỏ nói: “Tẩu tử của ta đã nói rồi, không phải nhà chúng ta ép nàng ra ngoài làm việc mà là nàng tự nguyện. Huống hồ con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, nhà các ngươi có phải quản quá rộng rồi không!”
Lý Đại Căn cũng đi tới nói: “Lý lão bản à, cháu gái ta vất vả lắm mới về được tới nhà, không bằng việc này để sau hẵng nói, các ngươi về trước đi!”
Lý lão bản cũng là kẻ sợ phiền phức, hắn vừa muốn đi khuyên bạn già của mình. Đúng lúc này Chu thị khóc ầm cả lên, nói: “Trả lại hài tử số khổ cho ta đi.”
Đậu đỏ nhìn thấy từ xa Lưu Hành Giác đang đi tới, phía sau hắn còn có gia đinh của Giang gia. Lưu Hành Giác vừa tiến vào thì thấy Chu thị đang khóc ầm ĩ, hắn chột dạ cho rằng sự tình đã bại lộ. Hắn nữa trước lúc đi đám gia đinh đã mặn nhạt nói qua chuyện cũng đã dọa hắn chết khiếp, dù sao khi lên trấn hắn cũng đã nghe về chuyện của Giang gia. Hắn làm quan, tuy nói trời cao Hoàng đế ở xa, thế nhưng dù sao nhà mẹ đẻ lão phu nhân cũng ở đây, nếu xảy ra vấn đề gì rất dễ truyền qua truyền lại. Tục ngữ nói dân không đấu với quan, hắn cũng không có cái lá gan đó.
Đậu đỏ thấy hắn đến liền lạnh lùng nói: “Lưu Hành Giác ngươi biết tội chưa…” Nhất thời cam hứng dùng luôn câu thoại nổi tiếng của Bao Thanh Thiên.
Ai biết Lưu Hành Giác kia nhát gan, nghe thấy nàng nói thế thì chân run cầm cập, nói: “Cô nương a, việc này đâu thể trách ta. Việc này là chủ ý của Chu thị, nàng cho ta hai lượng bạc, hơn nữa một lượng bạc còn thiếu nhà họ cũng không cần trả lại. Ta… ta nhất thời…”
Chu thị nghe thấy hắn muốn nói ra chuyện trước đây, vội nói: “Ngươi nói cái gì, đừng có nói lung tung.”
Lưu Hành Giác nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Ta không nói thì ngươi cũng nói, đồ đàn bà nhà ngươi chưa từng nghe danh Giang gia nhưng ta thì nghe rồi.” Nói xong hắn quay sang nói với Đậu đỏ: “Chu thị vốn không có thai, lúc đó nàng đột nhiên nghĩ ra ám chiêu muốn tống tiền nhà các ngươi. Không nghĩ tới đòi nhiều như vậy, còn hại Lý Tam Căn huynh đệ… Sớm biết thế ta sẽ chẳng giúp nàng.” Hắn nói như vậy chẳng qua là muốn đổ toàn bộ lỗi lầm, toàn bộ toan tính lên người Chu thị.
Đậu đỏ đột nhiên có cảm giác như đang thẩm án, nàng vẫy tay bảo Mễ Nhi mang một cái ghế nhỏ cho nàng ngồi xuống. Một tay vịn lên Mễ Nhi một bên ngồi như Thái hậu lão Phật gia, nói: “Im miệng, ngươi là thầy thuốc mà vì tiền hại người cũng không thể thoát tội.”
Lưu Hành Giác thấy nha đầu kia hoàn toàn khác trước đây, tuy trên trán còn vài phần ngây thơ nhưng lại có nét uy nghiêm. Trong lòng hắn biết tuy chỉ là một nha đầu bình thường nhưng lại hầu hạ công tử của gia đình không hề bình thường, chẳng may nàng trở về lại cáo trạng mình không phải lập tức sẽ vào trong đại lao ngồi sao?
“Dạ, dạ. Cô nương dạy phải. Ta sẽ đem hai lượng bạc kia trả lại nhà bọn họ, từ nay về sau không cùng bọn họ qua lại.” Hắn nói xong lại nói thêm: “Không biết như thế đã được chưa?”
Đậu đỏ hừ lạnh một tiếng mà Lý Đại Căn giận dữ nói: “Ngươi cũng coi như một đại phu, thật… thật hại khổ cả nhà Lý Tam Căn.”
“Đại bá, bỏ đi, nhà của chúng ta không may bị người ta tính toán, làm hại mất bạc còn thêm một bệnh nhân.” Đậu đỏ phẩy phẩy khăn tay, khẽ thở dài.
Tiếng thở dài của nàng tác động đến tâm của mọi người, tất cả mọi người chỉ trừ Chu thị, có mắng to có cười nhạt. Danh tiếng của nữ nhân này trong thôn quả là thối không chịu nổi.
Chu thị thấy tình thế không đúng liền nghĩ cách chuồn êm, lại nghe thấy Đậu đỏ nói: “Lúc này mọi người đều đã hiểu rõ nguyên nhân ngọn nguồn, tiền tài thì Lý gia chúng ta không thiếu, thiếu chính là một cái lý lẽ, cho nên cũng không đòi lại được rồi, chuyện này ta cũng không muốn nói nhiều miễn cho mọi người nói Lý gia chúng ta được lý mà vẫn không buông tha người ta. Đại bá, chuyện này không bằng giao lại cho quan phủ quản!”
Lý Đại Căn còn chưa nói gì thì chợt nghe thấy Chi thị gào khóc, nói: “Đừng nha, tiểu… không phải, cô nương nghìn vạn lần đừng đem chuyện này báo lên quan.”
Vợ của Lý lão bản sau khi biết chuyện thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Bảo ngươi ít làm những chuyện đó, được tiền cũng không chịu hiếu kính người già, đáng đời ngươi ngồi nhà lao rũ xương.”
Chu thị sợ hãi nói: “Cô nương, nể tình chúng ta là thông gia, tiền kia chúng ta nhất định trả lại cho nhà cô…”
Đậu đỏ lắc đầu, nói: “Ta đã nói rồi, Lý gia hiện tại không thiếu tiền.”
Chu thị khóc ròng, nói: “Muội tử ơi là muội tử, cầu muội xin cô nương nể tình mà đừng giao ta cho quản phủ.” Nàng chỉ là một thôn phụ nào có gặp quan bao giờ, vừa nghe thấy đã sợ đến không động đậy được.
Lý thị nghĩ dù sao cũng là tẩu tử nhà mình, vì vậy nhíu mày nói: “Đậu đỏ để các nàng trả lại tiền là được rồi…”
Đậu đỏ gật đầu, nói: “Nếu tẩu tử đã mở lời ta sẽ cho các ngươi ít thể diện, chỉ là nhà Lý lão bản thường mượn cớ gây sự với nhà chúng ta, ta hy vọng bọn họ trước mặt tất cả mọi người ký hạ chứng từ, từ nay về sau cũng được đến nhà chúng ta quấy rối, bằng không liền báo chuyện này lên quan phủ.”
Chu thị nghe thấy có đường sống nào đâu dám nói câu gì, liên tục gật đầu, nói: “Được, được.”
Đậu đỏ bảo Mễ Nhi chuẩn bị bút mực đưa cho Lý Đại Căn, Lý Đại Căn từng đi học nên thường giúp người trong thôn viết loại này chứng từ. Hắn nhất định giải quyết việc này thật tốt để cả nhà đệ đệ được vui vẻ, vội vàng viết chứng từ rồi để Chu thị điểm chỉ. Bản thân là người làm chứng cũng ký tên vào, mà Đậu đỏ cũng thay mặt Lý Nhị Căn kỳ tên vào.
Lý Đại Căn cho rằng Đậu đỏ biết viết chữ là do học được ở Giang gia, nghĩ rằng gia đình này quả nhiên là dòng dõi thư hương, ngay cả nha đầu mới vào làm cũng dạy cho tri thức.
Sự tình đã giải quyết xong, Đậu đỏ liền phất tay, nói: “Các người đều giải tán đi, chuyện cần làm đã làm xong, điều cần nói cũng đã nói rõ rồi.”
Mọi người thấy không còn náo nhiệt để xem liền ai về nhà nấy, Chu thị cùng vợ chồng Lý lão bản thì giật nảy mình, bọn họ không thể nào ngờ tới Đậu đỏ chỉ là một tiểu nha đầu cư nhiên trở nên lợi hại như vậy, mở miệng liền quan phủ rồi bắt người này nọ, lúc này bọn họ đuối lý đành phải trở về. Về phần Lý thị, bọn họ muốn đòi cũng không dám. Vốn định dùng nàng uy hiếp gia đình Lý Tam Căn thêm chút tiền, tiền bán con gái bọn họ còn chưa tiêu hết tất cả mọi người đều hiểu rõ. Không nghĩ tới lại bị nha đầu bán đi chưa được hai tháng trở về làm cho hồ đồ, bọn họ cũng hết cả tính toán.
Mọi người trong thôn tản đi, còn lại là gia đình Lý Đại Căn, Lý Nhị Căn, gia đình Lý Tam Căn cùng Điền đại nương quan hệ qua lại thân thiết từ lâu, bọn họ ngồi xuống nói chút chuyện tri tâm, cũng khen ngợi Đậu đỏ xử lý chuyện này rất tốt.
Lý Tam Căn rất vui vẻ, cũng không biết là do uống thuốc tốt hay là vui quá mức mà xuống giường đi được vài vòng. Mà Lý thị còn đang nghỉ ngơi trong phòng, Đậu đỏ bảo Tề bà bà đi hầm canh gà cho nàng tẩm bổ.
Lý Đại Căn cười, nói: “Tam Căn à, có nữ nhi tốt thật hay. Lúc này có sự giúp đỡ ít nhiều của Đậu đỏ mới để cho Lý gia ổn định một chút.”
Lý Tam Căn than thở: “Chúng ta cũng có lỗi với Đậu đỏ.”
Đậu đỏ bảo Mễ Nhi lấy ra năm lượng bạc, nhà bọn họ từ trước đến giờ cũng thiếu nhà Lý Đại Căn không ít. Nàng đem tiền giao vào tay đại bá mẫu, nói: “Chút… tiền này đã thiếu từ rất lâu, Đậu đỏ từ trước tới nay vấn khiến các bác lo lắng, sau này cần phải hiếu kính các bác.”
Đại bá mẫu vỗ vỗ vào tay nàng, nói: “Không cần đâu, con tích góp tiền cũng không dễ dàng gì, cứ giữ lại mà dùng đi!”
Đậu đỏ cười, nói: “Đại bá mẫu đừng nói thế, trước đây may mà có đại bá và đại bá mẫu giúp đỡ, ân tình này Đậu đỏ nào dám quên. Bây giờ Đậu đỏ làm việc trong viện cũng chẳng có chỗ tiêu tiền, không bằng đưa cho mỗi nhà một ít để mọi người sống thoải mái hơn. Sau này trong nhà khi túng thiếu lại qua mượn, đại bá mẫu nói có phải hay không?”
Đại bá mẫu không nghĩ tới nha đầu ngốc bị bán đi sau khi trở về lại có thể nói vậy, nàng nhận lấy bạc, nói: “Vậy ta trước hết cứ cất đi.”
Đậu đỏ lại bảo Mễ Nhi mang ra một gói nhỏ, những thứ này đã chuẩn bị xong từ sớm. Nàng giao cho đại bá mẫu, nói: “Đây là con cho đệ đệ và muội muội, vải vóc bên trong đại bá mẫu và đại bá đều có thể may quần áo mặc.”
Vải vóc này đối với người trong thôn mà nói thì thật quý giá, ngoại trừ lễ mừng năm mới chứ lúc bình thường không ai dám mua, được nhận loại lễ vật này đại bá mẫu cực kỳ vui vẻ. Nàng nhường cho người khác nửa ngày mới dám nhận, mà Lý Đại Căn còn nói: “Nha đầu con một mình bên ngoài, thứ này cứ giữ lại mà dùng.”
Lời quan tâm đó xuất phát từ đáy lòng, mà Đậu đỏ chỉ cười rồi đem một bao khác giao cho Lý Nhị Căn.
Kế tiếp lại tặng Điền đại nương một ít mứt quả, nàng không nghĩ tới mình có phần nên liên tục cảm ơn.
Đậu đỏ lại lén tặng cho Tiểu Quang một tấm vải hoa cùng một cây trâm bạc, nhưng thứ này là cực kỳ quý giá. Nàng nhớ lúc đó người khác đều ghét nàng, chỉ có gia đình Lý Đại Căn đối xử tốt với nàng. Tiểu Quang này luôn luôn cho nàng đồ ăn, trên mặt không có chút nào khinh bỉ. Nha đầu kia nàng thích, cho nên tặng thêm vài thứ.
Cô nương còn nhỏ như vậy ở dưới quê thì nào có trâm bạc mà cài, toàn là gỗ thôi. Đại bá mẫu liên tiếng cự tuyệt, chỉ nói là quá trọng rồi. Thế nhưng Đậu đỏ lại đem trâm bạc nhét vào trong áo Tiểu Quang, nói: “Nhân tình mới là thứ “nặng” nhất!”
Đại bá mẫu không nghĩ Đậu đỏ nới vậy nên chỉ đành cảm ơn cũng không nói thêm gì nữa, mọi người nói nói cười cười thêm một lúc rồi cũng tản đi.