• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thắng nhìn tình hình trong phòng, đã đoán ra được mọi chuyện. Hắngiận tím mặt, đặt phích nước nónglên bàn, nhảy chồm tới, dùng cả hai tay nhấc bổng Sở Văn Lâu khỏi mặt đất.

Thời điểm khó chịu nhất đã qua, Sở Văn Lâu thở gấp, hai tay anh ta xách quần, không chịu nổi nữa phải kêu lên:

- Trương tổng, anh đừng hiểu lầm, không không không, ý tôi là …

- Cút!

Sắc mặt Trương Thắng xanh mét, lôi Sở Văn Lâu ra khỏi phòng.

Trương Thắng sợ kinh động đến các công nhân nữ ở trên lầu, nên kéo hắn tới cầu thang giữa tầng ba bốn, trong bóng tối, Sở Văn Lâu vừa hoảng sợ buộc lại quần, vừa línhí nói:

- Trương tổng, tôi không biết anh quay về, nếu tôi biết anh về ngủ, tôi sẽ không tới.

Trương Thắng nghe xong trong lòng càng tức giận, vung tay lên đấm thẳng vào mặt khiến Sở Văn Lâu bay ra ngoài.

- Úi da.

Sở Văn Lâu kêu một tiếng đau đớn, nặng nề ngã trên mặt đất. Trương Thắng tiến thêm một bước, gầm gừ trong cổ họng:

- Mày có còn là người không?

Tiếng kêu đau đớn im bặt. Sở Văn Lâu cắn chặt răng đứng lên, ánh mắt tức giận, trong đêm tối càng thấy rõ con ngươi lóe sáng.

- Trương Thắng, anh thật tàn nhẫn. Chỉ vì một con điếm mà đánh tôi?

Anh ta hung hăng lau vết máu ở khóe miệng, dữ tợn gầm nhẹ nói:

- Được rồi. Họ Trương kia, anh giỏi lắm, tôi tận tâm tận lực vì nhà máy của anh. Từ khi nhà máy thành lập cho tới giờ, mỗi ngày đi theo hầu anh vất vả nhọc nhằn, không có công lao cũng có khổ lao, thỏ khôn chưa chết, chó săn đã muốn xào tái rồi sao?

Chung Tình là cái thá gì? Cô ta cũng chỉ là một con điếm, một kẻ giật chồng của người khác, một loại hàng hóa bị người ta ném đi, tiện thì chơi đùa một chút thôi. Anh cho rằng cô ta là bảo bối sao? Anh vì loại phụ nữ này mà trở mặt với tôi sao?

- Chị ấy là nhân viên của tôi, đây là công ty của tôi, tôi không có tư cách quản à? Anh đang phạm tội cưỡng gian, anh có biết không?

Sở Văn Lâu mỉa mai:

- Cưỡng gian? Ha ha ha, một người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng, mà phải cưỡng gian? Anh cho cô ta là băng thanh ngọc khiết, tam trinh mãnh liệt à? Nếu không phải vì cô ta muốn leo lên cái ghế này của anh, anh nghĩ rằng tôi sẽ cùng anh lăn từ trên giường cô ta xuống?

Trương Thắng lạnh lùng nói:

- Chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi. Trên đời này ai mà không có tình yêu nam nữ? Nếu không phải chồng chị ấy phản bội trước, Chung Tình chưa chắc đã tìm tới anh Từ.Lúc chị ấy tìm tới anh Từ, cũng là thật lòng yêu anh ấy. Nếu anh cho rằng chị ấy là một phụ nữ dễ dãi thì anh đã nhìn lầm rồi.

Từ khi Chung Tình vào công ty, tôi đã thấy chị ấy ở lại đến tận khuya, lúc ăn cơm vẫn còn tranh thủ sửa lại văn kiện, mỗi ngày đều gồng mình lên làm việc. Chịấy bỏ ra sức lao động của mình, trí tuệ của mình, chị ấy được công ty coi trọng bằng năng lực bản thân. Chị ấy có tôn nghiêm và nhân cách của mình, ở công ty chưa từng dựa vào tư sắc mà ăn không ngồi rồi. Anh tự cho rằng chị ấy thấp kém rồi mặc sức chà đạp sao?

Trong hành lanh tối đen, một bóng hình yên lặng đứng ở bốn góc tường, đôi chân trần trắng như tuyết, đứng trên nền xi măng lạnh ngắt, một tay vịn lên tường, một tay bịt miệng, môi mím chặt, nước mắt ngập tràn…

- Được, tôi không còn lời nào để nói, anh làm gì được tôi?

Sở Văn Lâu đứng thẳng lưng, cười lạnh nói:

- Gọi điện báo cảnh sát, nói tôi cưỡng gian chưa thành?

Trương Thắng trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra:

- May mắn là chưa xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ khuyên nhủ chị ấy, nói chị ấy đừng để lộ chuyện này. Chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng có.

Sở Văn Lâu hừ lạnh một tiếng không nói gì. Trương Thắng sầu não nói tiếp:

- Lão Sở, nơi hoang vắng này, tự tay chúng ta cùng nhau gây dựng xí nghiệp. Tôi hi vọng có thể cùng anh vượ qua lúc khó khăn. Chung hoạn nạn, chung phú quý, cả đời làm anh em tốt, người với người ở chung, lúc chia lúc hợp, anh muốn chia cách như thế sao?

Những lời này có lẽ đã ảnh hưởng đến Sở Văn Lâu. Hơn thở của anh ta bắt đầu đều đặn trở lại. Một lát sau, anh ta lặng yên xoay người, theo ánh sáng lờ mờ của hành lang, khập khiễng đi xuống lầu.

Trương Thắng đứng một mình trong bóng tối, châm một điếu thuốc, lặng yên hút.

Rút điếu thuốc ra, hắn bước lên trên lầu, thử vặn tay cầm cửa, cửa không khóa, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng tắt đèn, chỉ có ánh trăng như nước, đổ xuống giường, Chung Tình nằm nghiêng trên giường, như một bức tranh thủy mặc.

- Chị… chị Chung?

Trương Thắng chần chừ, cảm thấy mở miệng thật là khó biết mấy.

- Tôi không sao, tôi muốn ngủ, Trương tổng, cậu cũng về ngủ đi.

Trương Thắng do dự một chút, yên lặng lui ra ngoài, lúc đi ra cũng thay cô đóng cửa phòng.

Trong phòng, nước mắt Chung Tình rơi ướt gối.

Truyền thống của dân tộc, đối với đàn ông thìcoi trọng sự nghiệp, cho nên một lần sảy chân để hận nghìn đời; đối với phụ nữ thì coi trọng trinh tiết, cho nên lỡ sai một bước mãi mãi để lại vết nhơ.

Chung Tình tự hỏi mình cũng không phải một phụ nữ dễ dãi. Lúc trước cô thật lòng thích Từ Hải Sinh, cho nên cô tự hiến dâng bản thân mình, không tưởng tượng được lại là công dã tràng, Từ Hải Sinh không bị lên án cũng chẳng ray rứt lương tâm, nhưng cô thì đeo trên lưng toàn bộ bêu rếu của mọi người.

Phụ nữ bất hạnh giống như đạp phải phân chó vậy. Chẳng lẽ trong mắt người khác mình cũng biến thành phân chó, trở thành một người không có liêm sỉ, có thể tùy ý sỉ nhục sao? Sở Văn Lâu là ai? Chỉ cần đàn bà con gái vểnh mông cong với hắn, hắn sẽ nhào lên giống như con chó, loại người muốn đóng giả chính nhân quân tử này, thế mà cũng dám nhục mạ cô không đáng một đồng.

Hoa thơm tất có bướm ong dập dìu. Ai biết cô đã từng phải nhận bao nhiêu thứ vốn không phải của cô? Ai biết cô đã phải dốc bao nhiêu nghị lực, bao nhiêu thống khổ, mới tỉnh lại được từ trong cái bóng kia?

Sự việc mới bắt đầu, cô cũng không để ý. Lời nói rảnh rỗi của người khác, chỉ là cái rắm. Chuyện nào cũng cho là dơ bẩn không chịu nổi, cứ như thể bọn họ là thần tiên, không ăn khói lửa của nhân gian vậy. Trong lòng có anh ta, cũng chẳng khác nào có chỗ dựa tinh thần. Cô tin Từ Hải Sinh cũng thật lòng với cô, cho dù đánh cô đến chết, cô cũng không tuyệt vọng.

Việc làm và lời nói vô tình của Từ Hải Sinh mới là một cây đao đâm thẳng vào tim cô. Những ngày đó, cô có nhà cũng không thể về, ở khách sạn, mỗi ngày đều như kẻ vô hồn, gần đến giờ ăn cơm, cũng phải hít từng ngụm khí mới nuốt xuống được. Cô đã phải sống trong đau khổ bao nhiêu lâu mới giãy dụa đứng lên được?

Tại công ty ở ngoại thành này, một lần nữa cô lại tìm được danh dự của mình, một lần nữa sống giống con người, vết sẹo trong lòng giống như đã khép lại, nhưng tối nay, một lần nữa, bị người ta xé rách máu tươi đầm đìa.

Trên gương mặt hao gầy, nước mắt nhạt nhòa, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng cô đau khổ vô cùng.

Chuyện đêm nay, là bí mật chỉ có 3 người biết. Từ khi vào công ty, Chung Tình càng ngày càng rạng rỡ tự tintoàn thân tỏa ra sức quyến rũ của phụ nữ. Nhưng sau đêm đó, cô lại mang gọng kính vàng, sau gọng kính là ánh mắt khách khí, lãnh đạm và xa cách.

Trương Thắng biết, đây là cô đang tự ti, cũng là tâm lý tự bảo vệ mình. Tâm bệnh cần tâm thuốc, Trương Thắng không khuyên giải nữa, mà sắp xếp cho cô nhiều công việc, Trương Thắng hiểu được. Có lẽ chỉ có công việc, mới từ từ chữa lành được vết thương trong lòng cô.

Lúc này đã bắt đầu xây dựng chợ bán sỉ, Chung Tình được bổ nhiệm làm giám đốc khu chợ. Cô lo việc xây dựng chợ nên không làm thư ký của Trương Thắng nữa. Như vậy cũng tránh được xấu hổ khi chạm mặt nhau.

Nơi này như một võ đài độc lập, Chung Tình ngày càng phát huy được ưu thế của cô. Cô giỏi về quản lý tài vụ, kiểm soát chặt chẽ, so với đàn ông càng tỉ mỉ hơn. Cùng công ty xây dựng và giao tiếp, ưu thế nữ tính nổi trội, dẻo dai, chu đáo và mềm mại, khiến cô làm việc một cách gọn gàng, ngăn nắp, thành thạo.

Sở Văn Lâu thì quản lý kho lạnh. Nghiệp vụ kho lạnh đã dần dần đi vào quỹ đạo, không cần phải quan tâm nhiều nữa. Sau khi xảy ra chuyện đêm đó, Trương Thắng còn lo lắng anh ta sẽ bỏ bê công việc. Anh ta được Trương Nhị tiến cử vào chức vị Phó tổng giám đốc, nếu như mọi chuyện đi ngược lại, thật đúng là làm người khác nhức đầu. Cũng may Sở Văn Lâu cũng biết trước biết sau, không vì chuyện này mà trở mặt với hắn, qua dăm ba ngày, hai người liền cười cười nói nói, trước sau như một.

Sở Văn Lâu còn liên hệ với một số chợ lớn, quán bar lớn, chủ động chạy nghiệp vụ! Mấy năm nay đời sống của nhân dân được nâng cao, ngành ăn uống phương bắc được mở rộng tầm mắt, rất nhiều cơ sở thi nhau khai trương, có cả những món ăn bình thường hàng ngày.

Sở Văn Lâu ôm đồm việc cung cấp chorất nhiều khu chợ lớn, khách sạn lớn, vì thế kho lạnh mua vào bốn bàn máy cắt. Đồng thời, vì cam đoan sẽ nhập thực phẩm chất lượng, không mất nhiều phí tổn kinh doanh, kho lạnh bắt đầu tiến hành tự gia công thực phẩm, tủ lạnh và bán sỉ.

Vì thế công ty lại xâynhà máy mổ heo thuộc kho lạnh, trở thành địa điểm mua lợn hơi, dê, bò, giết mổ, ướp lạnh, chế biến, bán ra theo dây chuyền, nghiệp vụ công ty phát triển không ngừng, càng ngày càng náo nhiệt. Trương Thắng tin tưởng Trương Nhị có thể dựa vào nhà máy mà lập nghiệp, trở thành ông chủ lớn nắm giữ của cải, hắn nhất định cũng có thể.

Tuy nhiên, đối với Từ Hải Sinh trong mắt chỉ có những trò ma mãnh thì căn bản không coi trọng việc này. Anh ta buôn bán rất lớn, lợi dụng doanh nghiệp nhà nước tạo thành dây chuyền khép kín, muốn giảm vốn sát nhập với người hợp tác, trải qua đóng gói, giá cả bán ra cao ngất. Mấy năm qua, anh dùng phương thức rắn nuốt voi này, đem không ít tài sản nhà nước biến thành tài sản trong tay. Đây mới là lợi nhuận chủ yếu của doanh nghiệp anh ta làm chủ. Bây giờ, công nghiệp hợp kim với anh ta mà nói, chẳng qua chỉ là một trạm trung chuyển tài chính.

Lợi nhuận của công nghiệp xây dựng trên dưới 15%, lợi nhuận của ngành bất động sản là 100%-200%, hóa ra giá đất khu kinh tế mới thấp, nhưng lợi nhuận lại kinh người. Công ty vừa mới khai trương không lâu, tuy nói là vay mượn ngân hàng không ít tiền, nhưng do sạp rải quá lớn, nhiều chỗ dùng đến tiền, hơn nữa Trương Thắng đang mở rộng quy mô kho lạnh, chuẩn bị xây dựng chợ bán sỉ thủy sản, cho nên Từ Hải Sinh khai thác, phát triển nhà xưởng đầu tiên cũng thành khu vực thuê về sau, bắt đầu thay đổi sách lược kinh doanh.

Trước mắt khai thác hai nhà xưởng, anh ta chuẩn bị áp dụng phương thức nửa bán nửa thuê, chuẩn bị bộ phận xử lý thủ tục cho thuê tài sản về sau, tiếp tục vay ngân hàng, lại dùng khoản tiền của công trình xây dựng trước mắt, mà bộ phận bán ra thì chờ giá cao, số tiền đạt được sẽ dùng với số vốn của mình gây dựng lại.

Bởi vì bên tài vụ đều có người của mình khống chế, Từ Hải Sinh cũng không lo lắng Trương Thắng sẽ phát hiện ra. Hơn nữa hiện tại Trương Thắng bận rộn nhiều việc. Công ty phát triển lớn mạnh, căn cứ vào sự tín nhiệm của công ty đối với Từ Hải Sinh, chỉ cần tài vụ có thể bảo đảm lưu động tiền của hắn, toàn bộ tình trạng tài chính của công ty hắn cũng không nắm, tất cả, đều do Từ Hải Sinh khống chế, Trương Thắng trẻ tuổi, say việc, vậy thì anh ta có thể gây sức ép thôi.

Về việc bành trướng nhanh chóng có thể bảo đảm việc thuê bán phòng ốc ra ngoài hay không, Từ Hải Sinh cũng không thèm để ý. Cho dù đến lúc đó nhà không bán được, anh ta cũng có biện pháp giải quyết. Anh ta chỉ cần nâng giá phòng, từ 100 vạn nâng lên 150 vạn, sau đó để người khác “mua”, sau đó cho người mua nhà vay 70% giá 150 vạn, có thể thực hiện đòn bẩy tài chính thành công.

Đây là trò chơi tay không bắt giặc hoàn hảo, cũng rất mạo hiểm, cuối cùng tiền sẽ rơi vào túi ai? Mà toàn bộ việc này, anh ta cũng chưa nói hết cho Trương Thắng.

Anh tay đem Trương Thắng từ một công nhân bình thường lên ghế Chủ tịch, Trương Thắng đối với anh ta coi như anh cả, rất tín nhiệm anh ta, sùng bái mù quáng với năng lực của anh ta, công thêm lòng biết ơn, hơn nữa bộ phận tài vụ hoàn toàn do Từ Hải Sinh nắm giữ, nên Trương Thắng không biết gì về chi tiết vận hành.

Trương Thắng đang cố gắng cuốc đất, tưới nước, mong mỏi công ty của hắn sẽ khỏe mạnh trưởng thành như một cây đại thụ, thế nhưng sâu mọt bên trong sớm đã yên lặng nảy sinh rồi….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK