Ngoài Đường môn, một bóng người bạch y chậm rãi đi đến, bước đi dịu dàng, tay áo thướt tha, mái tóc như quyên xỏa xuống hai vai, gương mặt thanh nhã như tiên, như hoa sen mới nở, bên hông xách theo một hòm thuốc nhỏ, chính là Thượng Quan Lan Đình.
Thì ra, sau khi Lan Đình rời khỏi Tu Di sơn, liền một đường hành y một đường nhập Thục, chuẩn bị đến Đường môn thăm Bách Trượng Thái Quân, bởi vì từ sau lần Trùng Phong cốc, thân thể Thái Quân vẫn không được nhanh nhẹn, Vô Song không ngừng truyền thư cho Lan Đình, hy vọng nàng có thể nhập Thục.
Nhập Thục lần này gian khổ hơn nhiều so với lần trước, bởi vì lần trước có Sở Phong làm bạn dọc đường, gần như là suốt đường kéo nàng bước qua toàn bộ gian nan hiểm trở, hiện tại Lan Đình lẻ loi một mình, nếm trải đủ gian nguy của Thục đạo, song nàng vẫn đi qua Thục đạo, tới được Đường môn.
Đại môn Đường gia mở rộng, Lan Đình rất kinh ngạc. Nàng đi vào Đường môn, không có bất kỳ ai, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, cả Đường môn chìm trong tĩnh lặng. Hai hàng cây bạch quả bên đường hẻm tại tiền viện đã bị nhổ bật gốc, chỉ là quả trên đây đã ít đi rất nhiều, còn có hai ao giả sơn hai bên, chỉ có nước mà không có núi, mái ngói trên tường viện bốn phía cũng có vết tích từng di động. Bất quá dù sao Lan Đình không phải là người tập võ, mặc dù nàng cảm thấy bầu không khí khác thường, nhưng không phát hiện ra vết tích đánh giết trong đó, chỉ cảm thấy khả năng Đường môn đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy nàng đi qua tiền viện, đi tới trung đình, không thấy bức tranh khổng tước xòe đuôi, cũng không thấy bức bình phong Thục tú lục khúc. Vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Đi qua trung đình, Lan Đình tiếp tục đi về phía trước, toàn bộ phòng xá trống không, hình như tất cả mọi người của Đường môn đã biến mất. Trên mặt đất có một số vết chân, theo vết chân, Lan Đình đi thẳng tới vườn Phi Tử, rồi đi vào cổng vòm, lập tức bị Cơ Quan Chiến Trận to lớn hùng vĩ trước mắt làm kinh sợ.
Mặc dù nàng chưa bao giờ thấy qua nhà gỗ to lớn thế này, song nàng từng nghe Vô Song đề cập qua, lập tức ý thức được chín dãy nhà gỗ trước mắt rất có khả năng chính là Cơ Quan Chiến Trận của Đường môn.
Cơ Quan Chiến Trận chỉ có tại thời khắc sống chết trước mắt mới có thể mở ra, nói cách khác, Đường môn đang trong lúc sinh tử tồn vong, Nhưng ở đây không có lấy một bóng người. . .
Lại nói Thái Quân, bà cùng Đường Ngạo, Đường Chuyết cùng với mấy vị tộc lão đang ở vườn vải thương nghị đối sách, chợt có đệ tử báo lại, không biết vì sao Ma Thần tông đã đột nhiên rời khỏi vườn Phi Tử. Mọi người vui mừng, cho rằng Ma Thần tông là không công phá được chiến trận nên biết khó mà lui. Thái Quân lại bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ. Một lát sau, lại có đệ tử báo lại, nói Thượng Quan Y Tử xuất hiện tại vườn Phi Tử. Thái Quân giật mình, vội vã chống trượng đi ra, thấy Lan Đình tay xách hòm thuốc đứng trước chiến trận.
Vô Song vừa mừng vừa sợ, đang muốn cất tiếng gọi, đúng lúc này, phía sau Lan Đình đột nhiên có một luồng chưởng phong quét qua, quét nàng rơi vào liên nỗ chiến trận, tầng thứ nhất của Cơ Quan Chiến Trận.
- Thượng Quan tỷ tỷ! - Vô Song la lên thất thanh.
Bốn vách nhà cơ quan mở ra từng hàng lỗ tên, Lan Đình sắp bị vạn tiễn xuyên tâm rõ trông thấy. Thái Quân gõ mạnh Hàng Long trượng lên trụ Điệp Luyến đình, "cạch", Cơ Quan Chiến Trận liền dừng lại, ngay sau đó Thái Quân lăng không bay lên, chân không chạm đất, mũi trượng điểm liên tục lên mặt đất, trong chớp mắt xuyên qua chín tầng chiến trận, đoạn duỗi tay trái vừa lúc tiếp được người Lan Đình rơi xuống, cũng chân không chạm đất, mũi trượng điểm liên tục, đưa Lan Đình trong chớp mắt lại xuyên qua chín tầng chiến trận, lăng không lui về vườn vải.
Chúng nhân Đường môn òa lên kinh ngạc. Thì ra chiêu này chính là tuyệt kỹ thành danh của Thái Quân -- Bách Trượng Lăng Không. Có người nói có thể dưới tình huống chân không chạm đất lăng không xuyên qua trăm trượng, chính là võ lâm nhất tuyệt.
Lại nói Thái Quân kéo Lan Đình lăng không lui về dưới Điệp Luyến đình, người khẽ lắc lư, suýt nữa đứng không vững. Mà đồng thời trong lúc đó, một bóng người lặng yên lướt vào chiến trận, đã lướt qua năm tầng cơ quan phía trước. Là Lãnh Mộc Nhất Tôn, phía sau là tứ đại trưởng lão, Thập nhị điện chủ, cùng với sáu vị đường chủ và rất nhiều giáo chúng.
Thái Quân cố gắng chống đỡ thân thể run rẩy, giơ Hàng Long trượng gõ lên trụ đình, chỉ cần chiến trận mở ra, Ma Thần tông sẽ phải giấu thân toàn bộ ở trong đó. Ngay lúc Hàng Long trượng gõ tới trụ đình, một ống trúc từ trong trận bay tới, "đốc" đánh bay Hàng Long trượng. Thái Quân cũng bị chấn cho lảo đảo, suýt nữa té ngã.
- Thái Quân! - Lan Đình cùng Vô Song vội vàng đỡ lấy.
Bên kia, Lãnh Mộc Nhất Tôn đã lướt tới tầng cơ quan thứ chín, lập tức sẽ đi qua chiến trận, Thái Quân biết khởi động chiến trận nữa đã không kịp, vội hô lên: - "Mọi người đi theo ta!" rồi kéo Lan Đình cùng Vô Song chạy tới phía sau vườn vải, quẹo trái quẹo phải, đi tới trước một sơn động, chính là sơn động mê cung mà Sở Phong và Mộ Dung đã từng trong lúc vô ý xông vào. Chúng nhân Đường môn rất kinh ngạc, ngay cả mấy vị tộc lão cũng rất ngạc nhiên, hiển nhiên cũng không biết có một sơn động như thế. Thái Quân dẫn mọi người đi vào sơn động.
Lại nói chúng nhân Ma Thần tông băng qua Cơ Quan Chiến Trận, đuổi vào vườn vải, nhưng không thấy bóng dáng của chúng nhân Đường môn đâu. Thì ra khu vườn vải của vườn Phi Tử này cũng không đơn giản, rừng vải được trồng theo kỳ môn thuật số nhất định, mặc dù không phải quá phức tạp, nhưng người không rõ nội tình, sẽ rất dễ mê thất phương hướng.
Chúng nhân Ma Thần tông mất chút trắc trở, cuối cùng cũng tìm tới cửa sơn động kia, cũng không dám tùy tiện xông vào, bởi vì Cơ Quan Chiến Trận phía trước đã khiến trong lòng họ vẫn còn sợ hãi, họ không biết sơn động này có thể cất giấu cơ quan ám khí nào càng đáng sợ hơn hay không.
Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng trước cửa động u ám, lẳng lặng nhìn vào trong.
Tứ tông trường lão nói:
- Tông chủ, chúng tôi đi trước dò xét!
Lãnh Mộc Nhất Tôn không nói gì. Thập nhị điện chủ phía sau đồng thời quỳ một gối xuống đất:
- Tông chủ, để thuộc hạ dò xét!
Lãnh Mộc Nhất Tôn khẽ khoát tay:
- Các ngươi ở tại chỗ này, để ta đích thân dò xét!
- Tông chủ. . .
Phi Ưng đang muốn nói thì Lãnh Mộc Nhất Tôn cắt lời:
- Phi Ưng, một sơn động không vây khốn được ta đâu!
Lời vừa dứt, người đã lướt vào trong động.
Lại nói Thái Quân dẫn mọi người vào sơn động, quẹo trái quẹo phải, đi tới một chỗ trống rộng rãi và nói:
- Sơn động này là năm đó sư tổ Đường Cơ Trữ thiết kế, cũng là nơi tránh nạn cuối cùng của Đường môn chúng ta, chỉ cần chúng ta ở trong động, Ma Thần tông tuyệt đối không dám xông vào!
Chúng nhân Đường môn nhất thời trầm mặc, có tộc lão nói:
- Ác đồ Ma tông mặc dù không dám xông vào, nhưng nếu như chúng cứ canh giữ ở bên ngoài động, chúng ta há chẳng phải cũng bị nhốt đến chết ở chỗ này!
Thái Quân nói:
- Đường môn bị tập kích, bên ngoài không có khả năng hoàn toàn không biết, Võ Đang thân là võ lâm minh chủ, nhất định sẽ hiệu lệnh thiên hạ nhập Thục cứu viện Đường môn, đến lúc đó chúng ta cùng cao thủ các phái nội ứng ngoại hợp, nhất định đánh lui Ma Thần tông.
Mọi người cũng cảm thấy chỉ có thể như vậy thôi.
Thái Quân nói tiếp:
- Đỉnh động này có thạch nhũ nhỏ nước, có thể miễn cưỡng uống tạm được. Từ giờ trở đi, mọi người phải thu gom mỗi một giọt nước nhỏ xuống. Còn nữa, tất cả mọi người tập trung lại lương khô thực vật trên người, thống nhất phân phối. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, sống qua mấy ngày này. Đây là sinh cơ duy nhất của Đường môn chúng ta chúng ta!
Mọi người bắt đầu lấy ra lương khô trên người, giao cho mấy vị tộc lão, có người thì đi thu gom nước nhỏ từ thạch nhũ.
Thái Quân thở hổn hển một hơi, lại quay đầu nói với Lan Đình:
- Đường môn bị tập kích, suýt nữa liên lụy đến cả Y Tử.
Lan Đình nói:
- Đều là ta mạo muội xông vào, khiến Đường môn rơi vào cảnh này!
Thái Quân nói:
- Cho dù không đóng chiến trận, chúng ta vẫn bị nhốt ở vườn vải, cũng không khác gì bị nhốt ở đây. Nhưng đã liên lụy đến Y Tử. . .
Đang nói thì Thái Quân lảo đảo người, suýt nữa ngã xuống đất. Vô Song vội vàng đỡ lấy:
- Thái Quân làm sao vậy!
Thái Quân miễn cưỡng đứng thẳng người, tay chân không ngừng run lên. Thì ra thân thể Thái Quân vốn đã không nhanh nhẹn, vừa rồi vì cứu Lan Đình, cố gắng thi triển Bách Trượng Lăng Không, lại trải qua chạy vội vàng, chân khí còn chưa thông suốt.
- Thượng Quan tỷ tỷ mau xem Thái Quân! - Vô Song vừa sợ vừa vội.
Lan Đình đã khoát ngón tay lên uyển mạch của Thái Quân, Đường Chuyết, Đường Ngạo cùng với chúng nhân Đường môn khẩn trương nhìn xem.
Một hồi, Lan Đình buông ngón tay ra. Vô Song vội hỏi:
- Thái Quân thế nào?
Lan Đình nói:
- Thái Quân cố sức vận chân khí, khiến khí huyết hỗn loạn, kinh mạch bế tắc!
Vô Song vội nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ mau chữa trị cho Thái Quân, lần trước tỷ dùng kim châm châm cho Thái Quân tốt lắm mà. Thượng Quan tỷ tỷ mau dùng kim châm châm cho Thái Quân!
Lan Đình nói:
- Muốn khai thông khí huyết, phải lấy kim châm dẫn đường, nhưng hòm thuốc của ta. . .
Thì ra vừa rồi khi Lan Đình bị chưởng phong quét bay rơi xuống chiến trận, hòm thuốc xách bên hông cũng rơi xuống đất.
Đường Chuyết nói:
- Ám khí Đường môn có nhiều ngân châm, có thể thay thế được không?
Lan Đình lắc đầu, Vô Song vội nói:
- Ta đi lấy hộp thuốc!
Nói xong xoay người toan đi. Thái Quân liền kéo nàng lại:
- Nha đầu, cháu yên tâm, Thái Quân còn rất khỏe mạnh!
- Thái Quân! - Vô Song kéo cánh tay run run của Thái Quân, nước mắt tuôn ra.
Đường Chuyết hơi xoay người đi. Thái Quân đột nhiên nói:
- Chuyết nhi, đừng uổng mạng!
- Thái Quân. . .
- Nếu ngươi đi ra sơn động một bước, sau này đừng gọi ta là Thái Quân nữa!
Đường Chuyết dừng lại, trong lòng cũng minh bạch, cho dù hắn có lao ra, cũng không có khả năng đem hòm thuốc trở về.
Lan Đình nói:
- Mặc dù không thể sử dụng kim châm dẫn đường, nhưng ta có thể dùng chỉ pháp tạm thời giúp Thái Quân thoải mái!
Vô Song vội nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ mau thi chỉ pháp cho Thái Quân đi!
Lan Đình vươn ngón tay, bắt đầu điểm lên huyệt đạo các nơi sau lưng Thái Quân.
***
Lãnh Mộc Nhất Tôn đi vào sơn động, động đạo âm u sâu thẳm, đi được một đoạn, phía trước phân ra hai động đạo. Lãnh Mộc Nhất Tôn đi vào một cái trong hai, đi được một đoạn, phía trước lại phân ra hai động đạo. Lãnh Mộc Nhất Tôn lại đi vào một cái trong hai, cứ như vậy, Lãnh Mộc Nhất Tôn không ngừng đi sâu vào, rốt cuộc biết sơn động này thì ra là một mê cung lớn vô cùng, gần như là đào rỗng cả ngọn núi, thậm chí khả năng hợp với mấy ngọn núi bị đào rỗng.
Lãnh Mộc Nhất Tôn không đi sâu vào nữa, y lui ra ngoài động. Lúc này, Huyền Mộng Cơ chầm chậm đi tới, vẫn sa mỏng che mặt, thướt tha xinh đẹp, phía sau là Bích Cơ cùng với vài nữ tử kiều diễm thân khoác lụa mỏng, bờ vai ẩn lộ. Trong tay một nữ tử trong đó còn xách theo một hòm thuốc, chính là hòm thuốc của Lan Đình đánh rơi.
- Chao ôi! Tông chủ thật dám một mình xông vào long đàm hổ huyệt!
Huyền Mộng Cơ nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, cặp mắt vẫn câu hồn thực cốt.
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
- Yên môn chủ tới đúng lúc thật!
Huyền Mộng Cơ hạ thấp người nói:
- Tông chủ mặc áo giáp, cầm binh khí, đánh đâu thắng đó, ta tự biết lực mỏng, sao dám tranh phong với tông chủ!
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười:
- Nghe nói Yên môn chủ bắt hết tất cả hương nữ cùng tú công của Đường môn?
Huyền Mộng Cơ cười khúc khích:
- Ta chỉ muốn dạy bảo vài tên tỳ nữ để vẩy nước quét nhà cho bản môn, tông chủ sẽ không lưu ý chứ?
- Chỉ sợ họ không dễ dạy bảo!
- Việc này thì tông chủ không cần lo lắng, ta tự có phương pháp! Nghe nói Thượng Quan Y Tử cũng đang ở Đường môn?
- Xem ra Yên môn chủ muốn chiêu mộ nữ tử tuyệt sắc trong thiên hạ làm môn hạ hết?
- Ha ha ha ha!
Huyền Mộng Cơ cười đến rạng rỡ:
- Chắc sẽ không gây trở ngại cho đại nghiệp của tông chủ chứ?
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, không nói gì.
Huyền Mộng Cơ đảo mắt, nhìn vào trong động hỏi:
- Người của Đường môn đều ở trong động sao?
Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu
- Tông chủ dự định. . .
- Ôm cây đợi thỏ!
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK