Thiên Khải đầu thu năm thứ ba! Nơi phơi nắng yên ngựa trước chuồng ngựa trong hậu viện của Giang gia Kinh thành, chỗ vốn được dùng để phơi yên ngựa đó giờ bị dọn hết đi.
Bạch Mẫn Thư cưỡi trên một con tuấn mã màu trắng đi tới. Trên mặt nàng hiện lên nét kinh hoảng, Giang công tử đứng một bên nói to: “Đừng có nhìn lung tung, kéo dây cương đi, đừng có kéo chặt như vậy.”
Bạch Mẫn Thư một bên nghe biểu ca chỉ dẫn một bên nhìn Đậu đỏ đang ngồi nghỉ ngơi trong chuồng ngựa, thấy nàng nhíu mày nhìn mình liền cắn răng nhịn xuống sự sợ hãi. Nàng ra sức điều khiển con ngựa, để nó chạy nhanh hơn lúc nãy.
Giang công tử lau mồ hôi trên trán, hai ngày trước nàng đột nhiên chạy tới nhờ hắn dạy nàng. Tuy rằng hắn biết cưỡi ngựa, thế nhưng hồi nhỏ bị ngã ngựa vài lần nên cực ghét ngựa. Thế nhưng không nghĩ tới biểu muội lại quyết tâm đến vậy, bị ngã vài lần rồi vẫn không chịu bỏ cuộc. Lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đậu đỏ, giống như biết rõ vì sao Mẫn Thư lại làm vậy. Hắn từng hỏi, nhưng nàng cũng không chịu nói liền trốn mất. Thật không biết là nha đầu của ai, nghĩ đến điều đó khiến hắn mơ hồ cảm thấy lồng ngực như bị bóp chặt.
Luyện đến giữa trưa biểu tiểu thư đã có thể cưỡi ngựa đi dạo trên đường, nàng nhìn Đậu đỏ cười cười, sau đó xuống ngựa, nói: “Biểu ca, muội cưỡi ngựa ra sao?”
Giang công tử nói: “Chẳng qua là vấn đề thành thạo, cứ tiếp tục luyện là được.”
Biểu tiểu thư rất vui vẻ, nàng chạy tới kéo tay Đậu đỏ, nói: “Đi, chúng ta quay về phòng thương lượng…”
“Đứng lại.” Giang công tử nhíu mày, nói: “Đậu đỏ, tranh trong phòng ta đã thu dọn xong chưa?”
Đậu đỏ ngẩn ra, chuyện này vốn không phải chuyện của nàng, có nh đâu Thanh Nhi ở đây đâu để nàng tùy tiện nhúng tay.
Giang công tử nói: “Còn không mau đi, biểu tiểu thư có chuyện gì có thể nói với ta.”
Biểu tiểu thư nhìn hắn rồi lại nhìn Đậu đỏ, nói: “Biểu ca thực keo kiệt, cho muội mượn Đậu đỏ một lúc cũng không thể sao?”
Giang công tử lạnh lùng nói: “Không thể, muội cũng quá tùy hứng rồi.”
Biểu tiểu thư thấy Giang công tử ý đã quyết liền nhíu mày, nàng nhìn hai người kia, một người tức giận một người xoắn xuýt. Bầu không khí này sao có chút kỳ quái, nàng đột nhiên cười nói: “Được rồi, muội không tùy hứng là được chứ gì, muội đi tập cưỡi ngựa, tối nay sẽ đến tìm Đậu đỏ muội muội.”
Đậu đỏ cũng không hiểu hai người kia đang nghĩ gì, thấy Giang công tử cứ khăng khăng liền nói: “Ta đây quay về thu dọn tranh.” Công tử yêu thích tranh, còn vẽ thì rất xấu…
Tài văn chương của Giang công tử có thể nói là rất tốt, thư pháp cũng được người ta ca tụng, chỉ là trình độ vẽ tranh của hắn hầu như bằng không. Cũng không biết bị kích thích gì, gần đây điên cuồng luyện vẽ, đáng tiếc là tranh vẽ ra vẫn xấu đều. Hắn lại khăng khăng luyến tiếc đống tranh đã vẽ ra, lúc nào vẽ xong cũng đem cất đi.
Nàng đi vào trong viện, tranh vẽ đều đã được Thanh Nhi thu dọn xong, nàng nhìn thấy Đậu đỏ đi tới liền cười, nói: “Không phải muội muội đang tiếp biểu tiểu thư, sao lại rảnh rỗi quay về thế này?”
“Công tử… công tử bảo ta về hỏi Thanh Nhi tỷ có cần hỗ trợ không.” Nếu nàng nói là trở về thu dọn đống tranh kia không phải là sẽ bị Thanh Nhi soi mói sao.
“Ai gia! Hắn lúc nào trở nên thương xót ta rồi. Trái lại muội cùng biểu tiểu thư làm mấy cái chuyện cưỡi ngựa bụi bay mù mịt chắc mệt chết rồi, trước hết nghỉ ngơi đi, chuyện trong phòng để ta làm cho…”
Thanh Nhi nói được một nửa liền nghe thấy công tử nhà mình về đến bên ngoài, vừa cởi áo choàng vừa nói: “Cứ để Đậu đỏ làm đi, nàng ấy gần đây cũng quá nhàn rồi!”
Thanh Nhi nói: “Không phải mỗi ngày đều bị biểu tiểu thư lôi đi các nơi sao?”
Giang công tử cười, nói: “Đến ngươi cũng nghe lời nói nhảm của nàng ấy à, cũng không biết rốt cuộc là ai lôi ai đi.”
Thanh Nhi cũng cười, nói: “Là sao ạ?”
Giang công tử nói: “Ngươi lui ra trước đi, công việc trong phòng đó cứ để nàng ấy làm.”
Trong lòng Thanh Nhi không muốn, mấy ngày nay nàng đều mặc váy lụa mỏng như công tử lại chẳng thèm liếc mắt đến một lần. Chẳng nhẽ hắn vẫn nhớ tới Tố Nhi, nàng chung quy vẫn không thể in bóng vào trong lòng hắn sao? Nàng hầu hạ Giang công tử từ nhỏ, tuy không rõ cảm tình đó là gì, thế nhưng tuổi tác cũng đã lớn, viện này cũng ra không được nữa rồi. Bị chủ tử gả cho người khác cũng chỉ là loại dung tục đầu đường, cũng không biết những nam tử đó sẽ đối đãi với nàng ra sao. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp qua nam tử khác ngoài Giang công tử, ngoại trừ hắn cũng không lựa chọn ai khác. Chuyện Tố Nhi trước đây cũng thôi đi, thua nàng ta cũng chỉ vì tâm ý bản thân không tinh tế. Thế nhưng Đậu đỏ kia thì thế nào? Tướng mạo giống nhau, lại không biết đối nhân xử thế khéo léo. Trong viện ngoài công tử thì nàng đắc tội toàn bộ, Ngược lại bộ ngực của nàng khiến người ta rất ngứa mắt, đừng nói là nam nhân chính là nữ nhân cũng không nhịn được mà nhìn vào. Lẽ nào công tử cũng thích những thứ tục vật dơ bẩn đó rồi? Nàng thương tâm!
Kỳ thực trong phòng đó cũng chẳng có việc gì quan trọng cả, Đậu đỏ cầm cái chổi lông gà quét quét vài cái, lại nghe Giang công tử nói: “Rốt cuộc ngươi nói gì với Mẫn Thư khiến muội ấy quyết chí học cưỡi ngựa cho bằng được?”
Đậu đỏ cũng không muốn cho công tử biết mình đang dạy biểu tiểu thư đi câu dẫn nam nhân, vì vậy cười, nói: “Là biểu tiểu thư nói gần đây buồn bực đến sắp hỏng muốn tìm cái gì đó để giải sầu, sau này lại nói muốn cưỡi ngựa nên ta nói công tử biết cưỡi ngựa.”
“Thực sự chỉ đơn giản thế?” Giang công tử làm sao tin.
Đậu đỏ nói: “Công tử không thích ta đi theo biểu tiểu thư sao? Nếu không muốn ta an ủi vết thương lòng của nàng ấy, bắt nàng ấy quay về Bạch gia đi?”
Giang công tử nhíu mày nói: “Cũng không phải, chằng qua nàng dù sao cũng là người Bạch gia, Bạch gia và nhà chúng ta khác biệt, chính là vẫn ít tham gia chuyện của muội muội.”
“Dạ biết, công tử, Đậu đỏ đã hiểu.” Đậu đỏ gật đầu liên tục, kỳ thực nàng hăng hái như vậy là bởi vì quyết tâm tuyệt không thể so với người bình thường của biểu tiểu thư. Trong thế giới này mà nàng vẫn không buông tha theo đuổi hạnh phúc của mình đã không dễ dàng rồi, nếu thật có thể thành công cũng coi như đã làm một chuyện tốt. Huống chi, làm chuyện tốt sau này sẽ được tăng lên cấp ba.
Giang công tử thấy bộ dạng không tập trung của Đậu đỏ, liền nói: “Ngươi không thích làm việc trong phòng ta sao? Mới đi ra ngoài một tí mà đã rất vui vẻ rồi.”
“Hả? A! Đậu đỏ không có không thích, ta rất thích, cực thích.” Nàng nói rất thành khẩn.
Giang công tử cũng không vui vẻ, cũng không nói chuyện nữa, chuyên tâm đọc sách, nhìn đi nhìn lại mấy bức tranh, nói: “Đậu đỏ ngồi xuống đi, ta vẽ cho ngươi một bức.”
Chổi lông gà trong tay Đậu đỏ rơi xuống đất, nàng giật giật khóe miệng nói: “Thực… thực phải vẽ sao?”
Giang công tử nói: “Không muốn à?”
Đậu đỏ lập tức nói: “Nguyện ý, phi thường nguyện ý.”
Giang công tử mỉm cười, hắn chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo rồi chỉ vào một cái ghế nói: “Ngươi trước tiên ngồi xuống đó.”
Đậu đỏ nghe lời ngồi xuống, kết quả mãi đến lúc hoàng hôn mới được đứng lên.
Nàng vịn tường quay trở về phòng, hai cái đùi cùng thắt lưng đau đến không động được. Vừa mở cửa vừa nói: “Trời ạ, mẫu vẽ không phải ai cũng có thể làm, loại tốc độ đó sẽ mệt chết người ta đó.” Càng tức giận hơn là bức tranh đó có phải vẽ người hay không? Rõ ràng là tranh trừu tượng mà. Trừu tượng coi như xong đi, còn vẽ “đồi núi” của nàng thành “bình địa”, thoạt nhìn thì phần thân trên cùng thắt lưng là một đường thẳng tinh tế, nàng thiếu chút nữa cho rằng bản thân vừa biến thành xà yêu thuộc trường phái trừu tượng.
Uống xong chén trà nàng lập tức lên giường đi ngủ, thế nhưng đi tới trước giường lần mò định trèo lên mới phát hiện có một người nằm trên đó. Nàng sợ đến thiếu chút nữa la to, may mà nhìn ra người nằm đó là ai, bằng không đã kêu ra hai chữ ‘sắc lang’ rồi.
Biểu tiểu thư bị nàng làm giật mình tỉnh giấc, dụi dụi hai mắt, nói: “Cuối cùng ngươi cũng đã về, biểu ca cũng thật là, cư nhiên bắt ta đợi lâu như vậy.”
Đậu đỏ không còn gì để nói, để nàng nghỉ ngơi khó đến vậy sao?