• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đậu đỏ đem mấy chậu hoa của công tử ra ngoài phơi nắng đi.” Mai Hoa đi tới nũng na nũng nịu nói. Đậu đỏ nói: “Đồ đạc trong phòng công tử từ trước đến nay không phải đều do ngươi sắp xếp sao? Ta chỉ phụ trách giặt khăn trải giường, chăn đệm cùng quần áo hàng ngay thôi.” Sau khi đến Giang phủ mới phát hiện hộ gia đình này tương đối lớn, sân trước sân sau có khoảng hơn chục cái, mỗi cái đều to hơn nhà mình trước đấy thật nhiều.

Vì nàng bị thương do đưa lễ vật đi tặng hai vị ân công, Giang công tử niệm tình mà cho nàng làm nha đầu hạng hai.

Nha đầu hạng nhất đều tới đây từ lúc có vài tuổi, bởi vì có công hầu hạ chủ nhân thật tốt hoặc là con gái của nhưng nô bộc làm lâu năm mới có thể được. Tiền công hàng tháng là ba lượng, còn có thưởng năm hoặc là nghỉ phép. Sinh hoạt hàng ngày của các nàng nhẹ nhàng hơn, chỉ phụ trách trải những việc như gấp chăn chiều cho chủ tử, rót nước đưa cơm, đương nhiên nha đầu hạng nhất sẽ có một tiểu nha đầu đi theo hầu hạ, quả thực so với tiểu thư nhà bình thường còn được cưng chiều hơn.

Tiền công hàng tháng của nha đầu hạng hai là một lượng, thưởng năm thì có nhưng ngày nghỉ thì không, đương nhiên công việc cũng nặng nề hơn một chút. Giặt, rửa, dọn, khiêng, thế nhưng chỉ gói gọn trong viện của mình. Đương nhiên không có tiểu nha đầu theo hầu, ngủ cũng la hai người chung một gian.

Nha đầu hạng ba cứ mười lăm hàng tháng lại được phát một xâu tiền, việc gì cũng phải làm. Có người là đại a đầu hầu hạ các cô nương, có người phụ trách công việc nặng nhọc trong viện.

Mà nha đầu hạng bốn một tháng chỉ có nửa xâu tiền, làm lụng khổ cực như cu li. Nào là giặt giũ, lau dọn phòng ở, phòng bếp, nhổ cỏ trồng rau…

Cùng phòng với Đậu đỏ là Mai Hoa, cũng là nhị đẳng nha đầu. Nàng bình thường rất có phong thái của Lâm muội muội, dáng dấp thì õng ẹo như Tây thi bị bệnh.

Từ khi Đậu đỏ tới không có việc gì cũng sai bảo nàng, một hồi liền nói: “Ai gia! Sáng sớm bị trúng gió đau hết cả thắt lưng, Đậu đỏ lau bàn hộ ta nhé!”

Một lúc lại nói: “Giúp ta mang sách ra ngoài phơi nắng, mốc meo hết cả rồi!”

Đậu đỏ vừa tới vì muốn chung sống hòa thuận với các nàng nên đành nhịn, nhưng bây giờ thực nhìn không được nữa. Nàng vừa mới tới thật nhưng không phải đứa ngốc, chẳng lẽ bọn họ lại xem mình như đứa ngu để sai bảo sao?

Mai Hoa nhẹ phẩy lan hoa chỉ*, ngồi ở đình trong viện nói: “Vừa mới giúp công tử mài mực nên tay mỏi nhừ, tỷ tỷ làm sao so được với Đậu đỏ vốn ở nông thôn thân thể khỏe mạnh cường tráng, tỷ ở đây chỉ hơi dùng sức một chút thôi toàn thân liền đau nhức rồi.”

*Lan Hoa Chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan (chắc con bé nó đang dùng tay quạt mát)

Đậu đỏ quan sát Mai Hoa từ trên xuống dưới, đúng là mệnh nha đầu thân tiểu thư, thế nhưng lần này nàng không làm, nói: “Ta còn phải giặt mành cho công tử, không có thời gian.” Nói xong đứng lên phủi phủi mông rồi chạy vào trong phòng.

Mai Hoa hừ một tiếng: “Không phải chỉ là dã nha đầu mua từ bên ngoài về sao, cho ngươi làm tí việc còn chê này chê nọ. Trong viện này ngoại trừ Tố Nhi và Thanh Nhi thì chẳng có ai dám đứng trước mặt ta to mồm, thật cho rằng công tử sẽ đem một thôn cô sủng lên trời sao.”

Đậu đỏ cũng chẳng để ý, nàng liền vào trong phòng vừa kéo mành xuống vừa nghĩ, trong viện của Giang công tử có hai đại nha đầu. Tố Nhi đã chết, còn Thanh Nhi kia hồi hương thăm người thân phải hai ngày nữa mới trở lại. Hiện tại toàn bộ công việc đều do nha đầu Mai Hoa này định đoạt. Nàng đã mười lăm rồi, tám tuổi đã đến đây coi như cũng là lão làng. Thế nhung không biết tại sao lại không được thăng lên làm đại nha đầu.

Đậu đỏ thu lại rèm cửa sổ phòng Giang công tử lại cũng nha đầu tam đẳng Hồng Nhi thay một tấm nệm giường mới, nàng lại đem đống đồ bẩn ra giếng nước trong viện để giặt. Quần áo và đồ dùng hàng ngày của Giang công tử sẽ không đem đến phòng giặt mà đều do bọn nha đầu trong viện giặt sạch phơi khô, rồi xông hương khoảng nửa canh giờ hay một ngày rồi mới mặc. Đương nhiên chỉ rách một lỗ nhỏ thôi cũng vứt đi, Đậu đỏ đi tới thế giới này liền sống trong khổ cực, bỗng nhiên nhìn thấy nếp sống như thế thật có chút không quen với sự lãng phí của bọn họ. May mắn là dù sao nàng cũng là từ hiện đại trở về quá khứ, mấy người đó còn mặc quần áo vá đi ra ngoài đường, đó là chạy theo mô đen. Chất liệu của tấm rèm này vô cùng tốt, còn tốt hơn y phục nàng đang mặc trên người lúc này vài phần. Đậu đỏ giặt rất tỉ mỉ, rất sợ chỉ không cẩn thận một cái làm hỏng nàng đền không nổi.

Mà Mai Hoa vẫn còn ngồi ở trong viện, nàng ta lườm Đậu đỏ một cái rồi lại cùng người khác nói chuyện phiếm. Các nàng đang nói đến sôi nổi chợt nghe thấy ngoài viện có người gõ cửa, Mai Hoa sao phải đi nàng liền sai một tiểu nha đầu đi mở cửa. Tiểu nha đầu vừa mở cửa ra liền bị Giang công tử mắng như tát nước vào mặt: “Sao lại chậm thế, người ở cái viện này làm gì đi đâu hết cả rồi, thực sự là càng ngày càng lười biếng.”

Đậu đỏ biết hai ngày nay tính tình Giang công tử không tốt, nguyên nhân là do một câu đố. Có người nói câu đó này là do Hộ bộ Thượng thư trong yến hội của Hộ bộ đã đố mọi người, chỉ nói nếu thật không đoán ra được đó là vật gì thì thật đáng tiếc cho bổng lộc mà họ lĩnh hàng tháng. Giang công tử ở Kinh thành nổi tiếng với tài giải đố, nhưng câu đố này đến bây giờ vẫn chưa đoán ra. Ngoại trừ hắn thì quan viên Hộ bộ đều như vậy, đêm đó liền khiến vị Thượng thư Hộ bộ kia tức đến thở phì phò, trừng mắt, phẩy tay áo bỏ đi. Đương nhiên những chuyện đó Đậu đỏ nghe thư đồng Thành Thư kể lại, Thành Thư này vốn là người thư đồng vẫn luôn đi theo Giang công tử từ Tam Hòe trở về.

Hôm nay từ Hộ bộ về chỉ sợ lại gặp chuyện gì, bằng không cũng sẽ không tỏ thái độ như vậy. Tiểu nha đầu kia vội vàng nói: “Ánh mặt trời đầu thu rất chói chang nên nếu phơi nắng sẽ choáng váng đầu, thành ra tất cả mọi người lười đi ra…”

Giang công tử giận dữ nói: “Các người lười nhác thì đến lượt ta phơi nắng bên ngoài à? Nếu không muốn hoạt động không bằng trở về nhà gả cho người ta làm thiếu phu nhân đi, sau này không cần làm việc nữa.”

Tiểu nha đầu da mặt mỏng bị hắn nói như vậy khóc toáng lên, Mai Hoa thấy vậy vội lắc mông chạy tới, nói: “Công tử gia, ngài hà tất phải chấp nhặt một tiểu nha đầu…”

Giang công tử chỉ vào nàng nói: “Ngươi cũng thế, các nàng nhỏ, ngươi còn nhỏ sao? Tố Nhi mất Thanh Nhi không có mặt các ngươi trông cái viện này có một chút sinh khí sao, không bằng đi hết đi cho đỡ lo.” Nói xong tức đến mặt đỏ bừng bừng đi vào nhà.

Đậu đỏ một bên giặt rèm một bên cười thầm, các ngươi cứ làm cao à, bị mắng rồi đó, đáng đời! Nhìn Mai Hoa đứng đó gạt lệ nàng càng cao hứng, giặt đến nỗi suýt bạc cả vải rèm.

Nhưng sự thực là làm nhân chứng cũng không thể quá hả hê, tỷ như hiện tại nàng bưng một tách trà đứng trước cửa, do dự có nên vào hay không. Vào? Chỉ sợ công tử sẽ trút hết tức giận lên đầu mình. Không vào? Nha đầu Mai Hoa kia lấy cớ quá mót giao tách trà vào tay nàng rồi chạy mất. Đậu đỏ bi thương quay đầu lại, kinh hoàng nhận ra toàn bộ già trẻ lớn bé trong viện đã lỉnh đi từ lúc nào. Chỉ còn lại tiếng gió thu viu viu thổi lá.

Nghĩ đến Giang công tử trước nay luôn hiền lành hắn sẽ không dùng cách xử phạt thể xác nô tỳ đâu, nàng nuốt nuốt nước miếng gõ cửa thư phòng.

“Vào đi” Thanh âm có chút thâm trầm.

Đậu đỏ bưng trà tiến đến nói: “Công tử, Đậu đỏ mang trà đến cho ngài.”

Giang công tử nói: “Để đó!”

Đậu đỏ thấy hắn một tay cầm bút một tay gõ mặt bàn đăm chiêu suy nghĩ, làm quan thật không dễ dàng gì! Hai ngày nay bị câu đó kia quay cho luống cuống, hai mắt đã có quầng thâm xem ra ngủ không được yên giấc. Đây không phải tự ngược sao, đoán không ra thì không đoán nữa, quan trọng vậy à?

Thế nhưng nàng một tâm không thể làm hai việc, nếu như mất tập trung liền gặp chuyện không may. Một cước dẫm phải vạt váy, tách trà trong tay vèo một tiếng bay về phía trước. Đậu đỏ ngã xuống mà đầu còn đang nghĩ, nghìn vạn lần đừng để công tử bị hủy dung, nước sôi đó. Không dám kêu đau vì ngực đập xuống đất, ngẩng đầu lên thấy Giang công tử vô sự, chỉ là làm hỏng tờ giấy hắn đang viết trước mặt. May quá, không bị thương. Đậu đỏ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy sắc mặt công tử biến đen, tay cầm bút run nhẹ, nàng cảm thấy không ổn liền vội vàng từ bò thành quỳ nói: “Xin lỗi công tử, nô tỳ không cần thận lỡ tay…”

Giang công tử đem tờ giấy vo viên thành cục ném xuống đất, nói: “Các ngươi cố ý không cho ta tốt phải không? Khó khăn lắm mới có chút manh mối liền bị mấy người hủy hết.” Hắn đứng lên đi đi lại lại trong phòng vài vòng, chỉ vào Đậu đỏ thở dài nói: “Ta thấy ngươi ở đây làm chẳng được chuyện gì, thôi thì tới phòng giặt làm việc đi.”

Đậu đỏ không muốn tới chỗ đó, một ngày mấy canh giờ đều ngâm trong nước lạnh. Lúc này còn đỡ, chứ nếu qua vài tháng nữa thời tiết lạnh hơn thì chẳng phải hai tay sẽ cóng đến tàn phế sao. Cơ thể này mới hơn mười ba tuổi, gân cốt còn chưa phát triển hết, nếu làm việc nặng nhọc rất dễ khiến thân thể biến dạng.

“Công tử nô tỳ sai rồi, cầu ngài tha thứ.” Nàng dù không tình nguyện vẫn cứ phải cúi đầu, loại tâm tình này thật không dễ chịu chút nào. Ban đầu quỳ xuống chỉ là diễn, thế nhưng quỳ lâu liền nghĩ không muốn quỳ, như vậy quá tổn thương lòng tự trọng.

Giang công tử khoát tay áo nói: “Đi đi, đừng để ta gọi người đến lôi đi.”

Đậu đỏ sốt ruột, không nghĩ tới công tử nhà giàu nói giở mặt liền giở mặt, câu nói đầu tiên là đuối con người ta đi ngâm nước lạnh càng lâu cầng tốt, có phải quá tàn nhẫn rồi hay không. Nàng không phục, nàng phải tranh đoạt, vì thế nói: “Nô tỳ làm cho công tử đoán không ra câu đó, chẳng bằng để nô tỳ thử một lần, nếu đoán được ngài liền tiếp tục giữ nô tỳ bên cạnh, nếu đoán không được liền bắt ta đi phòng giặt cũng không muộn?” Chỉ có cách này, hiện tại mới cảm thấy mang theo không gian máy tính thực sự quá tốt.

Giang công tử nhíu mày nói: “Ngươi đoán được sao?” Chính mình cùng với hơn mười hai quan viên Hộ bộ đều đoán không được, tiểu nha đầu này có loại năng lực đó sao. Trong lòng nghĩ đại khái nàng sắp chết còn cô giãy dụa, liền cấp cho nàng cơ hội để nàng chịu phục. Vì thế hắn tuyệt bút vung lên viết câu đối lên giáy, cười lạnh nói: “Được, liền để ngươi đoán.” Chỉ sợ mấy chữ này ngươi cũng không đọc được.

“Sáng sớm mai đoán ra không, liền đi phòng giặt làm việc.” Hắn nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Đậu đỏ nhặt tờ giấy lên, làm mặt quỷ đối với bóng lưng của Giang công tử, nhỏ giọng nói: “Ngươi quá coi thường… máy tính cùng mạng internet rộng lớn rồi, ngày mai xem ngươi nói thế nào, hừ!”

Vì bị Giang công tử coi thường nên trong lòng Đậu đỏ nổi lên ý nghĩ phản loạn, dù thế nào cũng phải giải được câu đố cho hắn biết mặt.

Lúc nàng cầm giấy đi ra liền thấy Mai Hoa trốn ở một bên cười thầm, có thế nhìn ra nàng đang giả bộ bi thương, nói: “Đậu đỏ muội muội đừng thương tâm, dù sao tất cả mọi người đều cùng một viện, cũng không đi ngoài không phải sao?”

Đậu đỏ hừ lạnh, nói: “Gọi Đậu đỏ thì có thể, muội muội hay cái khác thì không đảm đương nổi.” Đặc biệt là Đậu đỏ muội muội vừa nghe liền muốn ói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK