Tỉnh thành đặc sắc nhất là vào ban đêm. Nhưng người bình thường thì không cách nào nhận thức được sự phấn khích đó. Khi bóng đêm bao trùm thành phố, vô số đèn nê ông đã bật lên thứ ánh sáng mê ảo của mình.
Bóng đêm là mê ảo. Ngọn đèn là mê ảo. Nhưng mê ảo nhất chính là những người phụ nữ thường lui tới dưới ngọn đèn bóng đêm đấy.
Chỉ cần anh có tiền, hoặc có quyền thì có thể trở thành khách quen trong các tiệm uốn tóc, trung tâm giải trí, hộp đêm, câu lạc bộ tư nhân...được phục vụ như một thượng đế.
Khách sạn quốc tế Phong Hoa nằm cách tòa nhà Thành ủy hai km. Quy mô rất to. Người sáng suốt vừa thấy thì biết ông chủ của nó bối cảnh không tầm thường.
Thiên Trác Tân mở tiệc ở trong này chiêu đãi Trương Thắng. Không lâu trước đó, Trương Thắng đã mời người khác, tạo dựng quan hệ cá nhân. Hiện giờ, một số ông chủ lớn cũng phải nịnh bợ hắn.
Trác Tân là thuộc lớp người làm giàu đầu tiên trong thập niên 80. Sớm hơn Trương Thắng rất nhiều. Lúc kinh doanh thịnh vượng nhất, tài sản của ông ta lên đến mấy chục triệu. Nhưng hai năm qua kinh doanh không được thuận buồm xuôi gió, tài sản bị hao hụt rất nhiều. Hiện giờ không thể không hướng vãn bối cúi đầu.
Trác Tân bực bội gõ bàn, vừa chờ Trương Thắng tới, vừa tính toán tình cảnh của mình. Thật sự không được. Chiếc Mercedes Benz nếu lúc trước bán thì nhiều ít còn có vốn lưu động. Chiếc Vương công tước trong nhà tuy cũ một chút, nhưng cũng tạm dùng được. Còn cái đám vật liệu xây dựng này chiếm vốn nhiều nhất, nhất định phải mau chóng lấy lại vốn. Nếu không thì sẽ mất cả chì lẫn chài.
Bên cạnh, cô nhân viên thư ký ôm cách tay của ông ta sát bộ ngực của mình, lải nhải nói hôm trước vừa mới nhìn thấy cái nhẫn kim cương xinh đẹp như thế nào, thích như thế nào. Trác Tân nghe thấy nhưng cũng không để trong lòng.
Đàn bà qua tay lão Trác mấy năm qua rất nhiều, nhưng người lưu lại lâu nhất vẫn là cô ả Ninh Khả Nhi này. Nhưng cô ta bất quá chỉ là trang điểm bề mặt cho ông ta thôi. Ninh Khả Nhi cao một mét bảy mốt, da trắng, diện mạo động lòng người. Hơn nữa lại tốt nghiệp khoa tiếng Anh trường đại học Nam Kinh.
Nhưng người phụ nữ này long tham vô đáy. Từ khi bị ông ta cởi quần lót “khai cửa đào nguyên” thì không ngừng yêu cầu này nọ. Ban đầu thì Trác Tân rất yêu thích cô ta, hơn nữa việc kinh doanh cũng như ý, cho nên cái gì cũng là cầu được ước thấy. Muốn quần áo hợp thời trang, son môi đắt tiền, đồng hồ quý báu, túi xách thương hiệu nổi tiếng, di động, nhà ở.... tất cả cần gì cũng có.
Nhưng người phụ nữ này không biết điểm dừng. Lão Trác chỉ cùng cô ta lên giường, xen lẫn tiếng rên rỉ là tiếng năn nỉ, đòi ông ta mua đồ cho mình, khiến cho hứng thú của lão Trác tụt xuống. Hiện giờ kinh doanh ngày càng khó khăn. Ông ta bắt đầu cảm thấy chiếc xe chuyên dụng này “hao xăng” quá.
Hơn nữa, thời gian lâu thì cảm giác mới mẻ cũng không còn. Hứng thú của ông ta cũng giảm tới mức thấp nhất. Gần đây, ông ta ở công ty tìm được một cô gái trẻ tuổi. Tuy nói rằng đám con gái đi theo ông ta phần lớn là vì tiền, nhưng cô bé này vẫn còn trong trắng, vẫn còn có chút thẹn thùng. Cho nên ông ta rất vừa ý, đang chuẩn bị nhả cô ả Ninh Khả Nhi ra. Thay đổi người khác rồi thì cô ta không còn đòi mua loạn nữa.
- Ông chủ Trác, thật ngại quá, bắt ông chờ lâu rồi.
Trương Thắng vừa vào cửa, liền mỉm cười vươn tay.
Trác Tân vội vàng đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt cười nói:
- Ôi chao, Trương tổng, gặp mặt cậu thật không dễ chút nào.
- Đâu dám, tất cả mọi người đều làm kinh doanh, thời gian bận rộn như thế nào thì ông cũng biết mà. Chẳng phân biệt được ngày đêm.
Trương Thắng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tươi cười khá thân thiết. Đối với Trác Tân, hắn hiểu rõ còn hơn Chung Khanh. Hôm nay đồng ý dự tiệc, là cảm thấy nên tiêu trừ một chút ngạo khí của ông ta, như sư tử vồ thỏ, lộ ra lá bài tẩy.
Hắn tiếp nhận thuốc lá Trác Tân đưa, tiện tay đốt thuốc, nhìn Ninh Khả Nhi rồi cười hỏi:
- Vị này chính là...?
Trác Tân nói:
- Đây là thư ký của tôi, tên là Ninh Khả Nhi. Khả Nhi, nào, mau đến chào Trương tổng. Trương tổng là ông chủ của công ty Bảo Nguyên Hối Kim, gia tài bạc triệu, tuổi trẻ tài cao.
Từ lúc Trương Thắng bước vào cửa, hai người đàn ông nói chuyện với nhau. Hai cô gái cũng bắt đầu đánh giá đối phương.
Phụ nữ xinh đẹp đối với phụ nữ xinh đẹp, bất kể tướng mạo, dáng người, khí chất đều khá ưa thích. Nhưng các cô khi đánh giá nhau vài lần, Chung Khanh liền dường như không có việc gì, dời ánh mắt đi, có vẻ như không xem cô là đối thủ của mình. Ninh Khả Nhi có chút tức giận, vừa nghe ông chủ giới thiệu đã vội vàng thay bằng gương mặt cười, ngọt ngào hướng sang Trương Thắng.
Ninh Khả Nhi đã theo lão Trác vài năm, công việc chủ yếu là cùng ông ta đi xã giao. Những cán bộ chính phủ cũng đã gặp qua, những ông chủ lớn gia tài hàng tỷ cũng đã gặp qua, uống hơn ba ngàn chai rượu, hơn một ngàn món ăn cực phẩm cũng có, lời nói cử chỉ tất nhiên là thoải mái.
- Trương tổng, chào anh. Em là Ninh Khả Nhi, mong anh chiếu cố nhiều hơn.
Ninh Khả Nhi nắm tay Trương Thắng, hướng hắn tự nhiên cười nói, ánh mắt quyến rũ mê người.
Trương Thắng thản nhiên cười, nói với Trác Tân:
- Ông chủ Trác, Khả Nhi tiêu thư phong thái thật hơn người, khiến cho người ta phải hâm mộ.
Trác Tân cười rộ lên, liếc mắt nhìn Chung Khanh, vẻ mặt khó nén sự kinh diễm:
- Chung tiểu thư đây mới là làm cho phải giật nảy người.
Ông ta mấy phen đi mời Trương Thắng nên cũng quen biết với Chung Khanh, cho nên mới biết tên của cô.
Chung Khanh hiểu được ý tứ trong đó, có chút chán ghét mà cau mày.
Cô hiện tại làm việc không biết ngày đêm, chưa từng có một câu oán hận chính là hy vọng có thể dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình, chứng minh mình không phải là một người phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông. Cho nên cô đặc biệt phản cảm với những người hiểu lầm chức vị của cô là do quan hệ với đàn ông có quyền thế mới có được.
Nhưng ở thời đại này, trong mắt đa số người, nữ thư ký cùng với những gì ám muội là không thể tách rời. Nếu như là nữ thư ký xinh đẹp, vậy thì cùng với danh hiệu “tình nhân” cứ như chị em cùng một mẹ sinh ra. Cô cũng không thể biện giải được một Trưởng phòng Quan hệ công chúng với nữ thư ký khác nhau như thế nào, vì thế cũng chẳng buồn lên tiếng.
Trương Thắng và Trác Tân khách sáo vài câu. Bốn người đồng loạt ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, bắt đầu bữa tiệc.
Trác Tân là người kinh doanh vật liệu xây dựng. Trước mắt trong kho vẫn còn đang tồn đọng một số lượng vật liệu kém chất lượng. Nếu cứ để mãi thì tình thế đối với ông ta rất bất lợi.
Kỳ thật, mấy năm trước, lão Trác kinh doanh vô cùng như ý. Ở thương trường lịch lãm nhiều năm, ông ta tất nhiên cũng có được quan niệm kinh doanh của riêng mình. Muốn mua rẻ thì phải tìm công ty tư nhân. Muốn bán được nhiều tiền thì nhất định phải tìm doanh nghiệp nhà nước.
Muốn tiến hành mua bán với doanh nghiệp nhà nước thì chỉ cần tìm người phụ trách đơn vị. Vậy thì thiếu hàng hay mất hàng, hàng dởm thì cũng không thành vấn đề. Giao hàng muộn hai ba ngày cũng không thành vấn đề. Khi kết toán phải chi phí nhiều cho việc chuyên chở thì lại càng không thành vấn đề.
Người thích tiền thì có thể dùng tiền để đánh bại người đó. Người không thích tiền thì đưa đàn bà cho hắn. Nếu người không thích sắc, thì có thể sắp xếp cho con gái ông ta ra nước ngoài du học. lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước vừa không thích tiền, không thích sắc lại không thích con mình du học thì lão Trác trước giờ chưa từng gặp qua.
Nhưng một hai năm gần đây, việc kinh doanh của ông ta liên tiếp xuất hiện sai lầm, bồi thường không ít tiền. Lần này nhập một đống vật liệu xây dựng, chính là muốn tận dụng cơ hội khắp nơi đang xây dựng, hung hăng kiếm một mớ. Cho nên đã dồn gần hết tài chính của mình để nhập hàng.