• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Khanh cúc áo chỉ còn lại hai nút. Sau khi cởi đi một cái, Trương Thắng đã nhìn thấy nội y màu đỏ thẫm, hấp dẫn đến mê người.

Mỹ nhân say rượu thật là vô cùng quyến rũ.Quý phi say rượu thì ngay cả thái giám cũng khó mà ngăn cản huyết khí trong người, huống chi một người huyết khí phương cương như Trương Thắng. Nếu như bình thường, hắn còn có thể lập tức rời phòng mà đi. Lúc này say rượu, ý chí bạc nhược, mắt thấy mỹ nhân cởi áo, làm sao mà không có tâm ý khác?

Trương Thắng tâm tình nhảy dựng lên. Trương Thắng không phải là thánh nhân quân tử, trong lòng biết rõ là không nên, nhưng trong tiềm thức vẫn dâng lên một sự chờ đợi.

Chung Khanh cởi áo, nhưng không cởi nội y, mà bắt đầu cởi thắt lưng. Từ động tác của cô, cái bụng phẳng mượt bắt đầu lộ ra ngoài.

Từ chỗ xương hông khêu gợi có thể thấp thoáng nhìn thấy chiếc lưng quần lót màu đen đang bó căng bộ mông của Chung Khanh. Mảnh đất hình tam giác bí ẩn mang đến cho người ta một cảm giác rất quen mắt.

Chung Khanh chậm rãi nằm ngửa trên giường. Ẩn dưới chiếc áo lót màu đỏ thẫm là bộ ngực đang phập phồng, khiến Trương Thắng cũng phải phiêu theo sự phập phồng đó.

Trương Thắng chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng mà đi lấy một ly nước. Cho đến khi uống hết nước thì mới đột nhiên bừng tỉnh. Thần trí của hắn nói cho hắn biết, hắn nhất định phải lập tức đi ra ngoài. Nhưng cặp mắt kia vẫn lưu luyến lướt qua phía dưới của Chung Khanh. Hắn không phải thánh nhân, cũng không phải thái giám. Đây chỉ là bản tính tự nhiên của con người.

Nhưng, cho đến khi chốt đèn bị tắt, bóng tối bao phủ, Trương Thắng tầm mắt mới thu hồi lại.

Lầu ba là ký túc xá dành cho nam. Sở Văn Lâu và các công nhân đánh bài cả đêm, khi trở về phòng thì tạt ngang qua nhà vệ sinh trước. Y huýt sáo đi tiểu, chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, biết là Trương Thắng đã dự tiệc xong trở về. Y nhìn qua cửa sổ, quả nhiên là Trương Thắng, còn đang một tay đỡ lấy tiểu mỹ nhân đang say rượu.

Sở Văn Lâu biết được mỹ nhân kia hẳn là Chung Khanh, không khỏi vừa ghen vừa thầm ao ước. Y nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của hai người đi lên lầu. Sở Văn Lâu không khỏi thầm mắng một tiếng.

Người đàn bà phong tình vạn chủng này y ngắm đã lâu, đáng tiếc là cô ấy vẫn cứ có khoảng cách. Dần dần, uy vọng và quyền lực củ nữ thư ký Chủ tịch Hội đồng quản trị càng lúc càng lớn. Hiện giờ không còn là nhân vật y có thể bài bố được rồi.

Cô bình thường rất được Trương Thắng ưu ái. Sở Văn Lâu liền hoài nghi cô và Trương Thắng có quan hệ. Lại nhìn tối nay cô say rượu, được Trương Thắng đỡ thẳng vào phòng. Tư tình giữa hai người là không thể nghi ngờ.

Khó trách Chung Khanh đối với sự ân cần của y không thèm quan tâm, hóa ra cô ta và Trương Thắng có quan hệ. Trương Thắng là Chủ tịch Hội đồng quản trị, lại còn trẻ và đẹp trai hơn so với y, Chung Khanh đương nhiên là không coi y ra gì. Sở Văn Lâu trong lòng vừa ghen tỵ vừa hận, nhưng với quyền lực của Trương Thắng, y làm sao mà tranh giành lại.

Sở Văn Lâu đứng trong nhà vệ sinh hút thuốc, trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh tượng hai người mây mưa trong phòng, trong lòng càng chua xót. Một hồi lâu, y không còn cách nào, liền bóp nát tàn thuốc, chuẩn bị trở về phòng ngủ. Lúc y vừa mới bước chân ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy một bóng dáng lắc lư biến mất sau cầu thang.

Sở Văn Lâu ngây người. "Anh ta đi rồi. Anh ta không ngờ không ngủ trong phòng Chung Khanh. Chẳng lẽ, hai người bọn họ không có gì? Điều này sao có thể?"

Qua nửa ngày, Sở Văn Lâu mới hung hăng vỗ trán, lẩm bẩm: Ai cha, mình thật là ngu xuẩn. Trương Thắng xem lão Từ như anh, Chung Khanh tốt xấu gì cũng là người đàn bà của lão Từ, tiểu tử này làm sao dám hớt tay trên chứ?

Sở Văn Lâu đảo mắt, khóe miệng lộ ra một tia dâm tà.

Trương Thắng ơi Trương Thắng, diễm phúc này mà cậu không biết hưởng. Thật sự là uổng phí của trời. Cậu không cần, thì tôi đây cũng không khách khí.

Sở Văn Lâu rời khỏi nhà vệ sinh, đứng bên cửa sổ lặng yên quan sát, thấy Trương Thắng lảo đảo bước về lầu chính liền vội vã trở về. Y bình thường không đi lên lầu. Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ. Là Phó tổng giám đốc công ty, y cũng phải nghiêm chỉnh tránh cho người khác nói xấu. Tuy nhiên, phòng của Chung Khanh thì y biết.

Y biết phòng Chung Khanh không khóa, ôm hy vọng rón ra rón rén lên lầu. Các gian phòng trên lầu đều tắt điện, chỉ có gian phòng của Chung Khanh là hắt ra tia ánh sáng yếu ớt.

Sở Văn Lâu sợ còn có nữ nhân viên chưa ngủ, đứng ở hành lang nghe ngóng một lát. Thấy các gian phòng một chút tiếng động cũng không có, lúc này mới cẩn thận nương đến cửa phòng Chung Khanh, nhẹ nhàng xoay núm cửa, cánh cửa không có khóa.

Sở Văn Lâu lập tức mừng rỡ, trước hé cửa thành một khe hở nhìn vào. Nếu Chung Khanh còn tỉnh thì gã không dám vào. Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ, Chung Khanh một khi la hoảng lên, vậy thì toi đời rồi.

Tuy nhiên, nhìn bộ dạng khi Trương Thắng đỡ cô lên lầu, thì hôm nay cô thật say không ít. Nếu thừa dịp Chung Khanh đang say rượu, thần trí u mê mà chiếm lấy cô ta, vậy thì dễ dàng hơn nhiều.

Trong lòng của Sở Văn Lâu, Chung Khanh là người phụ nữ quan hệ khá tùy tiện. Thật muốn cứng rắn chiếm lấy thân thể của cô, cô cũng tiện lộ ra ngoài, hẳn là đang đoán chừng.

Sở Văn Lâu lặng lẽ đẩy cửa, híp mắt nhìn qua, bắt gặp một bóng người đang nằm ngửa trên giường. Y nhìn hai bên một lúc, lúc này mới cực kỳ nhanh nhạy chạy tọt vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sở Văn Lâu đi tới trước giường, tập trung nhìn vào thân thể đang nằm trên giường, nước miếng muốn chảy ra ngoài.

Chung Khanh nằm ngửa trên giường, dường như đang bày ra bộ dạng mời chào không cần tiếng động.

Sở Văn Lâu rốt cuộc biết được cái gì gọi là phong tình vạn chủng, rốt cuộc biết được vì sao có thằng ngốc không cần giang sơn mà chỉ cần mỹ nhân.

Trong mắt của y phóng ra hỏa dục, hưng phấn vô cùng. Y cởi giầy, rồi cởi áo, mãnh liệt bổ nhào xuống người phụ nữ đang mê man trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK