Sở Phong lần tìm mỗi một góc trong hội hoa đăng nhưng vẫn tìm không thấy bóng dáng Lan Đình đâu. Hắn thất hồn lạc phách trở lại phủ Thừa tướng, Hoa Tuấn đi tới trước mắt, vừa thấy Sở Phong như vậy thì giật mình:
- Sở huynh, làm sao vậy?
- Y Tử cô nương. . . không thấy đâu!
Sở Phong nói giọng chán nản.
- Hả?
Hoa Tuấn ngạc nhiên:
- Thượng Quan Y Tử không phải là đang ở trong phòng sao, sao lại không thấy?
- Cái gì!
Sở Phong nắm lấy tay Hoa Tuấn:
- Huynh nói Y Tử cô nương đang ở trong phòng hả?
- Đúng thế! Trước đó ta thấy cô ấy trở về một mình, còn hỏi sao cô ấy không có trở về cùng huynh thì cổ chỉ cười rồi trở về phòng của mình, Sở huynh. . .
Sở Phong đã như mũi tên lao về hướng phòng của Lan Đình.
Lan Đình đang ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn đặt đôi thỏ ngọc bằng gốm, nàng nhìn đến xuất thần, đột nhiên "Phanh" một tiếng, cửa phòng bị mở tung ra, thấy Sở Phong xông vào trong.
Lan Đình bị khiến cho giật mình, mới vừa đứng lên Sở Phong đã nắm lấy hai tay nàng, nói giọng kích động:
-Y Tử cô nương, thì ra cô đang ở đây à?
Lan Đình ngạc nhiên:
- Sở công tử, có chuyện gì vậy?
- Tôi. . .tôi tưởng là đã tìm không thấy cô nữa!
- Ta thấy công tử đột nhiên bỏ đi thì một mình quay trở về phủ Thừa tướng, công tử. . . tìm ta hả?
- Không. . . không có, cô không có việc gì là tốt rồi!
Lan Đình khẽ giãy tay, Sở Phong vội vã buông ra, cười nói:
- Cô. . .cô không đi ngủ hả?
- Ta. . . đang nhìn đôi thỏ ngọc này!
Lan Đình ngồi trở lại bên cạnh bàn, Sở Phong cũng ngồi xuống, nhìn hai con thỏ ngọc một xám một trắng, nói:
- Đôi thỏ ngọc này thật đáng yêu!
Lan Đình gật đầu:
- Chúng nó thực sự là trời sinh một đôi!
Sở Phong cười nói:
- Đúng vậy, tôi thấy chúng nó nhất định là một đôi tiểu tình lữ!
Giọng Lan Đình mang theo buồn bã:
- Ngươi nói chúng nó có biết tâm ý của đối phương không?
Lan Đình cơ hồ đã nói rõ ràng, Sở Phong có ngu mấy cũng biết ám chỉ trong lời nói của Lan Đình là gì, nhất thời trầm mặc. Một lát sau, Lan Đình nói:
- Công tử, thời gian không còn sớm, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta dự định ngày mai sẽ rời khỏi kinh thành!
- Cái gì?
Sở Phong kinh ngạc:
- Sao cô muốn rời khỏi kinh thành?
Lan Đình gật đầu:
- Nếu như công tử không muốn đi cùng thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng!
- Không. . . không phải! Tôi. . .tôi đã đáp ứng với thừa tướng, sáng sớm ngày mai sẽ hộ tống công chúa tới Tây vực!
- A!
Lan Đình hơi giật mình.
Sở Phong vội vàng nói:
- Tôi cũng định là nói cho cô biết sớm một chút, chẳng qua. . .
Lan Đình đột ngột ngắt lời:
- Đây là việc của công tử, vốn cũng không cần phải nói cho Lan Đình làm gì!
- Tôi. . .cô. . .có thể. . .
Hắn vốn muốn nói "Cô có thể chờ tôi trở về rồi mới cùng nhau rời khỏi kinh thành được không.", nhưng đột nhiên phát giác không biết nên mở miệng thế nào.
- Cô có thể chờ tôi trở về rồi mới cùng nhau rời khỏi kinh thành được không?
Hắn rốt cuộc nói ra, Lan Đình lại thản nhiên nói:
- Ta vẫn luôn quen hành y một mình, công tử cũng không cần phải quan tâm!
- Y Tử cô nương. . .
Hai người trầm mặc một lúc, Sở Phong vài lần mở miệng muốn nói cái gì, nhưng thủy chung cứ muốn nói lại thôi.
- Công tử có thể nói ra suy nghĩ của mình không?
- Tôi. . .
Cuối cùng Sở Phong vẫn không nói ra lời nói trong lòng mình, chỉ nói:
- Y Tử cô nương. . . bảo trọng!
Nói xong xoay người bước ra ngoài.
- Công tử. . .
Lan Đình gọi lại, Sở Phong tức thời dừng bước, xoay người nhìn Lan Đình. Lan Đình môi mấp máy vài lần nhưng vẫn không nói gì, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Công tử trên đường bảo trọng! - Trong lòng lại thở dài một tiếng.
Sở Phong đi ra từ gian phòng của Lan Đình, khi đi qua hoa viên thấy Hoa thừa tướng đang trầm tư dưới ánh trăng, bèn nói:
- Thừa tướng còn chưa ngủ sao?
Hoa thừa tướng nói:
- Ngày mai công chúa xuất giá, lão phu. . .
- Thừa tướng yên tâm, tại hạ nhất định sẽ hộ tống công chúa tới Tây vực bình an!
Hoa thừa tướng gật đầu:
- Đêm nay hội hoa đăng, Sở thiếu hiệp và Lan nhi có tận hứng không?
- Thực sự náo nhiệt, nhưng tôi đã cắt hai lỗ tai của một người!
- Sao cơ?
Thế là Sở Phong kể lại việc Nghiêm thái tuế muốn cưỡng đoạt hai tỷ muội Đinh Linh, Đinh Lung.
Hoa thừa tướng cả giận:
- Nghiêm thái tuế này ỷ vào mình là nghĩa tử của Nghiêm Hao làm xằng làm bậy, lão phu từ lâu đã muốn trừ cái hại này, nhưng ngại có gian tặc Nghiêm Hao che chở. Sở thiếu hiệp yên tâm, việc này tự có lão phu ráng hết sức gánh vác, nếu Nghiêm Hao dám hỏi tội thì lão phu trước hết sẽ hỏi tội hắn!
- Đa tạ thừa tướng! Tại hạ cũng không phải là sợ Nghiêm Hao, chỉ là sợ liên lụy đến phủ Thừa tướng cho nên mới báo cho thừa tướng biết!
- Ha ha ha ha! Lão phu vẫn còn chưa có sợ lão gian tặc Nghiêm Hao, Sở thiếu hiệp yên tâm ngủ đi, ngày mai hộ tống công chúa xuất giá vẫn hoàn toàn dựa vào thiếu hiệp!
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK