Mục lục
[Dịch]Khuynh Thế Thiên Tài - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Y về tới trại thì trời đã sáng, ma thú đều đã rút đi hoàn toàn. Có thể thấy là tiếng nói của Hoàng Vân Phong Báo cực kì có trọng lượng.

Lúc này ba vị lão sư đang chỉnh lí lại lều trại và thống kê lại số lượng học viên bị thương. Hầu như tất cả mọi người đều có vài vết thương nhẹ nhưng may mắn là không có học viên nào tử vong.

Lạc Y vừa xuất hiện, Lạc Kiến gần như lao tới với tốc độ ánh sáng lại gần, cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới thấy hoàn toàn không hao tổn mới yên lòng.

Yên lòng là yên lòng, nhưng Lạc Kiến cũng rất không hài lòng vì Lạc Y tự chủ trương đi theo người không biết danh tính. Nghiêm mặt lại liền quở trách.

" Muội từ nay về sau không được tùy hứng như vậy nữa có biết hay không?"

Lạc Kiến mặc dù biết là bản thân mình mềm lòng, không thể chống lại muội muội. Bản thân hắn vốn là tiêu chuẩn cuồng muội nha! Nhưng mà, cứ nghĩ đến muội muội mình có thể sẽ gặp nguy hiểm thì hắn lại không tài nào yên lòng, còn tự trách mình không thôi.

Không được! Hắn không thể để Lạc Y tiếp tục tùy hứng như vậy a!

Lạc Y hiểu tâm trạng lúc này của Lạc Kiến, nàng biết hắn là vì quá yêu thương nàng. Nàng không thể phụ lòng mong mỏi của hắn.

" Đại ca, muội đã biết, lần sau sẽ không tuỳ hứng như vậy!"

" Thật ngoan!"

Lạc Y hít hít mũi nhỏ, nói gì thì nói, hôm nay nàng nhận được không ít chỗ lợi a! Nếu lần sau có tình huống như vậy, nàng cũng vẫn sẽ đi. Nhưng điều này không thể để Lạc Kiến biết nha, hẳn đại ca sẽ mắng nàng cho coi.

Phong Thần Huyền đứng đối diện, vừa nghiêng đầu thì chạm phải biểu tình đáng yêu của Lạc Y khiến hắn hơi ngẩn người. Nàng cường hãn như vậy nhưng có không ít mặt đáng yêu a!

" Chuẩn bị dọn trại, vì thú triều xảy ra nên chúng ta không tiếp tục lịch luyện nữa. Xem ra mỗi học viên đều tích trữ chút kinh nghiện cận chiến hung hiểm đi!"

Tống Vĩnh Khanh mỉm cười hoà ái lướt một vòng quanh những người bị thương, phát hiện đã thu xếp ổn thoả liền phát lệnh trở về.

Lạc Y cười cười. Là tích luỹ kinh nghiệm nha. Nếu Mặc không đến trấn áp đàn thú, thương vong là không thể tránh khỏi. Lúc ấy đàn thú đã hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng bạo rồi a!

Mọi người đều đi về trại của mình thu dọn. Lúc này Lạc Y đột nhiên nhìn thấy Lăng Ngạo có chút không bình thường. Tay thường cầm kiếm của hắn bây giờ buông lỏng, trên gương mặt cao ngạo thường ngày nén đau chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

" Lăng Ngạo, ngươi bị sao?"

Lạc Y tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm nơi cánh tay thoạt nhìn có chút không bình thường của hắn. Hình như hắn bị thương rất nặng so với Lập Khiêm, Bạch Thừa Vũ và Cố Ân Kỳ chỉ sơ sơ vài vết trầy xước a.

" Ta không sao!"

Lăng Ngạo cắn răng nói. Thái độ che giấu vẫn không che được mắt Lạc Y. Nàng vươn tay chạm khẽ cánh tay hắn thậm chí còn nhận thấy cả mặt xương nhô ra, xưng phồng lên. Lăng Ngạo mím môi, nhưng cũng không ngăn được hút một ngụm khí.

Sắc mặt Lạc Y biến giận dữ, nghiêm mặt.

" Ngươi bị gãy xương rồi! Ngươi muốn tay ngươi tàn phế luôn hay sao?"

" Ta đã tàn phế rồi, cánh tay này đã bỏ đi, không cứu được nữa!"

Lăng Ngạo lắc đầu đau khổ nói. Cánh tay này của hắn từng bị chính thân ca ca của mình phế đi. Nếu không gặp được Kỳ Y sẽ không hoạt động được cho đến hôm nay. Nhưng mà, vị Kỳ Y ấy cũng đã nói, nếu lần nữa bị gãy thì không cứu chữa được.

Lạc Y nhíu mày.

" Ngươi để ta xem một chút!"

Lăng Ngạo cười khổ một tiếng, hắn vốn biết mình không có chút hi vọng nào nhưng cũng vén tay áo lộ ra cánh tay sưng phồng. Dù sao nàng cũng là quan tâm hắn a! Mong điều này không doạ tiểu hài tử như nàng là được.

Lạc Y nghiêm túc đánh giá tay của Lăng Ngạo. Nếu này ở thế kỉ 21 thì cánh tay này chỉ cần cố định và bó thạch cao là xong. Nhưng, ở đây không phát triển như vậy, người gãy xương đã xem như một nửa phế nhân, rất khó có thể chữa lành.

Ở đây không có thạch cao, nàng phải làm thế nào?

Đúng, hồi phục chi lực!

Hồi phục chi lực có thể chữa trị cho nàng thì cũng có thể chữa cho người khác a! Nàng chỉ cần dồn nó vào kinh mạch, dẫn đến xương là có thể chữa cho hắn rồi.

Lạc Y rất có hảo cảm với Lăng Ngạo nên nàng không muốn hắn bỏ lỡ đường cường giả. Nàng biết, phế nhân ở Apollo đại lục thậm chí không xem bằng súc vật nha!

" Ta có thể chữa cho ngươi, cố gắng nhịn đau một chút!"

Để mặc Lăng Ngạo kinh ngạc cùng không tin, Lạc Y vươn tay mạnh mẽ nắn xương sai về vị trí. Sau đó dùng miếng lụa mỏng cố định hai đầu xương bị gãy.

Đem hồi phục chi lực vào trong kinh mạch, lực lượng nhanh chóng toả ra tứ chi tiến hành cải tạo kinh mạch rồi tập trung lại ở cánh tay gắn lại chỗ xương bị gãy.

Một khắc sau...

Lăng Ngạo ngẩn người đem cánh tay giơ lên xem xét. Miệng nhếch mãi vẫn không nói được câu nào hoàn chỉnh.

" Tay... Tay... Kinh mạch... Nha?"

Lạc Y liếc hắn một cái, kinh ngạc như vậy sao? Chỉ là gãy xương nha!

Nàng lúc này không hề nghĩ đến, ở Apollo đại lục, gãy xương chính là một trong những bệnh nan y nha.

Quăng đến cho Lăng Ngạo một bình đan dược, hắn ngơ ngác chụp được.

" Mỗi ngày một, bổ thân tráng xương!"

" Này..."

Lăng Ngạo nhìn Lạc Y đi xa, tà áo trắng ngạo nghễ tung bay cảm thấy như mình đang nhìn tiên nữ. Trên đời này, ngoài mẫu thân ra, nàng là người duy nhất đối tốt với hắn như vậy a!

Lạc Y không biết rằng, hành động hôm nay của nàng, sẽ cho nàng có một chiến hữu vô cùng cường đại. Trở thành những người có thể tin tưởng giao sau lưng cho nhau, nguyện chết không rời.

Đương nhiên, chuyện này là nói sau. Lúc này, ai đó đang ngẩn người nhìn chiếc khuyên tai tím toả ánh sáng nhu hoà. Thứ này vừa vặn làm điểm nhấn cho nàng càng trở nên sắc xảo.

Đây là tín vật nha!

Lạc Y nhẹ nhàng mân mê khuyên tai, không biết suy nghĩ gì mà mặt hơi chút đỏ lên.

Aiz, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, dọn đồ trở về a!

Nhưng mà... Đây là tín vật nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK