Lúc trời chập tối, bốn người Sở Phong tới Tấn Từ, Tấn tiểu thư tự mình ra đón, Lục Y cũng tự mình pha trà dâng lên.
Sở Phong cười nói:
- Chúng ta lại tới quấy rầy Từ Công tiểu thư rồi.
Tấn tiểu thư cười hỏi:
- Sở công tử cũng tới xem cầu mưa sao?
- Đúng vậy! Tôi vốn là người ham vui mà!
Tấn tiểu thư cười nói:
- Tục ngữ nói "Quý nhân xuất môn chiêu phong vũ", nay lại có đến mấy vị đích thân cùng tới, quả thật là ông trời phù trợ, ngày mai cầu mưa nhất định sẽ thành.
Tấn tiểu thư lại mở tiệc bên hồ Lưu Sơn, trong tiệc Sở Phong hỏi:
- Từ Công tiểu thư, nghe nói hoàng thượng có hạ một điệp văn cầu mưa tới Tấn Từ?
Tấn tiểu thư gật đầu.
Sở Phong lại hỏi:
- Nghe đồn điệp văn đã bị trộm tráo mất?
Tấn tiểu thư thản nhiên cười:
- Đó chẳng qua chỉ là lời đồn nhảm. Có người không muốn Tấn Từ chúng tôi cầu mưa thuận lợi, cho nên mới cố ý làm hại, chuyện này tuyệt đối không có thật.
- Vậy Từ Công tiểu thư có thể mang điệp văn ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?
Tấn tiểu thư nói:
- Điệp văn cầu mưa chỉ có thể đọc trong nghi lễ cầu mưa, mong công tử thứ lỗi.
- Ồ!
Sở Phong nghe vậy cũng không tiện hỏi thêm.
Đêm đó, mấy người Sở Phong ngồi trong phòng, Sở Phong hỏi Lan Đình:
- Y Tử cô nương, cô để ý thấy vẻ mặt của Từ Công tiểu thư thế nào?
Lan Đình nói:
- Vẻ mặt ung dung, nhưng hình như đang lo lắng điều gì, quan trọng là cô ấy không chịu đưa điệp văn ra.
Sở Phong gật đầu:
- Tôi cũng thấy thế!
Phi Phượng nói:
- Thế là thế nào? Lẽ nào ngươi muốn tìm điệp văn giúp cô ta? Đừng quên cô ta muốn hại Phượng tỷ!
Sở Phong nói:
- Chuyện đó có lẽ chỉ là hiểu lầm. Chúng ta được Tấn Từ khoản đãi, chẳng lẽ lại làm ngơ không để ý đến?
- Tấn tiểu thư người ta vẻ mặt ung dung, nhất định là đang suy tính đối sách, đâu đến lượt tiểu tử thối ngươi nhọc công!
- Điệp văn bị tráo chính là tử tội, giờ phải làm thế nào?
Lan Đình nói:
- Cách đơn giản nhất chính là "lấy giả làm thật, che mắt thế gian"!
Sở Phong vội hỏi:
- "Lấy giả làm thật, che mắt thế gian" như thế nào?
Lan Đình nói:
- "Lấy giả làm thật" chính là lấy điệp văn giả đọc lên, sau đó lập tức thiêu hủy, "che mắt thế gian" là vì kẻ tráo điệp văn không dám mang điệp văn thật ra nữa.
Sở Phong vỗ đầu:
- Chủ ý rất hay!
- Nhưng mà...
Lan Đình tiếp tục:
- Quan trọng là nội dung của điệp văn giả cũng phải giống với nội dung của điệp văn thật, nếu như nội dung hai cái khác nhau thì chính là đại hoạ.
Công chúa nói:
- Nghĩa là nội dung phải giống nhau, nhưng điệp văn thật lại nằm trong tay người khác, chẳng khác nào như bị người nắm lấy nhược điểm, hậu hoạ vô cùng.
Sở Phong không nhịn được nhíu mày.
Phi Phượng nói:
- Từ công tiểu thư của ngươi cũng không phải nhân vật đơn giản, ngươi cần gì xía vào, cứ chờ ngày mai mà xem kịch vui là được.
Quay đầu lại nói với Lan Đình, công chúa:
- Nào! Chúng ta chơi cờ vây, mặc kệ tiểu tử này đi!
Thì ra kỳ nghệ của Phi Phượng mặc dù chỉ là "nửa mùa", nhưng thích nhìn Lan Đình cùng công chúa đánh cờ, thích ở bên cạnh khoa tay múa chân, một lúc giúp công chúa bày mưu tính kế, lúc sau hiến kế cho Lan Đình, nghiễm nhiên trở thành một vị tướng quân chỉ huy ba quân tác chiến.
Sở Phong thấy không vừa lòng:
- Phi Phượng, rốt cuộc là muội giúp bên nào?
Phi Phượng trừng mắt:
- Ngươi thì biết cái gì? Ta làm vậy là trừ bạo giúp kẻ yếu! Ngươi đừng có làm rối lên!
Sở Phong chán nản ra khỏi phòng, đi một lúc bất tri bất giác đã tới hồ Lưu Sơn, liền ngửi thấy có mùi trà thơm bay tới. Chỉ thấy Tấn tiểu thư ngồi ngay ngắn bên hồ, nhẹ nhàng ung dung pha trà, động tác quả là thanh nhã tuyệt mỹ.
Sở Phong cứ vậy đứng sau cây lẳng lặng nhìn.
Đột nhiên Tấn tiểu thư nhẹ giọng:
- Nếu Sở công tử đã tới, sao không lại đây uống một chén trà?
Sở Phong bèn bước ra cười trừ:
- Thì ra Từ Công tiểu thư đã sớm biết tôi ở đây?
Tấn tiểu thư nói:
- Ta đang pha trà, tâm tư vốn ở trong việc pha trà, nhưng bỗng nhiên trong lòng mấp máy, liền đoán ra là công tử tới.
- Thật sao?
Sở Phong kinh ngạc:
- Chẳng lẽ đây chính là cảnh giới cao nhất trong trà đạo, dĩ trà nhập đạo?
Tấn tiểu thư cười khúc khích:
- Công tử tin sao?
Sở Phong ngạc nhiên nhìn nàng, bộ dạng có phần buồn cười.
Tấn tiểu thư nói:
- Ta thấy bên gốc cây có bóng y phục bay, cho nên đoán chắc là công tử.
Sở Phong bật cười:
- Không ngờ Từ Công tiểu thư cũng là người biết đùa.
Nói rồi ngồi xuống phía đối diện, Tấn tiểu thư châm một ly trà:
- Mời!
Sở Phong khẽ nhấp môi, Tấn tiểu thư cười nói:
- Công tử không có tâm tư phẩm trà sao?
Sở Phong nói:
- Phẩm trà như uống rượu, quan trọng nhất là tâm tình. Như rượu gặp tri kỉ, ngàn ly vẫn thiếu; không hợp ý nhau, nửa câu cũng nhiều.
- Xem ra đêm nay tâm tình Sở công tử không tốt?
- Ít ra thì vẫn tốt hơn so với lúc ở Triệu Vương phủ.
Tấn tiểu thư cười cười, Sở Phong lại nói:
- Phẩm trà cũng bởi tâm tình, khi vì phiền muộn mà phẩm, khi vì yên lặng mà phẩm, khi vì cô đơn mà phẩm, khi vì chia ly hợp tan mà phẩm, có khi vì tình nghĩa mà phẩm.
- Ồ? Vậy hiện giờ công tử vì chuyện gì mà phẩm trà?
- Vừa rồi tôi thấy khi Từ Công tiểu thư pha trà dường như đang suy nghĩ chuyện gì, chẳng lẽ tiểu thư đang có tâm sự?
- Công tử thực sự là quan tâm đến người khác. Mỗi lần ta có tâm sự là lại muốn pha trà ban đêm bên hồ Lưu Sơn.
- Cô là vì việc cầu mưa ngày mai sao?
Tấn tiểu thư hơi dừng tay lại một chút, nhưng cũng không nói gì.
Sở Phong lại nói:
- Điệp văn cầu mưa có đúng là bị tráo hay không? Nếu Từ công tiểu thư xem tôi là bằng hữu thì hãy nói cho tôi biết.
Tấn tiểu thư trầm mặc, một lúc sau mới nói:
- Điệp văn thật đã bị trộm mất, còn điệp văn đưa tới Tấn Từ chỉ là đồ giả đã bị tráo từ trước.
- A?
- Sau khi điệp văn đưa tới, Triệu vương gia chỉ đợi khâm sai đại nhân vừa đi là lập tức cùng Nguỵ hầu và Hàn hầu tới đây đòi đọc điệp văn, ta thấy chuyện này không bình thường, bèn viện lý do điệp văn chỉ có thể được mở vào lúc cầu mưa mà từ chối bọn họ. Sau đó đợi họ rời đi ta lập tức mở điệp văn ra xem, mới phát hiện điệp văn là đồ giả.
- Điệp văn bị tráo chính là tội diệt môn. Chính vì thế cô mới tỏ ra bình thường như vậy?
Tấn tiểu thư gật đầu.
- Nhưng ngày mai lúc cầu mưa cô phải đọc điệp văn trước dân chúng, đến lúc đó cô định thế nào?
Tấn tiểu thư nói:
- Ngày mai ta cứ đọc theo điệp văn giả, sau đó lập tức thiêu hủy, khi đó thật hay giả cũng chẳng ai có thể kiểm chứng.
Sở Phong lòng thầm nghĩ: thì ra cô ấy cũng nghĩ giống với Lan Đình, ngoài miệng thì nói:
- Nếu như điệp văn giả cùng điệp văn thật không giống nhau mà cô lại đọc theo, điều này chẳng phải...
Tấn tiểu thư ngẩn ra:
- Việc này ta cũng chưa nghĩ tới. Ta thấy nội dung của điệp văn giả kia cũng là những từ ngữ cầu mưa, có lẽ cũng dựa theo điệp văn thật mà viết. Hơn nữa cho dù nội dung không giống, nhưng dù sao hoàng thượng cũng không đích thân tới Tấn Từ để nghe ta đọc điệp văn, ai mà biết nội dung không giống?
- Lấy giả làm thật đúng là cách tốt nhất lúc này, có điều lại bị hiểm hoạ khi quân, hơn nữa điệp văn thật đang trong tay kẻ khác nên tất có hậu hoạ.
Tấn tiểu thư cười:
- Cảm ơn công tử đã quan tâm, chỉ bằng vào một đạo điệp văn mà muốn làm khó Tấn Từ ta cũng không phải chuyện dễ, ta tự có biện pháp ứng phó.
Sở Phong nói:
- Nếu thật có cách thì Từ Công tiểu thư cũng không nửa đêm pha trà ở đây thế này.
Tấn tiểu thư im lặng.
Sở Phong lại nói:
- Từ Công tiểu thư có thể cho tôi xem qua điệp văn không?
Tấn tiểu thư bèn lấy trong tay áo ra một quyển trục đưa cho Sở Phong. Sở Phong tiếp lấy, chỉ thấy điệp văn được cuộn tròn và được cột bằng dây lụa hồng. Sở Phong cẩn thận cởi dây lụa ra, sau đó mở ra xem.
Điệp văn do thiên tử dùng mực ngũ sắc để viết, cuối điệp văn là đồ án Tường vân thuỵ hạc (đồ án hình hạc trong mây), hai bên là tiêu chí hai con rồng lớn màu bạc, nội dung cũng nói về việc cầu mưa, cuối cùng là tỉ ấn, vô cùng rõ ràng.
Sở Phong hỏi:
- Làm sao cô biết cái này là điệp văn giả?
- Mời đi theo ta.
Sở Phong theo Tấn tiểu thư rời khỏi hồ Lưu Sơn, sau đó lên một lầu các, trong phòng bày rất nhiều công văn quyển trục, đồ cổ quý giá.
Tấn tiểu thư nói:
- Đây là nơi để công văn cùng đồ thưởng do thiên tử các đời thưởng cho Tấn Từ ta.
Nói rồi rút ra một quyển công văn:
- Đây là biểu chương mười năm trước thiên tử vì tuyên dương Tấn Từ mà ban xuống, công tử hãy đối chiếu tỉ ấn xem.
Sở Phong mở biểu chương đối chiếu tỉ ấn, đúng là tự mình xem mới biết, lập tức đã nhìn ra khác biệt.
Tỉ ấn trong biểu chương có đường nét mềm mại trơn nhẵn, so sánh với tỉ ấn trong điệp văn đường cong không mượt, nét thì thô ráp, xem ra đây quả là điệp văn giả không thể nghi ngờ.
Tấn tiểu thư lại cất điệp văn vào tay áo, hai người xuống lầu. Sở Phong hỏi:
- Cô cho rằng kẻ nào đánh tráo điệp văn?
Tấn tiểu thư nói:
- Có khả năng và năng lực nhất đương nhiên chính là Triệu vương phủ.
Sở Phong nói:
- Đêm nay tôi sẽ dò xét Triệu vương phủ.
Tấn tiểu thư vội nói:
- Sao có thể được! Đây là việc của Tấn Từ ta, làm sao lại khiến công tử dấn thân vào nơi nguy hiểm? Huống hồ đây chỉ là suy đoán, điệp văn chưa chắc đã ở Triệu vương phủ, mà nếu có ở Triệu vương phủ thì trong một đêm cũng không thể nào tìm ra được.
Sở Phong nói:
- Từ công tiểu thư quên ta còn có hai vị bằng hữu trong Triệu vương phủ sao?
- Hai vị ca cơ kia ư?
Sở Phong gật đầu.
Tấn tiểu thư lắc đầu:
- Không được! Làm cho bằng hữu của công tử gặp nguy hiểm ta càng không nên.
Sở Phong nói:
- Tôi sẽ cẩn thận hành sự!
Tấn tiểu thư vẫn lắc đầu:
- Ý tốt của công tử ta tâm lĩnh. Việc này nhất thiết ai cũng không thể.
- Từ Công tiểu thư hãy chờ tin tức tốt của tôi đi!
Sở Phong nói xong đã lao vút đi, Tấn tiểu thư nhìn bóng lưng hắn biến mất rồi xoay người lên lầu các, chỉ chốc lát sau, từ lầu các bay ra một bóng người áo đen, lao theo hướng Sở Phong vừa lao đi.
Sở Phong ngựa quen đường cũ, sau khi vào Triệu vương phủ là đi thẳng đến Noãn Hương các của Đinh Linh và Đinh Lung ở. Sở Phong tung người lên mái ngói, nhấc lên một viên ngói nhìn xuống phía dưới.
Phòng vẫn đốt đèn như trước, cũng không thấy ai, giá áo mắc mấy bộ y phục rực rỡ, chứng tỏ Đinh Linh, Đinh Lung chưa rời Triệu vương phủ.
Sở Phong đang định đặt viên ngói trở lại thì thấy bóng người thấp thoáng, Đinh Linh, Đinh Lung đang đi tới, mà Triệu Xung bên cạnh vẫn bộ mặt ân cần, còn tự mình xách đèn dẫn đường.
Đinh Linh, Đinh Lung đã vào đến tận phòng, nhưng Triệu Xung vẫn muốn theo đến cùng. Đinh Linh đã chặn ngang cửa, nhẹ nhàng khom người nói:
- Làm phiền Triệu công tử đưa tiễn, mời.
Triệu Xung cười bồi:
- Tiểu sinh vừa mới có được một chiếc đèn 'Thất tiên lưu quang' thần diệu vô cùng, tiểu sinh không dám thưởng thức một mình, không bằng mang tới đây cùng hai vị tiên y thưởng thức?
Đinh Linh nói:
- Đa tạ ý tốt của Triệu công tử, chỉ là đêm đã khuya, chúng tôi muốn đi nghỉ sớm một chút.
- Hôm nay cũng đã nhọc công hai vị tiên y cả ngày ca vũ trợ hứng, tiểu sinh thực sự là áy náy, cũng không dám quấy rối nữa. Hai vị tiên y nghỉ ngơi đi.
- Mời!
Đinh Linh đóng rầm cửa lại, Triệu Xung đành ôm bộ mặt nhăn nhó xuống lầu.
Đinh Lung nói:
- Tỷ tỷ, tên Triệu Xung này suốt ngày quấn lấy, phiền muốn chết.
Đinh Linh nói:
- Bỏ đi, Triệu vương phủ là khách quý của Ảnh Nguyệt Tiên phường, phu nhân đã dặn dò không được sơ suất. Huống hồ chúng ta còn phải thăm dò chuyện về Cửu Long Bôi nữa.
Đinh Lung nói:
- Triệu vương phủ cũng nhiều yến tiệc quá đi, mỗi ngày không phải là tiệc lớn thì cũng là tiệc nhỏ, hôm nay không biết là khách nào, nghe nói vẫn là từ kinh thành tới, bắt chúng ta phải múa cả ngày, mệt muốn chết rồi.
Đinh Linh nói:
- Đừng nói nữa, mau thay y phục rồi ngủ đi, nói không chừng ngày mai lại phải nhảy múa cả ngày nữa.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK