Mục lục
[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bàn Phi Phượng cũng không thực sự đưa công chúa về Thiên Sơn, mà nàng đưa đến đại doanh của Hoa Anh. Hoa Anh thấy họ cuối cùng cũng bình an quay về, hắn mới yên lòng.

- Sao không thấy Thanh Nhi?

Công chúa không thấy Tiểu Thanh mới hỏi Hoa Anh.

- Tiểu Thanh cổ. . .

- Công chúa --

Không chờ Hoa Anh nói hết câu, ngoài trướng có tiếng gọi to, tiếp đó Tiểu Thanh liền chạy vào, cô nhào vào lòng công chúa, bật khóc nức nở.

Công chúa cũng hai mắt đẫm lệ, thấy hai mắt Tiểu Thanh sưng đỏ, biết nhất định là bởi vì mình, nàng bèn chải vuốt mái tóc rối của Tiểu Thanh, hỏi:
- Thanh Nhi, ở đây ngươi sống tốt chứ?

Tiểu Thanh gật đầu:
- Vẫn tốt, chỉ là Tiểu Anh Tử cả ngày không phải là luyện binh thì bài trận, buồn muốn chết.

- Tiểu Anh Tử? - Công chúa ngạc nhiên.

Tiểu Thanh đỏ mặt, Hoa Anh cũng rất xấu hổ.

- Tiểu Anh Tử?

Sở Phong nhìn Hoa Anh, nhịn không được cười ha ha.

Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Ngươi không nhìn thấy người ta đang xấu hổ hả, còn cười lớn tiếng như vậy!
Nói xong nàng cũng nhịn không được mà bật cười.

Bên ngoài chợt có gây rối, vài binh sĩ đi vào, người dính đầy máu, họ khiêng một tướng lĩnh, trên người trúng một tên, xuyên từ ngực ra tận sau lưng.

- Vương hiệu quân!

Sở Phong giật mình, tướng lĩnh đó chính là Vương Càn trước đó đã tiếp ứng mình ở cửa sườn núi, hắn đã bất tỉnh nhân sự, chỉ còn một hơi thở.

- Mau mời Tần đại phu!

Hoa Anh hét lên, lập tức có thị vệ bước nhanh ra ngoài.

- Xảy ra chuyện gì?

Hoa Anh hỏi mấy tên binh sĩ đó.

Binh sĩ nói:
- Vương hiệu quân bảo chúng ta bày thành phương trận ngăn chặn ở cửa sườn núi, có một nữ tử che mặt hạ lệnh xông trận, vốn họ không xông phá được, nhưng sau đó lại đến rất nhiều thiết kỵ Mông Cổ, Vương hiệu quân không chịu lui lại, nói nhất định phải để Sở công tử an toàn rời đi. Kết quả phương trận bị phá, Vương hiệu quân vì yểm hộ chúng tôi rút lui, tự mình đoạn hậu, bị nữ tử che mặt đó bắn trúng một tên. Chúng tôi liều mình bảo vệ Vương hiệu quân, chỉ được vài người chạy thoát.

Hoa Anh cả kinh, vội hỏi:
- Thiết kỵ Mông Cổ có đuổi đến đại doanh không?

Binh sĩ nói:
- Nữ tử che mặt đó vốn dẫn theo rất nhiều thiết kỵ đuổi theo, khi đuổi tới nửa đường, tộc trưởng của họ đích thân gọi cô ta trở lại!

Hoa Anh thầm thở phào một hơi. Lúc này tiếng bước chân vang lên, Tần đại phu đi vào, là một lão đại phu đã độ tuổi hoa giáp, râu dài tới ngực, tinh thần quắc thước, dáng dấp có vẻ hơi buồn cười.

Hoa Anh nói:
- Tần đại phu, mau nhìn xem thương thế của Vương hiệu quân thế nào?

Tần đại phu cúi người coi chốc lát mới gật đầu, vuốt râu dài nói:
- Mặc dù tên không bắn trúng tim, nhưng sượt qua bên, tính mệnh nguy ngập. Đợi lão phu rút tên ra trước.

Nói xong ông đưa tay cầm đuôi tên, đang muốn rút thì Sở Phong vội la lên:
- Đại phu, tên xuyên qua sát tim, ông rút như vậy, mũi tên sẽ làm tổn thương tâm tạng!

Tần đại phu dừng lại, vuốt râu mép nói:
- Ừm, có đạo lý, lão hủ nhất thời quên mất, nên chặt đứt đuôi tên trước, mới rút ra phần đầu!

Nói đoạn ông lấy ra một thanh đao nhỏ, chuẩn bị chặt đứt đuôi tên.

Sở Phong nhăn mày: Cách chặt như vậy, chưa chặt đứt thì Vương Càn đã đau đến chết rồi. Hắn nói:
- Đại phu, để cho tôi làm!

Sở Phong giơ hữu chưởng lên, ngón cái gập vào trong lòng bàn tay, ngưng thần chốc lát hắn mới chém xuống, một đạo hồ quang xẹt qua, "rắc", một âm thanh rất nhỏ gần như nghe không thấy, thân tên không rung động, đuôi tên đã đứt xuống.

Tần đại phu kinh ngạc nhìn hữu chưởng của Sở Phong, cảm thấy khó tin.

Sở Phong thu chưởng lại, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy mũi tên, chậm rãi rút ra ngoài, mặc dù rất chậm, nhưng không đình trệ chút nào, càng không run tay.

Tần đại phu trợn mắt nhìn, mắt trừng to như đèn lồng, chỉ sợ là ông ta hành y hơn mười năm cũng chưa thấy qua một bàn tay ổn định như vậy.

Trường tiễn rốt cuộc rút ra, có máu từ vết thương chảy ra. Tần đại phu liền cầm máu cho Vương Càn. Thủ pháp cầm máu của ông ta cũng rất linh nghiệm, cũng rất đặc biệt, chỉ ần vài cái cạnh vết thương, cũng không phải điểm huyệt. Máu ngừng rồi, lại bắt đầu tẩy rửa vết thương.

Bàn Phi Phượng lấy ra một viên Tuyết Liên đan đưa cho Tần đại phu:
- Đại phu, cho hắn dùng!

Tần đại phu không nhận lấy, mà nói:
- Thuốc này không có tác dụng.

Bàn Phi Phượng tức thì trợn mày:
- Cái gì? Ông dám nói Tuyết Liên đan của ta vô dụng! Ông có biết nó dùng để làm gì hay không?

Tần đại phu không hoảng hốt, bình tĩnh nói:
- Thiên Sơn băng phách tuyết liên có 10 cây, lấy băng nghìn năm không tan, lại lấy lửa nghìn năm không tắt, tinh luyện chín chín tám một ngày mới có được một quả.

Bàn Phi Phượng ngẩn ra, phương pháp tinh luyện của Tuyết Liên đan ngoại trừ người của Phi Phượng tộc, người ngoài không thể biết được, Tần đại phu này làm sao biết được, hơn nữa ông ta có thể gọi ra được tên của băng phách tuyết liên.

Tần đại phu lại nói:
- Đan này trị liệu nội thương là kỳ dược tuyệt hảo, nhưng dùng để trị liệu ngoại thương, còn không hữu hiệu bằng lão hủ dùng vài cọng cỏ dại.

Tần đại phu nói xong đứng dậy đi ra khỏi đại trướng, một lát sau mới trở lại, trên tay cầm vài cọng cỏ dại, nhìn qua là tiện tay nhổ, cũng không biết cỏ tên gì.

Tần đại phu nghiền nát mấy cây cỏ ra, rồi đắp lên chỗ trúng tên của Vương hiệu quân. Vương Càn co quắp một lúc liền bình phục lại. Tần đại phu bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.

Sở Phong cảm thấy thủ pháp băng bó của Tần đại phu rất kỳ lạ, hoàn toàn bất đồng với thủ pháp của Lan Đình, nhưng nhìn qua lại không có gì chỗ nào không hợp lý.

Băng bó xong, cũng không biết là thảo dược của Tần đại phu sản sinh tác dụng hay sao, Vương Càn vẫn luôn hôn mê đã mở mắt ra, rên một tiếng rồi lại bất tỉnh.

- Được rồi, có thể mở mắt thì đã không còn trở ngại.

Tần đại phu nói xong, đứng lên nhìn Sở Phong, vuốt bộ râu mép dài ngoằng rồi đi ra khỏi đại trướng.

Hoa Anh sai người khiêng Vương Càn đi chăm sóc, bảo vài tên binh sĩ tìm được đường sống trong chỗ chết lui ra nghỉ ngơi, lại phái thám mã giám thị mật thiết nhất cử nhất động của thiết kỵ Mông Cổ.

Bàn Phi Phượng hỏi:
- Hoa nguyên soái, vị Tần đại phu này có địa vị gì vậy?

Hoa Anh nói:
- Ông ấy là y quan trong phủ, hiện tại là đại phu theo quân.

- Y thuật của ông ấy rất cao minh sao?

- Cái này. .. Tần đại phu rất có sở trường đối với ngoại thương, nhưng chưa bao giờ xem nghi nan tạp chứng. . .

- Hừ! Thì ra chỉ biết biết chữa mấy bệnh vặt, cũng có thể gạt ăn gạt uống ở trong quân.

Xem ra Bàn Phi Phượng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Tần đại phu không cần Tuyết Liên đan của nàng.

Sở Phong cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy. Ông ấy có thể cứu tính mệnh của Vương hiệu quân, cũng coi như có chút bản lĩnh rồi.

- Hừ! Nếu không phải có chúng ta ở đây, Vương hiệu quân đã bị ông ta làm khổ chết từ lâu rồi. Huống hồ tên đó cũng không đâm trúng tâm tạng, ông ta cố ý nói cho nghiêm trọng để mà ra vẻ mình có năng lực thôi!

Sở Phong không nói nữa, lúc này tốt nhất không nên tranh cãi với nàng.

Hoa Anh cười cười, không nói gì, rồi an bài nhóm Sở Phong dùng cơm nghỉ ngơi.

Trong lúc ăn cơm, Bàn Phi Phượng chưa cùng nói một câu với Sở Phong, muốn chết chính là, nàng cũng không cho Sở Phong và công chúa nói chuyện, chỉ cần hắn khẽ nhìn sang công chúa là nàng lại trừng mắt phượng.

Ăn cơm xong, Tiểu Thanh liền kéo công chúa đi tâm sự, trướng bồng chỉ còn lại Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng. Sở Phong lén nhìn thấy Bàn Phi Phượng nghiêng người đi, không nhìn không để ý, hắn liền ho khan hai tiếng, còn chưa ho ra tiếng thì Bàn Phi Phượng liền nói:
- Khụ cái gì mà khụ, có chuyện thì nói đi!

Sở Phong cố nuốt hai tiếng khụ lại, khuôn mặt nặn ra tươi cười, đang muốn mở miệng thì Bàn Phi Phượng lên tiếng:
- Cười cái gì mà cười, buồn cười lắm sao!

Nụ cười của Sở Phong cứng đờ, khẽ nhích nhích lại bên cạnh nàng:
- Phi Phượng, muội còn đang giận sao?

- Phi! Bản tướng quân đâu có rảnh đi giận ngươi!

- Phi Phượng, ta biết sai rồi, muội đừng có như vậy nữa có được không?

- Ngươi đâu có sai, ngươi làm rất khá mà, lúc đó tình huống nguy cấp mà, đương nhiên phải bỏ công chúa lại, chạy thoát thân quan trọng hơn!

- Ta không phải là chạy thoát thân. . .

- Là đi chịu chết! Có đúng không!

Sở Phong vừa nghe vậy thì lòng thầm vui, cầm lên ống tay áo Bàn Phi Phượng, nói:
- Phi Phượng, thì ra là muội đang lo cho ta!

- Phi! Da mặt dày thật, còn chẳng biết xấu hổ!

Bàn Phi Phượng mặc dù miệng nói như vậy, nhưng không có hất tay Sở Phong đi nữa.

Sở Phong nhân cơ hội kéo lấy eo nàng, gối đầu lên vai nàng, cười nói:
- Da mặt của ta đương nhiên dày rồi, sao mịn màng bằng mặt của Phi Tướng Quân được.

Bàn Phi Phượng gắt lên:
- Ngươi chỉ biết miệng lưỡi ngọt xớt với người ta thôi!

Sở Phong lập tức ghé tới sat bên tai nàng nói:
- Ta chỉ có miệng ngọt với muội thôi, chứ chưa lưỡi ngọt, muội có muốn thử xem không?

Bàn Phi Phượng khẽ hờn dỗi, mặt sinh hồng, diễm như hoa đào, kiều diễm động nhân nói không hết.

Lòng Sở Phong ngứa ngáy, vừa nghĩ chiếm tiện nghi, lại sợ chọc Bàn Phi Phượng giận, ngay lúc hắn do dự thì có tiếng bước chân vang lên, Bàn Phi Phượng vội vàng giãy khỏi Sở Phong, xoay người lại.

Một tên binh sĩ đi vào, nói:
- Sở công tử, Tần đại phu cho mời!

Sở Phong kinh ngạc, hắn theo binh sĩ đi tới trướng bồng của Tần đại phu, đi vào, Tần đại phu đang ở bên trong. Sở Phong đang muốn khom mình hành lễ thì Tần đại phu xua tay nói:
- Tiểu huynh đệ không cần đa lễ!

Giọng điệu đặc biệt thân thiết, sau đó ông ta bắt đầu từ trên xuống dưới đánh giá Sở Phong, híp mắt, vuốt râu mép, còn gật đầu, vẻ mặt thoả mãn.

Sở Phong quái lạ, đang muốn hỏi thì Tần đại phu đã mở lời trước:
- Tiểu huynh đệ tuổi tác thế nào?

- Sống hoài 24 năm.

- Có thê thất gì chưa.

- Chưa ạ.

- Phụ mẫu còn không?

Sở Phong buồn bã:
- Đã qua đời.

- Tốt! Tốt!

Tần đại phu gật đầu, khẽ vuốt râu mép. Sở Phong không khỏi nắm chặt tay. Tần đại phu liền nói:
- Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm, lão hủ không phải là ý đó. Lão hủ đang có một việc rất vui muốn thương lượng với tiểu huynh đệ.

- Hả?

- Lão hủ chuẩn bị ngoại lệ thu tiểu huynh đệ làm đồ đệ, không biết tiểu huynh đệ nghĩ thế nào?

- Sao?

Sở Phong kinh ngạc:
- Việc này...

Phụ mẫu công tử không còn, lại không thê thất, thân không có vướng mắc, rất hợp bái lão hủ làm sư. Lão hủ chưa bao giờ thu đồ đệ, tiểu huynh đệ đừng bỏ lỡ cơ hội.

Sở Phong buồn cười:
- Nhưng tại hạ cũng không muốn học y. . .

- Ài!
Tần đại phu vuốt râu mép nói:
- Không phải là lão hủ nói ngoa, y thuật của lão hủ có thể nói số một số hai. Vừa rồi công tử cũng thấy đấy, Vương hiệu quân hấp hối, phải nói gần như sắp chết, lão hủ tùy tiện nhổ mấy cọng cỏ đã cứu tính mệnh của hắn trở lại. Thần kỳ chứ! Chỉ cần lão hủ truyền một thân y thuật cho tiểu huynh đệ, bảo đảm tiểu huynh đệ y biến thiên hạ vô địch thủ.

Sở Phong suýt nữa cười ra tiếng, nhưng hắn vẫn nhịn xuống:
- Nhưng tại hạ chỉ muốn trường kiếm giang hồ. . .

- Ài, sau khi ngươi học thành cũng có thể trường kiếm giang hồ, không trễ! Không trễ đâu!

Sở Phong cười nói:
- Tại hạ năm nay 24, đợi ngày học thành sợ rằng. . .
Nói xong hắn cũng học Tần đại phu, khẽ vuốt cằm.

Tần đại phu vội nói:
- Không quan trọng, không quan trọng, lão hủ có phương pháp học cấp tốc!

Hả? Học y còn có phương pháp học cấp tốc? Sở Phong càng buồn cười, nhịn không được hỏi:
- Cấp tốc thế nào?

Tần đại phu vuốt râu mép nói:
- Lấy thiên tư dị bẩm của tiểu huynh đệ, lại thêm lão hủ dốc lòng tài bồi, lại phối hợp với phương pháp học cấp tốc, không đến 10 năm, nhất định sẽ có chút thành tựu.

Hả? 10 năm mới được chút thành tựu, còn gọi học cấp tốc? Sở Phong vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, chỉ có nói:
- Đại phu, phương pháp học cấp tốc này hình như. . . Khụ khụ. . .hơi chậm rồi!

- Không chậm. Lão hủ thiên tư thông minh, cũng cần khổ tu ba mươi năm mới được chút thành tựu. Lấy thiên tư của tiểu huynh đệ, có thể không cần 10 năm, 7-8 năm là có thể rồi.

Sở Phong không nói gì, đành nói:
- Tại hạ bản tính lơ đãng, cố bái đại phu làm sư, sẽ chỉ cô phụ một phen hảo ý của đại phu thôi. Đại phu cứ. . .

- Không quan trọng, chỉ cần tiểu huynh đệ đồng ý bái là được, cố hay không không sao. Mau bái! Mau bái!

Sở Phong còn có thể nói cái gì, chỉ muốn mau chóng thoát thân cho xong, liền nói:
- Nhận được đại phu ưu ái, chỉ là tại hạ chỉ muốn học kiếm, không có tâm học y. Tại hạ đột nhiên nhớ tới có một số việc, cáo từ!

Hắn vội vàng xoay người muốn chạy, Tần đại phu lại kéo hắn lại:
- Ài, tiểu huynh đệ. Kiếm có kiếm đạo, y có y đạo, kiếm đạo, y đạo vốn có chỗ tương thông. Ngươi học y đạo của lão hủ, sẽ rất có ích lợi đối với kiếm đạo của tiểu huynh đệ, nói không chừng còn có thể đạt được cảnh giới ngự kiếm phi hành gì đó trong truyền thuyết. Ngự kiếm phi hành, tiểu huynh đệ nghe nói qua rồi chứ? Tiểu huynh đệ đừng có mà do dự, mau bái sư!

Cái này lằng nhằng quá rồi. Sở Phong thật sự không biết nói gì, đành phải nói:
- Vậy để cho tại hạ suy nghĩ đã, cáo từ!

Hắn xoay người lại muốn đi, Tần đại phu lại kéo hắn lại:
- Không cần suy nghĩ, lão hủ không phải là người tùy tiện thu đồ đệ, đừng để lỡ cơ hội.

Sở Phong nhíu mày, xem ra không nặng lời một chút không được:
- Tần đại phu, thật ra tôi không hề có hứng thú với học y...

- Không quan trọng, hứng thú có thể từ từ bồi dưỡng. Năm đó lão phu cũng không có hứng thú, học rồi sẽ có hứng thú thôi.

- Vậy chờ tại hạ có hứng thú rồi hãy tính!

Sở Phong xoay người lại muốn đi, Tần đại phu lại kéo hắn lại, vuốt râu mép rồi chợt hỏi:
- Tiểu huynh đệ nhìn tuổi tác của lão phu thế nào?

Sở Phong đáp:
- Đại phu như đã đến tuổi hoa giáp.

- Ha ha ha.
Tần đại phu vuốt râu mép, có phần đắc ý:
- Lão phu kỳ thật đã hoa giáp trùng khai.

Hoa giáp trùng khai? Lần này đến phiên Sở Phong từ trên xuống dưới quan sát Tần đại phu.

Tần đại phu cười tủm tỉm nói:
- Thế nào, nhìn không ra chứ gì! Đây là lão hủ y thuật cao minh, có đạo dưỡng sinh. Bây giờ tiểu huynh đệ còn muốn bái lão hủ làm sư nữa không?

Hoa giáp trùng khai đó là hơn 120 tuổi, gió này cũng chém quá to rồi!

Sở Phong dở khóc dở cười, chỉ có xuất một chiêu cuối cùng:
- Tần đại phu, thật ra tại hạ đã bái thiên hạ đệ nhất Y Tử làm sư. Môn quy của Y Tử nghiêm ngặt, không được bái người khác làm sư, mong đại phu thứ lỗi.

Tần đại phu tỏ vẻ không hài lòng:
- Y đạo uyên bác vô nhai, lão hủ còn không dám xưng thiên hạ đệ nhất, ai dám xưng thiên hạ đệ nhất? Ta thấy Y Tử này nhất định là thứ có tiếng không có miếng thôi. Tiểu huynh đệ mau nhanh đầu sư môn khác, đừng để lỡ cơ hội. Cứ bái lão hủ làm sư. . .

- Phi! Ông mới là thứ có tiếng không có miếng!

Theo tiếng quát, Bàn Phi Phượng vén trướng đi vào. Thì ra nàng vẫn ở bên ngoài nghe trộm, thấy Tần đại phu cứ muốn Sở Phong bái ông ta làm đồ đệ. Sở Phong lại mọi cách chối từ không được, thật sự không thể nhịn được nữa, nàng liền xông vào.

Tần đại phu thấy Bàn Phi Phượng đột nhiên xông vào, còn mặt đầy sát khí, ông ta cũng giật mình.

Bàn Phi Phượng trừng mắt với Tần đại phu:
- Người ta không muốn làm đồ đệ của ông, ông cứ quấn lấy người ta, có còn biết xấu hổ hay không?

Nói xong nàng kéo Sở Phong đi ra khỏi trướng bồng. Tần đại phu lại đuổi ra ngoài gọi vọng theo:
- Nếu như tiểu huynh đệ hồi tâm chuyển ý, đến tìm lão hủ bất cứ lúc nào cũng được, lão hủ chờ.

Xem ra ông ta còn chưa từ bỏ ý định.


----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK