• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trương tổng, tôi cảm thấy anh không nên mua số hàng này.

Ở bãi đậu xe, Chung Khanh nhìn Trương Thắng, thẳng thắn nói.

- Vì sao? Ép giá đến ba phần lận. Cũng tìm không được hàng rẻ như vậy đâu.

Trương Thắng xoay xoay chìa khóa xe ở ngón trỏ, nhìn bộ dạng nghiêm túc lạ thường của Chung Khanh, cảm thấy rất thú vị.

Chung Khanh hơi nghiêng đầu, suy tư nói:

- Tôi thấy anh giảm giá đến ba phần thì đã cảm thấy cuộc làm ăn này không cần đàm phán nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt khả nghi của ông ta, xem ra số hàng này của ông ta không phải có được bằng con đường bình thường. Quy cách không phải là không phù hợp tiêu chuẩn mà làm hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn, căn bản chỉ là một đám vật liệu xây dựng kém chất lượng. Đường kính, độ dày của thép, chất lượng xi măng đều liên quan đến độ an toàn trong xây dựng. Nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Trương Thắng cười, tiếp tục dùng ánh mắt thú vị nhìn cô.

Chung Khanh thấy hắn không cho là đúng, thì cố gắng thuyết phục:

- Trương tổng, công ty của chúng ta hiện tại tài chính khá khẩn trương, nhưng triển vọng lại vô cùng tốt. Anh không thể ham lợi ích trước mắt mà tự hủy tiền đồ của mình. Xây dựng nhà giống như là một quả bom nổ chậm, không biết khi nào sẽ chôn vùi sự nghiệp của anh. Sân vận động Đông Phong chính là vết xe đổ đấy.

Chía khóa xe trong tay Trương Thắng tiếp tục quay vòng, cười dài nhìn cô, bày ra vẻ mặt chẳng thèm để ý. Chung Khanh tức giận tới mức dậm chân, cáu giận nói:

- Tôi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là anh có hiểu hay không?

Trương Thắng trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ nước ấm. Hắn cố gắng đè nén cảm tình, nghiêng đầu cười hỏi:

- Nếu tôi kiên trì mua số hàng này thì sao?

Chung Khanh cau mày, mở to mắt nhìn, tròng mắt hơi đỏ lên.

Nhìn ánh mắt sâu xa của Trương Thắng, Chung Khanh cảm nhận được đó là ánh mắt khiêu khích. Cô cắn môi, gằn từng chữ:

- Nếu anh muốn kiên trì mua số hàng như vậy để xây dựng nhà thì tôi sẽ đi tố giác anh.

Trương Thắng mỉm cười nói:

- Tố giác tôi?

Chung Khanh hơi gật đầu, quật cường nhìn thẳng hắn, hai má ửng hồng. Trương Thắng nhìn cảnh tượng như vậy, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn đùa Chung Khanh một chút, nhưng không thể tưởng cô lại nói ra những lời như vậy. Nhất thời trong lòng hỉ nộ khó phân biệt, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Hai người giằng co, đứng trong gió đêm. Rất lâu sau, ánh mắt Chung Khanh dần dần dâng lên một màn sương.

Trương Thắng thấy mắt cô ngấn lệ, một cảm giác cảm động không hiểu dâng lên trong lòng hắn. Hắn không tự chủ được, nhẹ nhàng nắm tay Chung Khanh. Tay của cô lạnh như ngọc, mềm mại nhẵn nhụi.

Trương Thắng bất đắc dĩ nói:

- Cô đấy, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, cô làm gì mà kích động vậy? Chất lượng xi măng không đủ, đường kính của thép không đủ thì xây không được nhà xưởng, nhà ở lớn, nhưng có thể xây kho lạnh loại nhỏ, hoặc trại chăn nuôi thủy sản. Dễ áp dụng như vậy, tại sao chúng ta lại không làm?

-Sao?

Chung Khanh vừa nghe vậy, vội vàng hít mũi một cái, mở to con mắt. Nhưng ánh mắt vẫn còn đọng nước. Cô nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, khẩn trương hỏi:

- Xây dựng kho lạnh loại nhỏ và trại thủy sản sao?

- Đúng vậy!

Trương Thắng vui vẻ cười rộ lên:

- Kho lạnh cất giữ của chúng ta đã bão hòa rồi. Nếu không khuếch trương quy mô thì chẳng khác nào tuột mất thời cơ buôn bán? Tôi đã cẩn thận tìm hiểu về phương diện xây dựng kho bên ngoài cỡ trung, phát hiện loại xi măng cùng kết cấu giàn giáo chúng ta dùng trước đây phí tổn quá lớn.

Hiện tại đang có một phương pháp tiên tiến,thích hợp để xây dựng kho lạnh loại nhỏ. Chính là dùng tấm thép màu có bọt biển để xây dựng kho lạnh, phí tổn chỉ bằng một nửa của kết cấu bê tông. Hơn nữa, bất cứ lúc nào giải phóng mặt bằng cũng có thể xây dựng lại.

Vật liệu xây dựng của ông chủ Trác không xây dựng được nhà xưởng và nhà cao tầng, nhưng xây dựng kho lạnh cỡ trung và trại chăn nuôi thủy sản thì dư dả. Lợi dụng phương pháp như vậy, chúng ta có thể nhanh chóng xây dựng một số kho lạnh tạm thời. Đồng thời, bởi vì là kho lạnh nhỏ, phí tổn thấp, nên có thể linh hoạt thị trường cần. Cất giữ hoa quả, dược phẩm, trà, rau quả khẳng định là sẽ được hoan nghênh.

Ngoài ra, chợ bán sỉ thủy sản cũng có thể bắt đầu xây dựng rồi. Tất cả đều cần vật liệu xây dựng. Hơn nữa, cả ngày đều chứa mùi tanh của cá, nước bẩn và chất thải của cá, vậy thì dùng vật liệu xây dựng chất lượng tốt làm gì? Chúng ta hiện tại đang cần tiền cần hàng. Ông chủ Trác lại tự mình đưa đến cửa, cuộc mua bán này làm sao có thể bỏ qua.

Chung Khanh giờ mới hiểu được, cô vừa tức vừa xấu hổ, dậm chân một cái, cả giận nói:

- Anh…chuyện như vậy vì sao anh lại không nói với tôi trước?

Trương Thắng trợn mắt bất đắc dĩ, nói:

- Tôi nào biết được nhân viên mà tôi thuê còn muốn đi kiện tôi chứ.

Chung Khanh mặt lập tức đỏ lên.

Trương Thắng cười nói:

- Được rồi, lần tới nếu gặp chuyện như vầy, tôi sẽ thông báo cho cô trước.

Trương Thắng tay rời đi, nhưng dư âm vẫn còn đọng lại. Chung Khanh tim đập, xấu hổ nói xin lỗi:

- Vâng, là tôi lập trường không đúng. Anh là ông chủ, không cần cần phải đem kế hoạch kinh doanh nói cho tôi nghe.

Trương Thắng đi đến trước cửa xe, vừa mới mở cửa, nghe nói như thế thì quay đầu lại cười nói:

- Ai nói không cần phải? Tôi phát giác, năng lực của cô không thể dừng lại ở mức độ thư ký và quan hệ công chúng. Trước kia chỉ là chưa ai khai thác mà thôi. Khi nào công ty ổn định lại, tôi sẽ ủy quyền cho cô quản lý kho lạnh hoặc chợ thủy sản bán sĩ, làm quản đốc.

Công ty Bảo Nguyên Hối Kim phạm vi kinh doanh khá rộng. Cho nên kho lạnh và nhà máy cấp dưới của công ty được thành lập, thuộc loại hình công ty con. Điều này là để tránh người ta coi thường doanh nghiệp của mình. Vì từ một kho lạnh thì không thể phỏng đoán quy mô của toàn bộ xí nghiệp.

Bởi vì nguyên nhân lợi ích, ông chủ doanh nghiệp tư nhân khi gầy dựng sự nghiệp phần lớn đều có hùng tâm, hy vọng sự nghiệp của mình sẽ càng ngày càng lớn. Trương Thắng cũng không ngoại lệ. Cho nên hắn chẳng những tán thành loại hình này mà còn rất thích. Chợ bán sỉ thủy sản sau khi được xây dựng vẫn tính toán biến thành hình thức nhà máy.

Chung Khanh vừa nghe thì vừa mừng vừa sợ. Đây không chỉ là Trương Thắng tín nhiệm cô, mà còn giúp cô rửa sạch nỗi nhục ngày xưa. Cho cô một cơ hội tự lập. Cô đang muốn hỏi Trương Thắng tỉ mỉ một chút thì tiếng giày cao gót vang lên. Chung Khanh quay đầu lại, chỉ thấy Ninh Khả Nhi đang đuổi theo, từ xa kêu lên:

- Trương tổng…

Chung Khanh vừa nhìn thấy cô không khỏi nhăn mặt lại. Trực giác cho cô biết, Trương Thắng và Trác Tân bàn chuyện giá cả như vậy, tất nhiên là còn nội tình mà mình chưa biết. Mà chìa khóa cởi bỏ hết thảy chính là người phụ nữ đang chạy vội đến đây.

Cô theo bản năng mà lui lại một bước, nhường vị trí cho Ninh Khả Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK