Hoa Kinh, Hoa Tuấn vừa thấy Sở Phong, kinh hỉ nói:
- Sở huynh đã trở về rồi? Hắc y cô nương kia. . .
- Đi rồi! - Sở Phong buồn bã nói.
Hoa Kinh, Hoa Tuấn nghe giọng điệu Sở Phong có chứa vẻ thương cảm, cũng không tiện truy hỏi, bèn nói:
- Bốn tên kia là ai, sao lợi hại như vậy?
- Họ là Tạng mật Tứ đại pháp tướng, võ công cao kinh người.
"Ôi?" Hoa Kinh, Hoa Tuấn giật mình:
- Nguyên lai là Tạng mật lạt ma, thảo nào lợi hại như vậy!
Vương Nguyên đi tới nói:
- Sở tướng quân không có việc gì thì tốt rồi, công chúa vẫn lo lắng cho an nguy của Sở tướng quân!
Sở Phong vội đi tới trước lều của công chúa, hơi khom người nói:
- Công chúa!
- Sở tướng quân đã trở về hả?
Trong lều truyền ra thanh âm công chúa, mang theo sự kinh hỉ.
- Tại hạ đã khiến công chúa phải lo lắng!
- Tướng quân trở về là tốt rồi, tướng quân độc thân trắng đêm ngăn cản thiết kỵ, nhất định rất mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi một chút rồi mới xuất phát sau?
Sở Phong đỏ mặt:
- Không cần, công chúa có lòng!
Nói xong ngẩng đầu cao giọng nói:
- Ghi nhớ tên những binh sĩ đã chết, thi thể chôn cất tại chỗ, chuẩn bị xuất phát!
Hắn vừa la lên, nghiễm nhiên có dáng dấp như một tướng quân!
Sau đó Sở Phong dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía nam. Hoa Tuấn đột nhiên thúc ngựa tới, từ trong người lấy ra một quyển sách nhỏ và đưa cho Sở Phong:
- Sở huynh, trước đây công chúa tại rừng cây bị tập kích, cuốn sách này ta nhặt ở bên rừng cây, không biết có phải của kẻ tập kích không?
Sở Phong cầm lấy xem, thì ra là một quyển kỳ phổ cờ tướng, rất cũ, thậm chí có phần không trọn vẹn, trên mặt viết bốn chữ to:
- Mộng Nhập Thần Cơ!
Sở Phong vừa sợ lại kinh ngạc, thì ra [Mộng Nhập Thần Cơ] chính là một quyển kỳ phổ tàn cục của cờ tướng, tác giả không biết khảo chứng từ đâu, nhưng bên trong ghi lại rất nhiều thế tàn cục của cờ tướng vô cùng tinh diệu tuyệt luân, khiến người khác nhìn mà thầm than. Nhìn từ hình dạng không trọn vẹn cũ nát của kỳ phổ, rất có thể nó là bản đơn lẻ, nên càng thêm trân quý.
Sở Phong trong lòng khó hiểu: kẻ tập kích sao lại mang theo một cuốn kỳ phổ? Chắc không phải là của Phượng tỷ đấy chứ?
Lúc này, một binh sĩ đi tới nói:
- Sở tướng quân, công chúa cho mời!
Thế là Sở Phong giục ngựa tới bên cạnh xe ngựa của công chúa, hơi khom người nói:
- Công chúa cho gọi tại hạ, không biết có chuyện gì?
Bên trong xe truyền ra giọng nói của công chúa:
- Tướng quân vì bảo vệ hòa thân, suýt nữa hãm thân dưới gót sắt quân Mông Cổ, ta thực sự rất áy náy, vừa rồi lại đối phó với bọn hung đồ đột kích, ta cố ý muốn đa tạ một tiếng với tướng quân!
Sở Phong vội nói:
- Bảo vệ công chúa là chức trách của tại hạ, công chúa khách khí rồi!
Công chúa lại nói:
- Ta nghe thừa tướng có nói, thiết kỵ Mông Cổ từng muốn tập kích Ngọc Môn quan, tướng quân độc thân ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ ở ngoài quan ngoại, thật anh hùng khí khái! Lần này hòa thân nếu như thành, tướng quân nhất định sẽ giữ công đầu!
Sở Phong cười ha ha, nói:
- Công chúa quá khen, tại hạ chẳng qua là một giang hồ mãng phu, chịu thừa tướng nhờ vã nên mới làm tống giá tướng quân, nói thật chứ, tại hạ tình nguyện tại giang hồ tiêu dao, cũng không nguyện mặc vào một thân khôi giáp này!
- Hả? Chẳng lẽ tướng quân không muốn vì triều đình kiến công lập nghiệp sao?
Sở Phong buột miệng nói:
- Phụ hoàng công chúa ngu ngốc vô đạo, ai muốn vì hắn cống hiến chứ?
Bên cạnh Hoa Kinh, Hoa Tuấn vừa nghe được, tức thì chết đứng người, họ mặc dù biết người trong giang hồ xưa nay trực lai trực vãng, cũng không ngờ trước mặt công chúa Sở Phong lại dám nói ra như vậy.
Sở Phong cũng biết mình đã lỡ mồm, vội vã ngậm miệng lại, công chúa lại ngạc nhiên nói:
- Phụ hoàng ta làm sao mà ngu ngốc vô đạo?
Sở Phong cho rằng nàng đối với hành vi của đương kim thiên tử hoàn toàn không biết gì cả, bèn nói:
- Phụ hoàng cô ngu ngốc vô đạo rất nhiều điểm, ta nghe thừa tướng nói, phụ hoàng cô vừa muốn tuần hành, vừa muốn xây Lộc Linh đài, còn muốn hàng năm tuyển mỹ nữ, ngày nay thiên hạ bách tính dân chúng lầm than, biến loạn nổi lên bốn phía, còn không phải là do phụ hoàng cô ban tặng?
- Ngươi là chỉ. . . đương kim thiên tử hả?
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Đương kim thiên tử không phải là phụ hoàng cô sao?
"Hinh hích" bên trong xe truyền ra tiếng cười công chúa:
- Tướng quân nghĩ sai rồi, ta chỉ là hoàng muội của đương kim thiên tử!
- Ôi?
Sở Phong ngạc nhiên:
- Ta nghe họ gọi cô là công chúa, còn tưởng rằng. . .
- Tại tiền triều ta làm công chúa, lẽ nào tại triều này ta không phải là công chúa sao?
Sở Phong vừa nghĩ, bất giác bật cười:
- Nói như vậy, chẳng lẽ cô không phải là công chúa hai triều?
Công chúa nói:
- Công chúa hai triều đâu có gì lạ, cho dù công chúa tam triều, công chúa tứ triều cũng có rất nhiều!
- À? Khi ta xem kịch hễ thấy nguyên lão tam triều lên sân khấu thì nhất định có bộ râu rất dài, không biết công chúa tam triều phải chăng cũng. . .
Bên trong xe lại truyền ra tiếng cười khẽ của công chúa.
Sở Phong nói:
- Ta thấy công chúa dọc theo đường đi ở mãi trong xe lặng lẽ không nói gì, không cảm thấy buồn sao?
Công chúa nói:
- Ta vốn có mang theo một quyển kỳ phổ cổ bên người, đáng tiếc lúc trước bị tập kích đã bị rơi ra ngoài cửa sổ!
Sở Phong trong lòng khẽ động, liền hỏi:
- Có phải là [Mộng Nhập Thần Cơ] không?
Công chúa kinh ngạc:
- Đúng vậy! Làm sao tướng quân biết được, chẳng lẽ tướng quân. . . nhặt được cuốn sách này?
Sở Phong lấy ra cuốn kỳ phổ rồi đưa về hướng cửa sổ xe:
- Mời công chúa thu hồi!
Rèm cửa sổ hơi xốc lên, một cánh tay trắng muốt thon dài vươn ra nhận lấy. Sở Phong muốn thừa cơ nhìn trộm một chút dung nhan của vị công chúa hòa thân này, cuối cùng đành nhịn xuống.
Rèm cửa sổ lại buông xuống, Sở Phong nói:
- Nghe nói [Mộng Nhập Thần Cơ] là bảo điển của cờ tướng, các thế tàn cục bên trong tinh diệu tuyệt luân, muôn vàn biến hóa, xem ra công chúa nhất định tinh thông kỳ đạo?
Công chúa nói:
- Chỉ vì đường xá xa xôi, cho nên mới mang theo cuốn sách này bên người để giải sầu, nghe tướng quân nói như vậy, hình như đối với kỳ đạo cũng biết một biết hai?
- Ha ha ha ha!
Sở Phong cười to:
- Tại hạ không dối gạt công chúa, tôi đối với kỳ đạo đâu chỉ biết biết một biết hai, chính là ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám cũng biết tất!
Công chúa cười khì:
- Thì ra Sở tướng quân lại vui tính như thế, đã như vậy, Sở tướng quân có thể cùng ta đánh một ván cờ, giải buồn trên đường?
- Được thôi! Tại hạ cũng đang ngứa nghề, hiếm khi công chúa có nhã hứng như vậy, nhưng mà. . . công chúa ở trong xe, tôi ở bên ngoài xe, làm sao đấu cờ?
- Không sao! Tướng quân có từng chơi đánh cờ mồm chưa?
Cái gọi là "đánh cờ mồm", chính là song phương đấu cờ không cần bàn cờ quân cờ, khi đi cờ chỉ báo ra nước đi của mình, như "Pháo 2 bình 5", "Mã 8 tiến 7" các kiểu, cho đến khi kết thúc. Cách đi cờ như vậy không chỉ so đấu kỳ nghệ của song phương, lại thêm so đấu trí nhớ đối với sự biến hóa kỳ hình của song phương, rất thú vị!
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK