• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kho lạnh loại nhỏ được xây bằng những tấm thép màu bọt biển rất nhanh. Sau một tháng đã xây được ba cái. Trương Thắng liền đem một ít thương phẩm vốn cất giữ trong kho cỡ trung chở tới cất giữ trong kho loại nhỏ. Loại kho lạnh này càng sạch sẽ thì càng thích hợp cho việc ướp lạnh loại thương phẩm điều kiện cao. Mà kho lạnh loại trung thì chuyển thành một cái tủ lạnh đặc biệt cho một công ty mổ thịt heo tươi cấp dưới.

Quách mập cười hì hì, nói:

- Trương Tổng, kho lạnh của chúng ta kinh doanh rất tốt. Chỉ để chúng ta tự mình buôn bán thịt, cung sẽ không đủ cầu. Nhà máy giết mổ bên kia bây giờ mỗi ngày chỉ giết khoảng 200 con trâu, heo, dê. Trước kia có rất nhiều người ở xã, thị trấn mua giúp dê, bò, heo và gia súc. Hiện tại chúng ta đã có nhà cung cấp hàng cố định rồi.

Quách mập bây giờ không làm đội trưởng đội bảo an nữa. Xí nghiệp càng ngày càng lớn, sau khi khai trương nhà máy giết mổ, Quách mập liền trở thành quản đốc ở xưởng giết mổ, mặc dù hoàn cảnh ở đó không tốt lắm, nhưng lại là công việc béo bở. Các công nhân ở nhà máy giết mổ phần lớn đều có gia cảnh giàu có, thậm chí còn hơn những người trong nội thành. Chỗ đó cần có một người trông coi, Quách mập liền trở thành một lựa chọn có một không hai.

Gã dẫn người giao hàng tới, trùng hợp gặp người bạn lâu năm Trương Thắng đến đây tuần tra, hai người liền đứng ở đây tán gẫu.

Các công nhân đang dùng xe nâng chuyển hàng vừa được giết mổ đi rửa sạch rồi mang vào kho lạnh, nhân viên cân hàng bận rộn đăng ký. Đứng bên cạnh là ông chủ mặc tây trang tới nhập hàng.

Trương Thắng cười nói:

-Bây giờ đang làm việc ở khu kinh tế mới, không thường xuyên về thành phố, chị dâu không trách gì sao?

Quách mập ưỡn bụng ra, thật thà nói:

- Cô ta dám? Tôi đây làm một tháng bằng cô ta buôn bán bốn tháng, dám oán trách tôi sao?

-Tuy nhiên.,,

Gã ôm bụng cười giảo hoạt, lại gần thì thầm nói:

- Nói thật, bà xã một mình ở thành phố, tôi cũng rất nhớ, thứ 7 chủ nhật tôi sẽ đi về. Ôi! Bình thường đừng nhìn bà xã tôi rất chướng mắt tôi, nhưng trong lòng vẫn thương tôi đấy. Khoản kia rất nhiệt tình với tôi….Đây gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, tiểu biệt thắng tân hôn! Cậu bây giờ cũng bận rộn cả ngày, cơ hội gặp Tiểu Lộ cũng ít đi đúng không?

Trương Thắng gật gật đầu, giận dữ nói:

- Không phải tôi có việc, mà là cô ấy có việc. Ngoại trừ thời gian gặp mặt cuối tuần, số lần chúng tôi gặp nhau còn không nhiều bằng đi gặp gỡ bạn bè. Sự nghiệp và tình yêu, tất nhiên sẽ phải hy sinh một thứ, vừa muốn sự nghiệp thành công, vừa muốn cùng người mình yêu tay trong tay cả ngày, trên đời làm có chuyện tốt như vậy? Có được sẽ có mất, đây gọi là cái giá phải trả.

Quách mập vỗ bả vai hắn, khuyên nhủ:

- Những cô gái trẻ đều muốn có bạn trai bên cạnh, cậu bận rộn như vậy cũng không phải chuyện gì. Cùng cô ấy thương lượng một chút, đem cô ấy đến bên mình, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.

Trương Thắng cười nói:

- Tiểu Lộ rất hiểu chuyện, hiểu rõ công việc của tôi. Tôi còn trẻ, lấy sự nghiệp làm trọng, Chúng tôi tính đợi cuối năm công ty ít việc sẽ kết hôn, sau khi kết hôn tôi sẽ khuyên cô ấy đến giúp chúng ta, lúc đó cũng danh chính ngôn thuận.

Lúc này điện thoại vang lên, trong điện thoại Lý Nhĩ nói:

- Anh Trương, mấy người bạn mà lần trước tôi nói đang ở trong này, anh có muốn gặp không?

Mấy ngày trước Lý Nhĩ có nói qua với Trương Thắng, có vài vị thương nhân bán sỉ có vốn chuẩn bị mở rộng kinh doanh, đang tìm kho ướp lạnh thích hợp để hợp tác. Trương Thắng rất chú ý đến việc buôn bán này, từng dặn dò Lý Nhĩ, nhất định phải nghĩ cách để hắn và bọn họ gặp nhau một lần. Bây giờ vừa nghe như vậy, Trương Thắng lập tức hưng phấn nói:

- Được, tôi sẽ sắp xếp một khách sạn, buổi tối cùng mấy vị bằng hữu này nói chuyện.

Trong điện thoại Lý Nhĩ cười nói:

- Không cần, mấy người này và anh giống nhau, đều trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, bọn họ đều là những người tranh thủ thời gian, còn muốn tối này đi máy bay trở về, không cần nhiệt tình thiết đãi, chỉ gặp mặt, nhận thức một chút. Chỉ cần điều kiện thích hợp, bọn họ sẽ chủ động hợp tác với anh.

Trương Thắng nhìn đồng hồ nói:

- Được, tôi sẽ trở về ngay, bây giờ cậu đang ở đâu?

Lý Nhĩ nói:

-Tôi đang ở khách sạn mà bọn họ đang nghỉ ngơi, anh đến thì gọi cho tôi, tôi xuống đón anh. Đúng rồi, sắp xếp tốt chuyện của công ty, buổi tối gặp mặt bon Tiêu Tử. Anh không lộ diện, mọi người rất nhớ anh, Nhị tiểu thư la hét muốn đến giết anh vì vô tình vô nghĩa đấy.

Nói xong, trong điện thoại truyền ra một trận cười to.

Trương Thắng cũng cười:

- Được rồi, tôi sẽ sắp xếp đi, nhưng nếu muốn tiếp rượu, xin thứ lỗi vì tôi không tiếp được.

Tắt điện thoại đi động, Trương Thắng cười nói với Quách mập:

- Anh còn đang bận việc, tôi về công ty sắp xếp một chút, sau đó về thành phố một chuyến.

Trong văn phòng Phó Tổng giám đốc, Sở Văn Lâu đang tức giận răn dạy mộtnữ công nhân:

- Nhóm hàng này là chia cho mấy quán rượu lớn ở thành phố đấy, cho nên mới gấp gáp tăng ca làm suốt đêm, cô làm ăn thế hả? Ngay cả cắt thành miếng còn không được. Thịt dê, thịt bò cuốn dầy như vậy, có thể lấy ra nhúng lẩu sao?

Đứng trước mặt ông chủ, một cô gái dáng người cao gầy, thắt lưng duyên dáng, mặc bộ đồng phục màu lam, thắt hai bím tóc, cúi đầu nước mắt lưng tròng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Cô gái mi thanh mục tú này, diện mạo hợp lòng người, là một cô gái khá xinh đẹp trong công ty. Tốt nghiệp trung hoc, ở thị trấn coi như là thành tích cũng cao rồi. Cô tên Bạch Tâm Duyệt, là khi công ty mới thành lập, đích thân Trương Thắng tuyển vào một nhóm công nhân. Bởi vì tuổi trẻ, nên đám công nhân kho lạnh thường xuyên đem cô làm đối tượng trêu đùa. Bạn trai cô là Hắc Tử, trước mắt cũng làm việc ở công ty Hối Kim, là công nhân ở lò mổ mới thành lập.

Bạch Tâm Duyệt nức nở nói:

- Sở tổng, ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi lần này. Tôi không phải cố ý, ngay từ đầu máy móc đều bình thường, tôi cũng không phải lần đầu tiên cắt miếng, độ dày rất tốt không vấn đề gì, nhưng mà ai biết bốn máy đều có vấn đề…

Sở Văn Lâu ngắt lời cô, không kiên nhẫn gõ bàn nói:

- Đừng nói với tôi những điều vô ích này, cô quả thật không làm tốt nhiệm vụ, đúng không? Quy định là trong lúc cắt miếng không được tự ý rời vị trí, nhưng cô lại đi, đúng không?

Bạch Tâm Duyệt lấy tay lau nước mắt, gật đầu.

Sở Văn Lâu ngồi trên ghế ông chủ, không nhanh khong châm nói:

- Là thế, vậy cô nói tôi giơ cao đánh khẽ thế nào đây? Lần này tha cho cô, lần tới các công nhân khác học theo, nhà máy này còn có thể đi lên sao? Tôi liên hệ với những khách hàng này dễ lắm à? Cầu ông cáo bà, mặt lúc nào cũng phải tươi cười, mới tranh thủ được những khách hàng này. Kết quả… hừ!

Bạch Tâm Duyệt nức nở nói:

- Sở Tổng…

Sở Văn Lâu không kiên nhẫn cầm lấy cái ly, trong chén không có nước, lại mất kiên nhẫn mà buông xuống.

Tiểu Bạch cũng rất thông minh, nhanh chóng lấy phích nước nóng, Sở Văn Lâu cũng không lĩnh tình, đứng lên tự mình rót nước, vừa nói:

- Tôi không còn cách nào khác, đây là tôi nói cô, chứ nếu để sự tình đến tai Chủ tịch hội đồng quản trị, thì cô càng bị xử phạt nghiem trọng. Đừng quên, nhà máy này là của Chủ tịch hội đồng quản trị, cô làm hỏng những thứ này đều là tiền của hắn.

Gã ngồi xuống tiếp tục giáo huấn:

-Cô nói đêm nay cô sẽ tự mình suy nghĩ? À? Chính là từ đầu nhìn thấy mấy lần, sau đó làm như không có chuyện gì, không kiểm tra, cũng không có trách nhiệm. Bốn máy cắt kia, mỗi cái cắt được 80kg một giờ, bốn nhân tám bằng ba mươi hai, bốn giờ là 1280kg, mỗi cân 10 tệ, đây là 12 nghìn 800 tệ.

Đương nhiên, cô có thể xay nó thành nhân thịt bán đi, sau đó còn lại quy cho tổn thất trong xưởng. Như vậy coi như cô không phải bồi thường, tuy nhiên chúng ta có hợp đồng cung cấp hàng với mấy khách sạn này đấy. Hiện tại làm chậm việc buôn bán của người ta, là phải bồi thường tổn thất. Số tiền này có thể to lắm, cô về nhà chuẩn bị trước năm chục ngàn đi.

Gia cảnh Tiểu Duyệt khó khăn, đừng nói năm vạn, mười nghìn đối với cô mà nói, đã lớn bằng trời rồi. Nếu để người nhà biết được chuyện này, còn không giống như trời sụp sao?

Tiểu Duyệt ít kiến thức, không kinh nghiệm, vừa nghe vậy sắc mặt trắng bệch, miệng run rẩy nói:

- Sở tổng, tôi cầu xin ngài..

Nói chưa xong, hai đầu gối cô liền mềm nhũn, “thịch” một tiếng quỳ xuống…

- Đừng đừng đừng, cô làm cái gì vậy?

Sở Văn Lâu vội vàng đứng lên:

- Đây là công ty, tôi cũng không phải Huyện thái gia của xã hội cũ, quỳ trước mặt tôi làm cái gì? Cô… Được rồi, cô đứng lên, đứng lên mà nói!

Gã vừa mới kéo Tiểu Bạch lên, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Sở Văn Lâu vội vàng đè tay, ra hiệu cô im lặng. Lúc này Trương Thắng đẩy cửa phòng ra:

- Lão Sở…

Hắn vừa vào, liền nhìn thấy Bạch Tâm Duyệt lau nước mắt, Trương Thắng không phải rất quen thuộc cô gái này, nhưng nhớ rõ tên của cô. Cô gái này rất hay ngại, mỗi lần nhìn thấy Trương Thắng, liền đứng một bên đỏ mặt, làm cho hắn khá là chú ý. Về phần xưng hô, đa số chỉ thấy môi cô động đậy, thanh âm kia nghe như tiếng muỗi kêu, nghe một lần sẽ không nghe rõ được.

Vừa thấy Trương Thắng xuất hiện, Sở Văn Lâu vội vàng đứng lên, đồng thời tiếp tục răn dạy Bạch Tâm Duyệt:

- Vấn đề của cô, không chỉ đơn giản là viết bảng kiểm điểm. một công nhân, vi phạm quy định làm việc, tính chất nghiêm trọng cỡ nào, ảnh hưởng xấu cỡ nào?

Trương Thắng vừa nghe, đoán chừng là chuyện quản lý làm ăn của kho lạnh. Sở Văn Lâu là Phó tổng giám đốc, quản lý bên kho lạnh, chuyện xảy ra là trong phạm vi xử lý của gã, mình không cần nhúng tay hỏi đến.

Đây là giữ gìn quyền uy cho trợ thủ, cũng là tránh cho người lãnh đạo việc gì cũng phải làm. Cho nên Trương Thắng chỉ liếc mắt đến Bạch Tâm Duyệt, nói với Sở Văn Lâu:

- Lão Sở, tôi về thành phố một chuyến, có gì quan trọng, gọi điện cho tôi nhé!

Sở Văn Lâu cười nói:

- Được, khi nào Chủ tịch trở về?

Trương Thắng cười khổ nói:

- Đừng nói nữa, chỉ là gặp mặt mấy người bạn bên ngoài, có thể buổi tối bọn họ còn đi máy bay về luôn. Tôi sẽ bọn họ ra sân bay, sau đó cùng mấy người bạn đi ăn cơm, nhanh nhất cũng phải 9-10h tôi mới về được. Ở công ty, anh để ý một chút.

- Được được được, Chủ tịch cứ yên tâm đi, không vấn đề gì.

Tiễn Trương Thắng đi xong, Sở Văn Lâu đóng cửa lại, nhìn đôi mắt đẫm lệ của Bạch Tâm Duyệt, khẽ lắc đầu. Gã ngồi xuống, tùy tiện lật một văn kiện, lại dùng bút máy viết mấy chữ, giống như đang chăm chú phê duyệt văn kiện.

Một lúc sau, gã lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa “sát” một tiếng, nhìn văn kiện cũng không ngẩng dầu lên mà nói:

- Tôi còn có mấy văn kiện phải phê duyệt, cô về làm việc đi.

- Sở tổng…

“Ba”, sở văn lâu đem văn kiện này chồng lên sấp văn kiện kia, giống như cáu giận, Bạch Tâm Duyệt vội vàng ngậm miệng.

Lông mày Sở Văn Lâu nhướng lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, âm điệu không khỏi chậm lại, gã bất đắc dĩ thở dài, xoa trán nói:

- Tôi biết cô luôn chịu khó làm việc, kiên định, chỉ có điều sự việc lần này…thật sự là…ôi! Để tôi suy nghĩ thêm một chút.

Bạch Tâm Duyệt nghe ra ý tại ngôn ngoại, mừng rỡ như điên, liên tục cúi người nói:

- Cảm ơn, cảm ơn Sở tổng.

Sở Văn Lâu kẹp lấy xì gà phất tay, khuôn mặt cứng ngắc, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

- Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải bật đèn xanh cho cô, mục đích của tôi cũng không phải xử phạt, tôi chỉ muốn dùng đến kỷ luật của công ty một chút thôi.

Trừng phạt trước bắn về sau, trị bệnh cứu người, mới là mục đích của tôi. Quy định của công ty không thể không chấp hành, gia đình cô cũng khó khăn, tôi cũng sẽ xem xét! Như vậy đi, buổi chiều tôi sẽ bớt ít thời gian, suy nghĩ cho kỹ chuyện này, xem xử lý như thế nào cho hợp lý, thỏa đáng.

À, mấy loại máy móc này cũng là cô đang sử dụng, hẳn là cũng hiểu biết tình huống. Bốn máy móc đều trục trặc, nếu có thể chứng minh là chất lượng có vấn đề, sai lầm của cô sẽ được xử nhẹ hơn một chút. Như vậy đi, tôi có mấy văn kiện cần xử lý gấp, cô về trước đi, sau khi tan việc đến phòng làm việc của tôi, chúng ta…nghiên cứu sâu hơn một chút, được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK