Lúc Trương Thắng trở lại công ty, công trường vẫn còn vang lên những tiếng “khanh khanh” của máy đóng cọc. Trên công trường chiếu sáng như tuyết, hết 9h mới có thể ngừng thi công. Hắn thấy văn phòng Phó tổng giám đốc vẫn sáng đèn, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Bởi vì buổi chiều bị bọn Lý Nhĩ kéo đi uống rượu, hắn gọi điện thoại về, nói hôm nay có xã giao, không thể về đúng giờ.
Không nghĩ đến là đã trễ như vậy, Sở Văn Lâu vẫn đang làm việc. Như vậy, buổi chiều có rất nhiều công việc tồn đọng lại. Trương Thắng dừng xe, tới trước kí túc xá, mở khóa cửa, chậm rãi đi vào.
Ký túc xá rất im lặng, nơi này, trừ hắn và Sở Văn Lâu, Chung Khanh và đội trưởng đội bảo an ra, người khác sẽ không có chìa khóa. Trương Thắng lững thững đi lên lầu 2, đi đến phòng làm việc của Phó tổng giám đốc, đang định đẩy cửa vào, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng khóc của một cô gái, Trương Thắng cảm thấy kì quái, vội rụt tay về.
Hắn đứng cạnh cửa sổ bằng kính lén nhìn vào bên trong, chỉ thấy Sở Văn Lâu ngồi trên ghế salon, bởi vì dáng người hắn thấp bé, trước mặt là cô nàng cao lớn, chắn cả người hắn rồi, từ cửa sổ nhìn vào chỉ nhìn thấy bên cạnh cô gái có một đôi chân ngắn.
Từ phía sau không thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc áo dài rộng có hoa văn màu xanh, hai bím tóc lớn buông trên vai, vạt áo dài đến hông, phía dưới là đôi chân dài thẳng, rắn chắc tròn trịa, cảm giác như chỉ cần dùng lực một chút là có thể làm rách chiếc quần kia.
Trương Thắng nhìn trang phục của cô, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.
- Giám đốc, cha tôi bị bệnh, tiền trong nhà đều đã dùng hết, trong nhà tôi đói kém đã lâu rồi. Tuy ngài đã giảm xuống ba chục ngàn rồi, nhưng cũng đừng nói ba chục nghìn, ba nghìn tôi cũng không bồi thường nổi. Giám đốc, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này, tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa, cầu xin ngài.
- Cô Tiểu Duyệt, tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở, nhưng đây là sự cố nghiêm trọng, tổn hại đến danh dự, thương dự của công y chúng ta, bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Cô nói xem, việc này nghiêm trọng như thế nào? Bốn máy cắt đồng thời xảy ra lỗi, cô làm việc thế nào mà ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy? Cho nên, tôi đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cho rằng nên thực hiện hình thức xử phạt hợp lý.
“Hóa ra là Tiểu Bạch!”Trong lòng Trương Thắng có chút hồi hộp, ban ngày nghe nói Tiểu Bạch làm việc có sai sót, hắn cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại nghe nói bốn máy cắt đều cắt dầy, lập tức nghĩ trong đó nhất định có gì đó rất kì quái. Sau khi 4 máy cắt này chuyển về, hắn cầm bản hướng dẫn tự tay làm, đây là máy cắt tự động, một khi đã đặt cố định độ cắt dầy mỏng của dao cắt, nếu không có ai chạm vào thì sẽ không thể lệch vị trí.
Cho dù là máy móc không nhạy, một máy còn có thể, nhưng bốn máy thì không thể nào đồng thời trục trặc được. Việc này rõ ràng là do con người làm ra.
“Có người trong công ty làm hỏng?” Nghĩ đến đây, Trương Thắng cảm thấy rất khẩn trương.
Sở Văn Lâu thấy Bạch Tâm Duyệt nước mắt đẫm mặt, liền chân thành tươi cười đứng lên, ấn bờ vai của cô mà nói:
- Đến, đến đây, ngồi xuống, cô ngồi xuống đi, đừng khóc, ngồi xuống nói chuyện, tôi vẫn còn chưa nói xong đâu.
Gã kéo Bạch Tâm Duyệt ngồi xuống bên cạnh, đồng tình nói:
- Tiều Duyệt à, thật ra lúc cô vừa vào nhà máy, tôi đã chú ý cô rồi. Người thông mình, có văn hóa, làm việc cẩn thận…à…tiếp thu cũng rất tốt. Tôi cho cô rèn luyện một thời gian, sẽ chuyển cô đến cơ quan.
Lần này cô thật sự đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, máy móc mà không sai được sao? Sao có thể chỉ kiểm tra một lần, mấy giờ liền không quan tâm? Công ty của chúng ta đang ở giai đoạn phát triển, nhất định phải chặt chẽ, không được lơ là. Chủ tịch hội đồng quản trị tín nhiệm tôi, đem kho lạnh cho tôi xử lý, cô phạm phải sai lầm lớn như thế, cô nghĩ xem tôi giải thích thế nào với Chủ tịch.
Bạch Tâm Duyệt đáng thương nói:
- Giám đốc, anh đem bán tôi đi cho rồi, trong nhà tôi cũng không thể trả được số tiền này. Tôi cũng chưa nói việc này cho cha tôi biết, tôi sợ bệnh của ông ấy lại…
Nói đến đây cô lại khóc nấc lên, không nói được nữa.
Sở Văn Lâu kéo người ta ngồi xuống thuận thế liền nắm cánh tay người ta, từ đầu đến cuối không buông, lúc này thân thiết vỗ vỗ, híp mắt cười nói:
- Xem những lời nói này của cô? Cô gái lớn như vậy, ai dám bán cô đi? Lần này cô xảy ra chuyện…
Thật ra cũng không phải không có biện pháp, bên quán rượu kia, đều là bạn bè thân thiết, tôi lên tiếng nói lời xin lỗi, tận lực xoay chuyển ảnh hưởng, chỉ cần bọn họ không trách đến Chủ tịch, vẫn còn có đường sống mà. Nếu như cần bồi thường về kinh tế, việc này...tôi sẽ bồi thường thay cô!
-Cái gì?
Bạch Tâm Duyệt kinh ngạc khó tin.
- Việc này…việc này sao có thể?
Sở Văn Lâu cười ha hả nói:
- Có cái gì không thể? Ai bảo tôi thích cô chứ? Tiểu Duyệt à, công việc ở kho lạnh rất nhiều, tôi một người rất bận rộn, vẫn muốn tìm trợ thủ. Tôi vẫn rất thưởng thức cách làm việc của cô, muốn điều cô làm phụ tá, cô có thể nhận công việc này không?
Bạch Tâm Duyệt giật mình:
- Đây không phải nhân họa đắc phúc sao? (trong họa có phúc)
Trên khuôn mặt tươi cười của Sở Văn Lâu như có ý gì khác vậy, khiến cho cô nghĩ đến vài thứ. Cô muốn tránh bàn tay của Sở Văn Lâu, nhưng Sở Văn Lâu lại không buông ra.
Dáng người gã thấp, bộ mặt đối diện với bộ ngực cao ngất của cô. Sở Văn Lâu nhìn chằm chằm chỗ ấy, trong mắt lóe lên tia tham lam, đem danh lợi mua chuộc lòng người nói:
- Tiểu Duyệt à, có không ít công nhân nữ hi vọng có được công việc này, cô cần phải biết quý trọng nha. Làm phụ tá cho tôi, làm việc thoải mái, tránh được nhiều thứ.
Một mình tôi ở khu kinh tế mới, không có nhà, không có ai chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Cô trẻ tuổi xinh đẹp, lại là cô gái dịu dàng biết chăm sóc người khác, quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống của tôi là được rồi…
- Không không không, Sở tổng, anh đừng như vậy!
Sở Văn Lâu vừa nói, vừa úp mặt sát vào bộ ngực kia, Tiểu Bạch sợ hãi đẩy gã ra, ôm chặt hai tay nói:
- Sở tổng, ngài…nếu ngài giúp tôi lần này, cả đời tôi đều cảm kích ngài…nhưng....nhưng tôi sẽ không làm việc này. Tôi là người sinh ra và lớn lên ở thị trấn, nếu làm việc này, về sau còn có mặt mũi làm người không?
Sở Văn Lâu không chút xấu hổ nói:
- Này, cô không nói, tôi không nói, ai biết được chứ? Chỉ cần cô gật đầu, vấn đề nan giải của cô sẽ được giải quyết. Hơn nữa về sau còn có rất nhiều ưu đãi mà. Cô…cô nên đáp ứng tôi đi!
Sở Văn Lâu nói xong, đột nhiên chồm về phía trước, đè Bạch Tâm Duyệt xuống ghế salon, miệng thối ở trên mặt cô, liếm loạn xung quanh cổ, một bàn tay chặn cánh tay cô, bàn tay kia thì dùng sức xé dây lưng quần cô, miệng thở hồng hộc nói:
- Tiểu Duyệt, tôi thích em, buổi tối đều nằm mơ thấy em. Tôi muốn em, hôm nay tôi nhất định phải có được em, cho dù có bị vào tù, thì vì em cũng đáng…