- Đó cũng chưa hẳn. Miên Sơn vốn là phong sơn của Giới Tử Thôi. Thời Xuân Thu Tấn quốc xảy ra nội loạn, Giới Tử Thôi chạy trốn theo Trùng Nhĩ, từng vì Trùng Nhĩ lập đại công 'cắt đùi đỡ đói'. Sau đó Trùng Nhĩ về nước làm quốc quân, tức Tấn Văn Công, trở thành một trong Xuân Thu ngũ bá, và muốn phong thưởng đại thần có công. Giới Tử Thôi không nhận lộc, sáng tác bài [Long Xà Chi Ca], cùng mẹ ông ẩn cư ở Miên Sơn. Sau khi Trùng Nhĩ biết được, đích thân tới Miên Sơn mời Giới Tử Thôi xuất sơn nhận lộc. Không có kết quả, Trùng Nhĩ bèn phóng hỏa đốt núi, buộc Giới Tử Thôi đi ra. Kết quả Giới Tử Thôi cùng mẹ ông ôm nhau chết dưới một cành liễu khô. Trùng Nhĩ bi thương, bèn phong Giới Tử Thôi tại Miên Sơn, cũng hạ lệnh cả nước cấm khói lửa, chỉ ăn đồ nguội. Liền thành tiết hàn thực.
Sở Phong hỏi:
- Miên Sơn đã là phong sơn của Giới Tử Thôi, sao lại thành phong sơn của Triệu vương phủ?
Tấn tiểu thư nói:
- Sau Tấn Văn Công, Tấn quốc suy yếu, đến nỗi bị Triệu, Ngụy, Hàn ba nhà phân chia. Triệu ưu tiên được Tấn Dương, bởi vì thấy Miên Sơn có long khí, vì vậy từng mấy lần tế tự tại Miên Sơn. Hiện nay Triệu vương phủ xây từ đường trên núi, hàng năm bái tế, đã đem Miên Sơn coi như phong sơn của mình rồi.
Bàn Phi Phượng trợn mày nói:
- Thật vô sỉ, không ngờ đem phong sơn của người ta coi như của mình.
Sở Phong nói:
- Hắn biết nhục sẽ không mượn yến hội tính toán Từ Công tiểu thư.
Tấn tiểu thư chợt hỏi:
- Trên yến hội, hình như Sở công tử cũng có quen với hai ca cơ kia hả?
Sở Phong nhìn sang Lan Đình:
- Y Tử cô nương đoán xem họ là ai?
- Là ai?
- Chính là hai tỷ muội diễn màn xiếc đội bát tại hội đèn lồng ở kinh thành.
- Là họ à. - Lan Đình kinh ngạc: - Họ không phải là trở về thôn sao, sao lại thành ca cơ rồi?
Sở Phong lắc đầu, nhìn sang Tấn tiểu thư.
Tấn tiểu thư nói:
- Ta chỉ nghe nói Triệu vương phủ ngày gần đây tại Thái Hoài mời được hai ca cơ, việc khác cũng không rõ lắm. Lần này may mắn họ âm thầm nhắc nhở, chỉ sợ Triệu Xung tính toán bất thành, sẽ giận chó đánh mèo hai người.
***
Tại biệt viện Triệu vương phủ ở ngoại thành, dưới ánh trăng, có một bóng hình thon nhỏ đang tu bổ hoa cỏ. Vóc người cao gầy, dáng điệu uyển chuyển, chính là thị nữ che mặt trên yến hội lúc ban ngày. Tuy nhiên lúc này nàng không đeo khăn che mặt.
Trong bụi hoa, có một thân ảnh đang chậm rãi tới gần nàng, một thân lam sam, nhưng che mặt.
Hắn đi thẳng tới chỗ cách một trượng phía sau thị nữ, nhưng không kinh động nàng, bởi vì động tác nàng cắt hoa thật sự rất đẹp, tiêm thủ liên bộ, mỗi một động tác đều ưu nhã, thong dong.
Thị nữ hoàn toàn không biết có cặp mắt đang chăm chú nhìn mình. Nàng hơi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt bên phải.
Chỉ một bên mặt cũng đủ làm khuynh đảo nam tử thiên hạ, thật sự rất đẹp, gương mặt nõn nà, môi như điểm anh, mi như mực họa, mắt như điểm sơn, thanh tú văn nhã.
Bóng người đó nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả rời đi.
Thị nữ đang lẳng lặng cắt sửa dưới bóng hoa, sau đó nàng quay người lại, đối diện với bóng người kia.
- A!
Không chờ nàng kinh hô ra tiếng, bóng người đó đã kinh hô ra trước.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt như bạch ngọc của thị nữ thình lình hiện ra một vết đao ngân rất sâu, từ khóe mắt kéo thẳng tới bên mép, trông dữ tợn đáng sợ, nó hình thành đối lập rõ ràng so với khuôn mặt tuyệt mỹ bên kia, khiến người nhìn thấy mà giật mình. Giờ khắc này, ngay cả ánh trăng chiếu vào gương mặt nàng cũng có vẻ tự âm trầm đi.
Thị nữ đột nhiên thấy trước mặt có một bóng người bịt mặt đang đứng, nàng kinh sợ thối lui một bước, đang muốn la lên thì bóng người đó đã một tay tháo xuống khăn che mặt:
- Là tôi!
- Sở công tử? - Thị nữ kinh ngạc.
Bóng người đó chính là Sở Phong. Thì ra hắn lo lắng Triệu Xung tính kế không được sẽ làm khó Đinh Linh, Đinh Lung, vì vậy thừa dịp đêm khuya lẻn vào điều tra xem sao. Nhưng chưa tìm được hai người thì lại gặp phải thị nữ che mặt ở trên yến hội.
- Cô là thị nữ che mặt ở trên yến hội đó hả? - Sở Phong hỏi.
Thị nữ gật đầu.
Sở Phong nói:
- Cô đang cắt tỉa hoa?
Thị nữ nói:
- Ta vốn là hoa nô phụ trách cắt tỉa hoa cảnh ở biệt viện này.
Sở Phong hỏi:
- Cô rất thích cắt tỉa hoa?
Thị nữ nói:
- Mỗi lần ta khó ngủ, sẽ một mình ở trong viện cắt tỉa hoa.
Sở Phong cười nói:
- Ờ, thì ra mất ngủ!
Thị nữ cười, dáng cười của nàng vốn là dáng cười tuyệt mỹ nhất trên thế gian, nhưng này vệt đao ngân đó đã khiến dáng cười trở nên vô cùng dữ tợn, thậm chí khiến người lạnh xương sống.
Thị nữ hiển nhiên biết dáng cười của mình dữ tợn đáng sợ, vội ngừng lại.
Sở Phong hỏi:
- Cô không sợ tôi hả?
Thị nữ đáp:
- Công tử còn không sợ ta, sao ta lại sợ công tử!
Sở Phong trong lòng chấn động, ánh mắt không khỏi rơi vào vết đao ngân dọa người trên mặt nàng.
Thị nữ lấy tay nhẹ nhàng che đi gương mặt bên trái, Sở Phong vội vã dời ánh mắt đi, rơi vào cây hoa ở bên cạnh.
- Hoa cô cắt tỉa rất đẹp, có phải cô thích cắt thế nào thì cắt thế đó không?
Thị nữ nói:
- Cắt tỉa hoa phải thuận theo thế mà chỉnh hình, theo hình mà tiến hành. Như vậy mới không mất hình thần của cây hoa.
Sở Phong cảm thấy kinh ngạc, thị nữ trước mắt này lời lẽ không tầm thường, cử chỉ đoan trang tao nhã, tuyệt không phải là thị nữ bình thường, bèn hỏi:
- Cô nương có thể cho biết phương danh được không?
Thị nữ lặng lẽ chốc lát mới nói:
- Ta chỉ là một hoa nô tầm thường.
Sở Phong suy nghĩ một chút:
- Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay trà trên yến hội cô rót, có phải là cô pha không?
Thị nữ gật đầu.
Sở Phong lại hỏi:
- Nước nấu thật sự là sương tuyết trên hoa mai sao?
Thị nữ lại gật đầu.
Sở Phong nói:
- Tôi vẫn chưa bao giờ được uống qua loại trà ngon như vậy, mùi thơm nồng, thấm tận kẽ răng. Mà làm sao cô nghĩ đến nó?
Thị nữ khẽ nở nụ cười:
- Triệu công tử nói Tấn tiểu thư rất hiểu trà đạo, bảo ta bất kể như thế nào cũng phải nấu loại trà tốt nhất để cho Tấn tiểu thư đánh giá. Ta thấy ngày hôm trước có sương rơi, bèn nghĩ đến dùng sương tuyết trên hoa mai để pha trà.
Nói xong, ánh mắt như lơ đãng lướt qua vệt chỉ ngân trên mặt Sở Phong.
Sở Phong lấy tay sờ sờ, mỉm cười, thầm nghĩ: thảo nào khi cô ấy rót trà cho mình có chút thất thần, thì ra là thấy vết chỉ ngân trên mặt mình mà sinh cảm xúc.
Thị nữ đột nhiên nói:
- Hôm nay trên yến hội có phải là công tử giả say không?
- Cô đã nhìn ra?
Thị nữ cười cười.
Ánh mắt Sở Phong lại rơi vào vết đao ngân trên gương mặt nàng:
- Vết sẹo trên mặt cô...
Thị nữ dùng tay vuốt ve vết đao ngân, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đau thương.
Nàng nói:
- Công tử mau nhanh rời khỏi đây đi, vạn nhất bị người phát hiện thì khó mà thoát.
Sở Phong lại không để bụng:
- Hộ viện ở đây tôi còn chưa coi ra gì đâu.
Thị nữ cười nói:
- Công tử không coi họ ra gì, thế sao còn phải giả say để thoát thân? Tuy nhiên bộ Bát tiên Túy Kiếm đó của công tử cũng hết sức thú vị.
- Cô cũng xem à?
Thị nữ gật đầu.
- Thế cô thích động tác nào?
Thị nữ nghĩ nghĩ:
- Chính là động tác 'cưỡi lừa ngược'!
Sở Phong giang hai chân ra, người hơi khuỵu xuống ngồi chồm hổm, tay trái như cầm gậy chống xuống đất, hai chân nghiêng ngả đi về phía sau, trông rất buồn cười.
Thị nữ nhìn, mỉm cười.
Sở Phong đứng lên:
- Hay là tôi biểu diễn lại một lần cho cô xem?
Thị nữ nói:
- Công tử vẫn nhanh rời khỏi đây đi!
Sở Phong bỗng tiến lên trước một bước, ngưng mắt nhìn vào hai mắt nàng:
- Cô...có thể nói cho tôi biết tên của cô không?
Thị nữ trầm mặc hồi lâu:
- Ở đây mọi người gọi ta là A Sửu.
Lòng Sở Phong như bị đâm vào một nhát, yên lặng nhìn thị nữ:
- Cô có thể nói cho tôi biết, vết sẹo trên mặt cô là người nào làm không?
Mặc dù hắn tận lực nói với giọng bình thản, nhưng vẫn không thể che giấu nội tâm phẫn nộ.
Thị nữ nhìn Sở Phong, lặng lẽ nửa ngày, nhưng nàng quay người lại.
- Vết sẹo đó là tự cô rạch lên!
Sở Phong đột nhiên gọi lại.
Thị nữ cả người chấn động. Nàng dừng lại, hai giọt nước mắt chậm rãi nhỏ xuống, sau đó xoay người bước đi.
Sở Phong rời khỏi biệt viện, cũng không trở về Tấn từ, bởi vì hắn từ trong miệng thị nữ biết được, mình và Tấn tiểu thư đi rồi, Triệu Xung lập tức đưa Đinh Linh, Đinh Lung trở về Triệu vương phủ.
Triệu vương phủ cũng không khó tìm, đó là phủ đệ khí thế nhất của Tấn Dương.
Sở Phong phi thân nhảy vào. Lúc này đã gần đến canh ba, mọi gian phòng đều đã tắt đèn. Sở Phong lần mò trong bóng tối, chợt thấy xa xa có một tòa gác cao còn đốt đèn, bèn lén đi tới phía dưới đó, ngẩng đầu thấy trên lầu các có một tấm biển, viết ba chữ "Noãn Hương các".
Sở Phong phi thân lên mái ngói trên đỉnh lầu, nhẹ nhàng dời đi mốt tấm ngói, rồi đưa mắt nhìn xuống dưới.
Bên trong các không có một bóng người, trên bàn đốt một ngọn đèn, mà trên giá áo ở vách tường treo mấy bộ nghê thường sặc sỡ. Sở Phong liếc mắt nhận ra, trong đó một bộ là vũ y phục mà Đinh Linh, Đinh Lung mặc trên yến hội lúc ban ngày.
Xem ra lầu các này là chỗ ở của Đinh Linh, Đinh Lung.
Sở Phong nằm trên mặt ngói, tâm trạng ngờ vực: trễ thế này hai người còn chưa trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Đinh Linh, Đinh Lung đang đi về hướng lầu các, Triệu Xung thì đi bên cạnh, vẻ mặt ân cần.
Đinh Linh, Đinh Lung đi thẳng lên lầu các, mở cửa phòng đi vào. Triệu Xung cũng muốn vào cùng, nhưng bị Đinh Linh ngăn lại, nàng hạ thấp người nói:
- Triệu công tử, sắc trời không còn sớm, mời trở về!
Triệu Xung cúi người mà nói:
- Trong phủ có chỗ nào chiếu cố không chu toàn, hai vị tiên y cứ mở miệng, tiểu sinh nhất định cống hiến sức lực.
Đinh Linh nói:
- Đa tạ Triệu công tử, hiện tại chúng tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.
Triệu Xung nói:
- Hai vị tiên y trước tiên ở biệt viện hiến vũ, sau lại ở trong phủ hiến vũ, qua lại bôn ba, tiểu sinh thật sự băn khoăn. Vì tỏ chút tâm ý, chỗ tiểu sinh có một đôi Ngọc hồ điệp, xin hai vị tiên y nhận cho.
Nói xong lấy ra một đôi Ngọc hồ điệp. Ngọc màu trắng tuyền, do ngọc điêu mài thành, không chỉ chạm trổ tinh xảo, màu bạch ngọc không một điểm tỳ vết nào, phải nói rất hiếm có.
Đinh Linh lại nói:
- Phu nhân có nói, không được tùy tiện nhận lễ vật của quý phủ. Triệu công tử hảo ý tâm lĩnh, vẫn xin thu hồi đi!
- Ài! Đây là một chút tâm ý của tiểu sinh, hai vị cần phải nhận cho!
Triệu Xung vừa nói vừa đưa tay muốn nắm lấy bàn tay Đinh Linh, Đinh Linh vội vàng tránh ra, cau mày nói:
- Triệu công tử như vậy, chúng tôi buộc lòng phải phải rời khỏi đây, bảo phu nhân mời người khác!
Triệu Xung liền nói:
- Hai vị nhất thiết đừng chú ý, tiểu sinh lấy về là được mà.
Đinh Linh thấy Triệu Xung còn chưa chịu đi, liền nói:
- Triệu công tử, mời trở về!
- Vậy...tiểu sinh cáo từ trước!
- Mời!
Đinh Linh nói xong, "rầm" đóng lại cửa phòng.
Triệu Xung thu lại dáng cười, khóe miệng chợt nhếch lên nụ cười nhạt, rồi xoay người xuống lầu các.
Đinh Lung nghe được Triệu Xung đi rồi, bèn nói:
- Triệu Xung này đáng ghét thật, cứ quấn lấy chúng ta mãi.
Đinh Linh nói:
- Kệ hắn đi, mau nhanh thay y phục nghỉ ngơi, mệt mỏi quá!
Vì vậy hai người khẽ cởi la y, quần dài. Trước mắt Sở Phong tức thì hiện ra hai thân thể thiếu nữ tinh xảo linh lung. Da thịt mềm mại, tư thái đẫy đà yểu điệu, bộ ngực săn chắc đầy đặn, xinh đẹp như hai đóa hoa sen mới nở, tịnh đế liên hoa.
Sở Phong ngẩn người, nhìn không chớp mắt, trống ngực không hiểu sao đập bịch bịch, ngay cả hô hấp cũng hầu như không thông. Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy được thân thể thiếu nữ, thì ra hấp dẫn như vậy, tuyệt vời như vậy, thậm chí khiến người hưng phấn. Hắn hoàn toàn quên dời ánh mắt đi.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK