• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Tân bị người ta túm lại bảy tấc, khi chạy cùng đường rồi cuối cùng đến ngày thứ ba với cục thịt u trên đỉnh đầu liền chạy đến cùng Trương Thắng làm ván đấu cuối cùng.

Ông ta đến cũng đồng nghĩa với thỏa hiệp, Trương Thắng đương nhiên đã có định liệu trước. Lần này giao tranh không chút lo lắng, sau khi đàm phán giằng co nhiều lần, Trương Thắng đắc dĩ nhường một bước, nâng giá đến bốn mươi phần trăm, hai bên chính thức ký hợp đồng mua bán.

Hợp đồng ký rồi, Trương Thắng nhận lấy chi phiếu mà Chung Khanh đưa, nhiệt tình nói:

-Ông chủ Trác, hai ngày trước anh khoản đãi nhiệt tình, hôm nay đến công ty của tiểu đệ, vốn dĩ nên có qua lại, tuy nhiên hôm nay có hẹn với người khác rồi, thực sự không thể từ bỏ, xin lỗi xin lỗi, hôm khác huynh đệ lại mời anh uống rượu.

Ông chủ Trác cười khổ một tiếng nói:

-Bây giờ tôi đâu còn lòng dạ nào uống rượu? Trương lão đệ, Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, lão ca phục rồi!

Ông ta chắp chắp tay, cầm chi phiếu ủ rũ đi ra.

Trương Thắng cười cười, quay đầu nói với Chung Khanh:

-Tài liệu sẽ đến ngay, nhớ kỹ buổi chiều mời ông chủ Giang của Tứ Kiến đến một chuyến.

Chung Khanh gật gật đầu nói:

-Được, còn có một chuyện, xe của Sở tổng đến Sở cung cấp điện rồi, Bộ phận tài chính vừa nói có mấy chi phiếu sắp phải chạy ngân hàng, nhưng không có xe để dùng.

Trương Thắng nói:

-Thế này…vậy làm phiền chị đưa đi một chuyến, buổi sáng tôi không ra ngoài.

Chung Khanh gật đầu nói:

-Được, tôi lập tức đi ngay.

Chung Khanh đưa thủ quỹ về thành phố, ngân hàng khu kinh tế phát triển vẫn chưa thành lập, Trương Thắng mở tài khoản ngân hàng ở trong thành phố, địa điểm là ở đầu đường bên ngoài tiểu khu “Thiền thảo u đình”. Chung Khanh đưa thủ quỹ đến cửa ngân hàng sau đó đỗ xe vào bãi đậu xe, mở nhạc nghe chờ ông ta.

Một lúc sau vẫn không thấy thủ quỹ lão Tống đi ra, Chung Khanh tay đặt lên cửa sổ xe, theo tiếng nhạc du dương gõ nhẹ vào đó.

Ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy “Thiển thảo u đinh” ở đối diện, cô luôn nghĩ để mình bình tĩnh chút, không quan tâm nhiều, nhưng cố gắng kiềm chế một hồi, hai mắt vẫn không tự chủ được hướng về phía tiểu khu “Thiển thảo u đình” nhìn nhìn.

Tên bạc tình phụ nghĩa đó cũng ở đó, sao có thể làm như không thấy?

Tiếng cười nói của người qua lại đầy đường, chuyện xưa xa vời hận khó bình, yêu cũng được, hận cũng được, đều là chuyện không dứt được, đâu dễ dàng quên như vậy được?

Mắt Chung Khanh nhìn vào đó, tinh thần hoảng hốt, ánh mắt hết sức phức tạp, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì, động tác ngón tay dần dần chậm lại.

Đúng lúc này, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, định thần nhìn một cái, đúng là lão Tống bộ phận tài chính vốn dĩ đang trong ngân hàng làm công việc, ông ta xách chiếc cặp da đen, cong lưng, vội vã đi vào cửa lớn tiểu khu, rẽ bên trái, từ vườn hoa nhỏ rẽ đi, biến mất trong bóng cây. Hướng đó đúng là nhà của Từ Hải Sinh ở, nơi mà Chung Khanh từng vô cùng quen thuộc.

Chung Khanh như có chút suy nghĩ khẽ ngẩng cằm lên, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt vào môi, chăm chú nhìn nơi mà lão Tống biến mất hồi lâu, đôi mắt phượng thanh tú quyến rũ khẽ nhắm lại…

xxxxxxxxxx

Chung Khanh trởlại công ty, không nói phát hiện của cô cho Trương Thắng biết.

Bây giờ cô là trợ thủ đắc lực của Trương Thắng, không tránh được phải giúp đỡ sắp xếp, công ty có một thành viên hội đồng quản trị Từ Hải Sinh thì sao có thể giấu được tai mắt của cô? Từ Hải Sinh và công ty có liên hệ mật thiết, kỳ thực cô sớm đã biết rồi, nhưng cô lựa chọn im lặng, lựa chọn làm như không biết.

Nếu là khi vừa đến công ty Bảo Nguyên Hối Kim, nghe nói Từ Hải Sinh cũng có cổ phần trong công ty này, cô nhất định sẽ quay đầu đi, tuyệt đối không muốn lại có chút dính dáng gì đến Từ Hải Sinh.

Nhung hôm nay thì khác, thời gian trôi đi khiến vết thương trong lòng cô đang dần khép lại, đã không còn nỗi đau phá vỡ tâm can đó nữa, công ty này là nơi cô bắt đầu cuộc sống mới, cô trút bao tâm huyết, đối với cô nó có ý nghĩa không giống bình thường. Ở đây giống như nhà của cô vậy, cô sao nỡ rời đi?

Với sự hiểu biết của cô đối với Từ Hải Sinh, người này lòng dạ lang sói, tuyệt tình vô nghĩa, trong trái tim chỉ có duy nhất một chữ “lợi”, nhưng Trương Thắng là do ông ta một tay tạo nên, bây giờ công ty làm ăn phát triển như vậy, có thể nói công ty làm càng tốt, đối với ông ta càng có lợi, thực sự nghĩ không ra lý do ông ta muốn hại Trương Thắng.

Ông ta vừa là thành viên thường trực hội đồng quản trị của công ty, vừa là quân sư phía sau của Trương Thắng, vậy thì nhân viên tài chính của công ty đến cửa bái kiến một chút coi như là vì chuyện của công ty cũng được, quan hệ tư cũng được, đều là chuyện có nguồn gốc của nó, chuyện này nói ra cũng không quyết định được điều gì.

Hơn nữa, quan hệ trước đó giữa cô và Từ Hải Sinh khiến cho thân phận của cô rất khó xử, nếu không có chứng cớ lại nói xấu Từ Hải Sinh trước mặt Trương Thắng thì đó là tự làm mất mặt mình. Trương Thắng lựa chọn tin tưởng người dẫn đường, người giúp đỡ hắn, hay là lựa chọn tin tưởng mình, kết quả không cần đoán cũng biết được.

Vì vậy, một lần nữa Chung Khanh lựa chọn im lặng, nhưng cô bắt đầu tận dụng đặc quyền thư ký của Chủ tịch hội đồng quản trị, bắt đầu bí mật điều tra và chú ý đến bộ phận tài chính, lúc này cô mới phát hiện ra thủ quỹ của phòng tài vụ, nhân viên kế toán, toàn bộ đều là người mà Từ Hải Sinh giới thiệu vào công ty. Chung Khanh thầm kinh ngạc, càng chú ý hơn đến bộ phận tài chính.

Hơn mười giờ tối nay, chiếc Mercedes- Benz 300 của Trương Thắng tiến vào cổng công ty, từ từ đỗ trước gara bên phải hành lang, cửa xe mở ra, Trương Thắng mở cửa đi ra, sau đó bước nhanh một vòng sang bên kia, mở cửa ra, đỡ Chung Khanh mắt mông lung buồn ngủ di ra.

-Từ từ thôi, từ từ thôi, cẩn thận, đừng đụng đầu!

Trương Thắng cẩn thận đỡ cô xuống, Chung Khanh mệt mỏi buồn ngủ, rù rì nói:

-Đến…đến rồi sao?

-Đến rồi, đến rồi, nào, anh đỡ em về khu tập thể, đi từ từ thôi.

Một nhân viên bảo vệ chạy lại, cung kính nói:

-Trương tổng, giám đốc Chung say sao? Có cần tôi đỡ không?

Trương Thắng xua tay nói:

-Không cần đâu, tôi đưa cô ấy về, anh trở về trực ban đi.

-Vâng!

Bảo vệ lui ra.

Trương Thắng đỡ Chung Khanh hai chân mềm nhũn đi đến khu tập thể.

Chung Khanh là trợ thủ đắc lực của Trương Thắng, các công việc của công ty và qua lại xã giao, căn cứ theo mức độ nặng nhẹ gấp gáp hay từ từ đều sắp xếp rất chu đáo gọn gàng, bất luận trong trường hợp nào đều có thể bảo vệ Trương Thắng rất tốt, không để Trương Thắng lộ ra điểm xấu thừa nào. Khi kí kết, đàm phán, các loại văn bản và công việc liên quan cũng đều chuẩn bị rất đầy đủ.

Là một trợ thủ đủ tiêu chuẩn, cô khiến Trương Thắng tiết kiệm được lượng lớn tinh thần sức lực không cần thiết phải tiêu hao, nhưng tất cả chuyện này, chín mươi phần trăm đều không tách khỏi cảnh tượng: tiệc rượu. Vì vậy, công việc của Chung Khanh còn là một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là uống rượu.

Văn hóa rượu của Trung Quốc có nguồn gốc sâu xa, người trong nước thích rượu, từ xa xưa đã có. Lớn thì các loại yến hội, nhỏ thì các loại tụ tập đông người, đều phải uống đến tận hứng mới dừng. Bất luận quan trường hay là thương trường, rượu đều là chất bôi trơn cao cấp của các mối quan hệ, rất nhiều lời trước mặt không tiện nói thì lại có thể mượn rượu để nói ra.

Vì vậy, tiệc rượu xã giao đã du nhập vào mọi mặt của cuộc sống, công việc của mọi người. Chỉ có người chưa có nhiều kinh nghiệm sống mới coi thường sức mạnh của tiệc rượu. Anh muốn làm việc, muốn kết giao, rượu nhất định không thể thiếu. Từ cổ chí kim, kính rượu là cầu nhân, xã giao được cầu, hôm nay người đến cầu anh, ngày mai anh cầu người khác, tiệc rượu xã giao này cũng thành một nhu cầu của người làm việc, thành nhu cầu của xã hội.

Đã là người trong giang hồ thì đâu có thể không uống rượu. Trong thương trường kinh doanh, Trương Thắng không phải ngày ngày uống rượu giống như Tề Công, toàn bộ dựa vào sự giúp đỡ của Chung Khanh, tửu lượng của Chung Khanh tốt hơn hắn nhiều, trong bữa tiệc thay hắn đỡ vô số lần tấn công.

Nhưng bữa tiệc hôm nay thực sự quá nhiều rồi, buổi chiều trước tiên là hẹn gặp người của nhà máy thiết bị kho ướp lạnh, bị bọn họ mời đi uống một trận, sau đó hẹn lão tổng công ty Tứ Kiến, lại mời đi ăn uống một trận.

Chống đỡ trở về công ty, Trương Thắng suy đi tính lại, vẫn là cảm thấy tất yếu phải liên lạc chút cảm tình với Cục giám sát chất lượng trước, bởi vì mọi chuyện phòng bị trước khi chưa xảy ra hiệu quả luôn tốt hơn nhiều so với chuyện đến chân rồi mới đi cầu cứu. Do đó, một bình trà vẫn chưa uống xong liền trở về thành phố, thịnh tình mời các quan viên của Cục giám sát chất lượng tới tiệc tối.

Chung Khanh đã muốn giúp Trương Thắng đỡ rượu, làm một mỹ nhân xinh đẹp hợp lòng người, thì càng trở thành đối tượng để mấy đàn ông ngồi đó thay phiên tấn công. Khi bị người ta mời vẫn có thể khéo léo từ chối, khi mời người đi tiệc thì không thể nhăn nhó không uống, từ một giờ chiều uống đến chín giờ tối, một mạch uống ba trận, hôm nay Chung Khanh thật sự là say bí tỉ.

Khu tập thể chỉ có một, công nhân nam trong nhà máy nhiều, nữ công nhân ít, vì vậy nữ công nhân được sắp xếp ở tầng trên cùng ít phòng nhất. Chung Khanh là thư ký Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, một mình một căn phòng, đãi ngộ không giống với nhân viên nữ bình thường. Trương Thắng đỡ Chung Khanh lảo đảo nghiêng ngả, cơ thể cô mềm nhũn mềm mại không xương, lên tầng cũng tốn sức lực. Trương Thắng bản thân cũng uống không ít, một mạch đỡ cô lên tầng cao nhất cũng mệt đến thở hồng hộc.

Chung Khanh còn có ý thức, khi được đỡ đến cửa phòng mình thì mơ màng lấy chìa khóa ra, nhưng hồi lâu cũng không tìm được chỗ cắm chìa khóa, Trương Thắng liền lấy mở cửa cho cô, bật đèn sáng, đỡ cô vào.

Phòng của Chung Khanh không phải là quá lớn, một chiếc giường, một chiếc bàn làm việc, ghế làm việc, tủ ti vi ở đối diện, bên trên đặt một chiếc ti vi, bên trong đối diện với giường là một tủ quần áo lớn, ở giữa gắn một chiếc gương. Chỗ vừa vào cửa là toilet và phòng tắm rửa, có chút giống như là nhà trọ. Có điều, điều kiện này đã coi là tốt rồi, phòng nhân viên nữ khác là ba người một phòng, vừa không có phòng tắm rửa bên trong vừa không có ti vi.

Trương Thắng đỡ cô lên giường, dưới chân bị chiếc dép đi trong nhà vấp một cái, mông vừa ngồi lên giường, Chung Khanh mất sự nâng đỡ liền mềm nhũn đổ lên người hắn, vùng vẫy mấy cái liền ngủ say.

Trương Thắng thở hổn hển một hơi, đưa tay ra muốn lấy điếu thuốc, lúc này mới phát hiện Chung Khanh nửa nẳm trên người hắn, bộ ngực đang đè lên chân hắn, còn khuôn mặt nóng hổi thì dính vào bụng của hắn, hắn căn bản sờ không được hộp thuốc trong túi quần.

Tư thế của hai gười rất khó coi, có điều lúc này Trương Thắngchếnh choáng cũng không chú ý đến ý tứ gì, tay của hắn thò vào trong túi quần, vừa chạm vào thứ mềm mại đó, lúc này mới phát giác ra đụng phải bộ ngực đầy đặn của Chung Khanh, vội thu tay lại, ngồi thở hổn hển. Hắn ta lấy chiếc chăn sau lưng để làm gối đầu, sau đó cẩn thận đỡ Chung Khanh nằm xuống.

Chung Khanh nhắm mắt rên một tiếng, lười biếng nằm ở đó, Trương Thắng lung lay đứng dậy, đến trước bàn cầm bình nước ấm lắc lắc, bên trong kêu ào ào, có lẽ vẫn có chút nước.

Hắn nhấc một chiếc cốc trong khay trà, nhưng uống say rồi, lực dưới tay không đủ, nhất thời đều rót trật bình nước ấm, còn lại không đến một nửa cốc nước rót được vào trong, lại làm đổ cốc nước đi, may mà nước không phải quá nóng, không làm bỏng hắn.

Khay chén rung động ào ào một trận, Trương Thắng sợ đánh thức Chung Khanh, hắn vẩy nước trên tay, quay đầu lại nhìn, âm thanh quả nhiên kinh động Chung Khanh, cô mơ màng ngồi dậy. Bởi vì ánh đèn chói mắt, cô luôn nhắm mắt, nhưng cho dù như vậy, mái tóc rối bù, hai má đỏ ửng vẫn thể hiện ra bộ dạng thướt tha của thiếu phụ mê người.

Trương Thắng cẩn thận đỡ cốc nước, đang định bảo cô yên tâm nằm xuống, vừa thấy động tác của Chung Khanh, bỗng nhiên trợn mắt há mồm, Chung Khanh đại khái là ngại hai chiếc chân ở mép giường nằm không thoải mái, bản năng muốn lên giường ngủ, nhưng cô uống đến nỗi mơ màng, hình như căn bản không ý thức được trong phòng còn có người, lúc này đang nhắm mắt cởi cúc áo ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK