Sở Phong nói:
- Ai cũng chưa từng thấy Phật tổ, đây chưa chắc đã là xá lợi thật của ngài.
- Đây quả thật là xá lợi của Phật tổ! - Công chúa bỗng nhiên nói.
Mọi người liền đồng loạt nhìn nàng.
Công chúa nói:
- Tây Sơn Linh Quang tự ở kinh thành thờ phụng một viên Phật nha xá lợi, rất giống với hai chiếc răng này.
Lan Đình nói:
- Phật nha xá lợi được thờ phụng ở Linh Quang tự đã được thiên hạ công nhận là chân thân xá lợi, nghe nói hàng năm vào ngày Phật đản, thiên tử sẽ đích thân tới Linh Quang tự cúng tế một lần.
Công chúa gật đầu:
- Đúng vậy. Ngày Phật đản hàng năm, tín đồ dù có ở tây phương cách xa vạn dặm cũng sẽ đi bộ tới Linh Quang tự để chiêm ngưỡng Phật nha xá lợi. Nghe trụ trì Truyền Đăng đại sư nói, viên Phật nha kia là do cao tăng Nam triều Pháp Hiến mang từ Vu Điền về, cho nên còn gọi là Pháp Hiến Phật nha. Trên tay ta chính là Bồ Đề châu được Truyền Đăng đại sư dùng Pháp Hiến Phật nha để khai quang.
Sở Phong nói:
- Nói như vậy thì hai chiếc răng này quả thật là chân thân xá lợi?
Lan Đình nói:
- Phật Nha xá lợi là chí bảo Phật môn, Sở công tử nghìn vạn lần đừng cho người khác biết.
Sở Phong nói:
- Ta cũng không ngờ lại thêm phiền phức như vậy.
Lại quay đầu hỏi Phượng tỷ:
- Đúng rồi, hôm nay còn có người nào đến Phượng Lâm các quấy rối nữa không?
Phượng tỷ cười:
- Ai còn dám tới rước khổ, không sợ công tử đập vỡ đầu sao?
Sở Phong cũng cười:
- Chẳng lẽ khách nhân cũng sợ hãi mà chạy đi sao?
- Khách nhân thì lại nhiều hơn.
- Ơ? Thế là sao?
Phượng tỷ cười khanh khách:
- Phượng Lâm các một lúc tới liền ba vị xinh đẹp như thiên tiên, ai mà không muốn đến xem?
Phi Phượng hỏi:
- Phượng tỷ có biết được Vương viên ngoại kia đã đi nơi nào không?
Phượng tỷ nói:
- Chỉ biết sau khi hắn ra khỏi Đại Đồng thì không thấy tung tích. Chỉ cần hắn không tới gây rối thì ta cũng không muốn truy đến cùng chuyện này, buôn bán mới là việc ta phải quan tâm.
Nói xong nâng ly:
- Hôm nay chỉ có chút đồ chay rượu nhạt, mọi người đừng trách, mọi người cùng uống một chén.
Sở Phong hỏi:
- Vì sao tất cả đều là thức ăn chay?
Phi Phượng trừng mắt:
- Đã không phải trả tiền ăn ở, lại còn đòi này đòi nọ!
Phượng tỷ cười:
- Bởi vì hai ngày tới thôn dân ở Sơn Tây sẽ đến Tấn Từ cầu mưa, để biểu đạt thành ý các nơi đều trai giới. Đúng rồi, mọi người có định đi xem không?
Sở Phong nói:
- Chúng tôi lúc trước cũng gặp qua một nhóm thôn dân đến miếu Quan đế cầu mưa, cũng không có gì để xem.
Phượng tỷ nói:
- Sở công tử, Tấn Từ cầu mưa chính là đại sự hạng nhất từ Tấn Dương tới Sơn Tây, thôn dân các nơi ở Sơn Tây đều đã tới, vô cùng náo nhiệt, việc cầu mưa của thôn dân bình thường sao có thể so sánh bằng? Hơn nữa nghe nói ngay cả thiên tử cũng vì sự việc cầu mưa ở Tấn Từ lần này mà viết riêng một bài điệp văn, long trọng vô cùng, công tử không đi thực sự là đáng tiếc.
Sở Phong lén nhìn Phi Phượng, cũng không trả lời.
Sau khi ăn xong, Sở Phong một mình trở về phòng, đang thấy chán thì chợt nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa nhìn thì thấy Lan Đình đang đứng ở đó.
Tim Sở Phong chẳng hiểu sao tự nhiên lại đập mạnh.
Trong tay Lan Đình còn cầm theo hòm thuốc. Nàng vào phòng đặt hòm thuốc lên bàn, quay đầu nói:
- Sở công tử qua đây.
Sở Phong tới gần, Lan Đình cầm tay trái của hắn, cởi chiếc khăn đang băng bó ra, sau đó lấy trong hòm thuốc ra một bình sứ nhỏ, ngón tay quệt thuốc nhẹ nhàng thoa lên hai vết thương cho hắn.
Sở Phong không nhịn được nói:
- Y Tử cô nương, nếu như ngày nào cô cũng bôi thuốc cho tôi, thì mỗi ngày tôi chịu một thương cũng đáng.
Lan Đình nhìn hắn, cũng không nói gì.
Tim Sở Phong nhảy thót một cái, không dám nhiều lời nữa.
Thoa thuốc xong, Lan Đình vẫn dùng chiếc khăn cũ băng lại cho Sở Phong.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Vì sao không dùng băng thuốc?
Lan Đình cười:
- Không dùng khăn này băng lại, Phi Tướng Quân có tha cho công tử không?
Nói rồi cầm hòm thuốc lên, đột nhiên hỏi:
- Ngày mai công tử còn đi nữa không?
Sở Phong gật đầu.
Lan Đình nói:
- Cẩn thận một chút, đừng để lại bị thương nữa.
Nói xong thì cầm hòm thuốc rời đi.
- Y Tử cô nương!
Sở Phong nắm lấy tay áo nàng, chợt thấy ngực đau đớn, lại phải lấy tay ôm ngực.
Lan Đình quan tâm hỏi:
- Tim công tử lại đau sao?
Sở Phong gật đầu.
Lan Đình lẩm bẩm:
- Xem ra ta phải nhanh chóng chế thuốc mới được.
Sở Phong lại nắm lấy tay áo nàng:
- Cô mua tám mươi mốt loại thảo dược là để trị cho tôi sao?
Lan Đình không đáp, đã xoay người bước đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Phong, cử chỉ quan tâm vừa rồi của Lan Đình thực sự khiến tâm tư hắn xao động. Hắn nhớ lại mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt vừa rồi của Lan Đình, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào.
Đang lúc hắn mơ mộng thì một phi tiêu xé gió qua cửa sổ mà vào.
Tay phải Sở Phong liền động, đã bắt được phi tiêu, người đã chạy tới bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen bay vút đi, đang định đuổi theo thì chợt thấy trên phi tiêu có buộc một góc tay áo.
Chính là tay áo của Lan Đình, phía trên viết ba chữ: sông Tang Kiền. Chữ lại dùng máu mà viết lên.
Sở Phong trong lòng kịch chấn, đã tung người bay ra khỏi Phượng Lâm các, lao về phía sông Tang Kiền.
Sông Tang Kiền cách phía nam Đại Đồng cũng không xa, tương truyền hàng năm vào mùa táo chín, nước sông sẽ khô cạn, là nơi rất nổi tiếng.
Sở Phong cũng đã chạy tới nơi, nhìn thấy xung quanh im ắng, không có một bóng người. Hắn chạy dọc theo bờ sông một đoạn, thấy phía trước có một cầu gỗ, trước cầu chợt xuất hiện ba bóng người. Hai bên là Thiên Tuyết, Thiên Diệp, còn người áo trắng ở giữa chính là Lan Đình, tay áo cũng đã bị mất đi một góc.
Sở Phong phi thân lao tới, ánh đao chợt lóe lên, đao Thiên Tuyết đã gác đao trên vai Lan Đình. Sở Phong lập tức dừng lại. Hắn không chắc chắn có thể ngăn kịp đao của Thiên Tuyết, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy.
- Giao hộp gỗ ra đây!
Thiên Tuyết lạnh lùng quát.
- Hai người muốn hộp gỗ?
- Bớt nói nhảm đi, mau giao hộp gỗ ra đây!
Thiên Tuyết dí thanh đao gần cổ Lan Đình.
- Đừng!
Sở Phong vội sờ trong ngực, lúc này mới nhớ hộp gỗ không có trên người.
Thiên Tuyết quát lên:
- Còn không mau giao ra!
Sở Phong vừa sờ trong ngực vừa nói:
- Các cô cũng biết hộp gỗ đựng gì sao?
- Chớ có nhiều lời! Giao ra đây!
Sở Phong lại hỏi:
- Môn chủ các cô sai các cô lấy hộp gỗ sao?
Thiên Tuyết lạnh lùng:
- Được! Ngươi muốn kéo dài thời gian, ta sẽ cho ngươi thời gian! Ngươi rất thích cô ta đúng không? Giờ ta liền cắt một tai của cô ta, hoặc cắt mũi cô ta, hoặc móc mắt, ngươi chọn đi. Ta đếm đến ba, nếu ngươi không chọn ta sẽ chọn giúp ngươi. Một, hai...
Sở Phong sợ hãi vội hô:
- Đừng đừng!
Thiên Diệp nhìn tay trái hắn băng bó:
- Bọn ta chỉ muốn có hộp gỗ, cũng không muốn làm hại cô ta! Chỉ cần ngươi giao hộp gỗ, ta cùng tỷ tỷ sẽ lập tức thả người.
Sở Phong vội vàng suy nghĩ đối sách, đúng lúc này một bóng đen vô thanh vô tức từ hướng khác của cầu gỗ đi tới, tay cầm đại đao, hai mắt như đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Cung Kì Lãnh Thứ?
Thiên Tuyết, Thiên Diệp đồng thời hô lên.
- Cung Kì Lãnh Thứ, ngươi theo dõi bọn ta?
Cung Kì Lãnh Thứ không trả lời, đi tới từng bước một.
- Cung Kì Lãnh Thứ, việc môn chủ phân phó chúng ta sẽ hoàn thành, không cần ngươi phải nhúng tay.
Cung Kì Lãnh Thứ tới bên Thiên Tuyết, Thiên Diệp, hai người không biết vì sao lại rùng mình một cái.
- Cung Kì Lãnh Thứ, ngươi...
Ánh đao lóe lên, Cung Kì Lãnh Thứ đột nhiên bổ đao vào Lan Đình, không có bất cứ điềm báo trước nào. Sắc mặt Sở Phong lập tức trắng bệch, lòng như rơi xuống vực sâu.
"Keng!"
Đao của Thiên Tuyết vốn đang đặt trên vai Lan Đình chợt giơ lên trên đỡ, chặn lại đại đao của Cung Kì Lãnh Thứ, có điều tay nàng cũng bị lực phản chấn làm cho tê dại. Thiên Diệp thừa cơ kéo Lan Đình lại:
- Hộp gỗ chưa lấy, không thể giết cô ta!
Hai mắt Cung Kì Lãnh Thứ lóe lên hàn quang, ánh đao lại lóe lên, tiếp tục chém xuống Lan Đình.
"Keng!"
Lần này ngăn đại đao chính là trường kiếm, Sở Phong đã đứng trước người Lan Đình, ra tay đỡ lại.
Đại đao của Cung Kì Lãnh Thứ bị trường kiếm đẩy ra, vỏ đao bên tay trái liền quét một đường, Sở Phong quét nghiêng trường kiếm xuống phía dưới, "keng keng" vỏ đao đã bị chém một nửa. Cùng một chiêu thức, đối với Sở Phong đã không còn lực sát thương nữa.
Cung Kì Lãnh Thứ đang muốn thu đao lại thì thấy trước mắt đột nhiên kiếm quang lóe lên, kiếm quang từ bốn phía rõ ràng tạo nên bốn chữ to: nhất kích tất sát! Cung Kì Lãnh Thứ lấy làm kinh hãi, bởi vì y chỉ nhìn thấy một màn kiếm quang, nhưng lại không nhìn thấy bóng hình Sở Phong đâu, y không thể đoán nổi "Nhất kích tất sát" này sẽ đâm ra từ chỗ nào.
Cung Kì Lãnh Thứ vì cầu sống cũng không nghĩ được nhiều, tay trái ném ra nửa đoạn vỏ đao vào màn kiếm ảnh, đồng thời vội vàng lùi về phía sau. Kiếm quang chỉ nhoáng lên một cái đã chém vỡ vỏ đao, lại thuận thế đâm thẳng vào ngực Cung Kì Lãnh Thứ. Cung Kỳ Lãnh Thứ vội thu đại đao về thủ trước ngực.
"Keng!"
Mũi kiếm điểm lên thân đao, Cung Kỳ Lãnh Thứ không bị chấn bay, nhưng kiếm khí thoáng chốc đã xuyên qua thân đao kích xuyên vào ngực hắn, kéo ra một tia máu.
Cung Kỳ Lãnh Thứ nhìn Sở Phong chằm chằm, sau đó từ từ gục xuống, đến chết y cũng không thể tin được mình lại chết trên tay Sở Phong.
Sở Phong lạnh lùng nhìn y ngã xuống, sau đó xoay người nhìn thẳng vào Thiên Tuyết, Thiên Diệp. Thiên Tuyết, Thiên Diệp khiếp sợ nhìn hắn, hai người không thể tin được, Võ Tàng sát thủ của Thần Phong môn lại bị Sở Phong giết chỉ bằng một chiêu.
Đột nhiên ánh mắt Sở Phong quét sang Thiên Tuyết, kiếm quang lóe lên. Thiên Diệp hoảng sợ chỉ kịp gọi "Tỷ tỷ", thì mũi Cổ trường kiếm đã điểm trúng cổ họng Thiên Tuyết.
- Buông cô ấy ra!
Sở Phong chỉ mũi kiếm vào Thiên Tuyết, nhưng trừng mắt nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp nào còn dám nhiều lời, vội buông Lan Đình ra.
Lan Đình chạy vội tới bên người Sở Phong, Sở Phong buông trường kiếm lạnh lùng nói:
- Ta không giết hai người xem như trả ân hai người vừa rồi, đừng để ta nhìn thấy hai người thêm lần nữa!
Thiên Tuyết, Thiên Diệp nhìn Sở Phong một cái, rồi xoay người chạy qua cầu gỗ.
Sở Phong nhìn Lan Đình, ánh mắt đã trở nên ấm áp như ánh nắng mặt trời, hắn rất muốn dang tay ôm lấy nàng, nhưng cuối cùng cũng không làm như vậy.
- Y Tử cô nương, cô không sao chứ?
- Ta không sao!
- Sao cô lại bị chúng bắt?
- Ta đang sắc thuốc dưới bếp... A! Chết rồi! Sở công tử, chúng ta mau về Phượng Lâm các.
Trong bóng đêm, Thiên Tuyết, Thiên Diệp cũng đã ngừng chạy, chầm chậm mà đi.
- Tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ? - Thiên Diệp mở miệng hỏi.
Thiên Tuyết im lặng một lúc mới nói:
- Ngay cả Võ Tàng sát thủ cũng không đối phó được hắn, có thể môn chủ sẽ không trách chúng ta.
- Thế nếu môn chủ trách cứ thì sao? Môn chủ đã lệnh cho chúng ta nhất định phải mang hộp gỗ về.
Thiên Tuyết không đáp, bởi vì cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đột nhiên Thiên Tuyết nói:
- Thiên Diệp, khi trở về em hãy nói em đã lấy được hộp gỗ, sau đó đưa cho ta, nhưng ta lại để Sở Phong lấy mất.
- Không được! - Thiên Diệp hoảng sợ.
- Thiên Diệp, em hãy nghe ta nói, ta mới tìm được Long Câu thảo cho môn chủ, môn chủ sẽ không trách phạt ta đâu.
Thiên Diệp vẫn lắc đầu.
Sau khi Sở Phong cùng Lan Đình chạy về tới Phượng Lâm các, Lan Đình liền nhanh chóng xuống bếp, chạy tới xem nồi đất trên bếp lò, lửa trong lò đã tắt, nồi đất thì vẫn còn khói nóng bay lên.
Lan Đình mở nắp, mùi thuốc nồng nặc bay ra khiến Sở Phong vội lấy tay bịt mũi. Lan Đình rót thuốc vào một cái bát sứ, vừa vặn đầy một bát.
Lan Đình vui vẻ:
- May mà thuốc chưa bị cạn.
- Cô đang sắc thuốc à?
Sở Phong nhìn nàng.
- Thuốc này... là sắc cho tôi sao?
Lan Đình nói:
- Ta thấy ngực công tử lại đau, cho nên đêm nay mới thức sắc thuốc này.
- Y Tử cô nương...
Lan Đình bưng chén thuốc lên:
- Công tử nhân lúc thuốc còn nóng mà uống đi.
Sở Phong tiếp lấy, hỏi:
- Thuốc này có phải có Long Câu thảo không?
Lan Đình gật đầu.
Sở Phong nói:
- Sao lại đắng như vậy? Ngựa cũng ăn được loại cỏ đắng thế này sao?
Lan Đình hơi gắt lên:
- Sở công tử, thuốc càng lạnh càng đắng. Công tử đã quên "Thuốc đắng giã tật" rồi sao?
Sở Phong đành phải cầm bát thuốc đưa lên miệng, thử dùng lưỡi liếm một chút thì đã run cả người, đắng quá!
Lan Đình thấy hắn cầm thuốc nếm mỗi chỗ một ít, thực ra vẫn chưa có uống thì tức giận:
- Sở công tử, sau này ta sẽ không trị bệnh cho công tử nữa.
Nói xong xoay người bỏ đi.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK