Mục lục
[Dịch]Khuynh Thế Thiên Tài - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cười vang vọng xung quanh không gian càng lúc càng gần. Nhóm người Lục Vinh cùng nhóm Lăng Ngạo vô cùng cảnh giác áp lưng vào nhau. Đôi mắt mang theo tia dò xét cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

Lạc Y nhíu nhíu chân mày, gương mặt cũng thấp thoáng hiện ra chút trầm trọng. Nàng xoay lưng dựa vào người Lãnh Hàn Thần, hai người cùng nhau chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật thần bí kia.

Trước mặt nhóm người nguyên bản chỉ có một rừng cây um tùm. Bây giờ lại có nhiều hơn một người. Hắn vận trường bào màu đỏ thẩm, vạt áo rất dài, phủ trên mặt đất nổi bật nét tà mị yêu dã. Gương mặt tuấn tú vô trù, thoạt nhìn qua không tới ba mươi tuổi. Ngay cả từng cái giơ tay nhấc chân cũng đều tản ra tà khí mê hoặc lòng người.

Nhóm người Lục Vinh cùng nhóm người Lăng Ngạo đang vô cùng cảnh giác, gặp được nam nhân này xuất hiện theo bản năng mặt nghệt ra. Đôi mắt bắt đầu bị phủ một tầng sương trắng, mơ mơ hồ hồ cứ như vậy liền ngất đi.

Nam nhân trường bào đỏ thẩm nhìn thấy nhóm người Lục Vinh cùng Lăng Ngạo ngất đi. Gương mặt yêu dị phảng phất qua một tia đắc ý hài lòng. Khoé môi ngược lại khẽ nhếch lên, mang theo khinh thường cùng châm chọc. Đảo mắt nhìn qua Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y vẫn đứng sừng sững, rên hừ hừ hai tiếng, nói.

" Đó là đội hữu của các ngươi? Thấp kém!"

" Nếu bọn hắn có thể thoát được mê hồn thuật của ngươi không phải là đã quá nghịch thiên sao? Bọn hắn rõ ràng không kém, ngươi hẳn biết điều đó!"

Lạc Y nheo mắt nhìn nam nhân trường bào đỏ thẩm, thần thái tự nhiên lướt mắt nhìn nhóm người Lăng Ngạo cùng Lục Vinh một chút. Nàng cũng không quá lo lắng khi bọn hắn đương trường ngất xỉu. Ngược lại, ngất xỉu có khi còn tốt hơn cho bọn hắn.

Nhất là khi vẫn không thể xác định năng lực của nam nhân trước mặt này. Tuyệt đối không thể vọng động!

Nam nhân trường bào đỏ thẩm nghe Lạc Y nói đầu tiên là ngẩn ra. Đáy mắt nhìn nàng cùng Lãnh Hàn Thần có thêm một tia đánh giá cùng thưởng thức. Hắn tuỳ ý phất tay áo, thân hình lười biếng dựa vào thân cây, ha ha cười to vài tiếng.

" Tiểu nha đầu ngươi quả thật không tệ. Chẳng trách Dương Tình Tình đến tìm ta muốn ta làm khó ngươi! Ngươi quả nhiên xứng đáng để nàng ta xin từ ta một ân huệ!"

Lạc Y híp híp mắt không tiếp lời. Dĩ nhiên nàng đã nghe được tin tức tốt. Hoá ra, người thật sự đứng đằng sau chuyện này chính là Dương Tình Tình. Quả thật khiến người ta lau mắt mà nhìn a! Âm độc như vậy, thế nhưng lại mang trên người phong hào thánh nữ đâu!

" Tiểu nha đầu! Ngươi thế nhưng thật không lễ phép. Đứng trước mặt trưởng bối nói chuyện, ngươi lại dám không tiếp lời!"

Nam nhân trường bào đỏ thẩm buồn bực hừ một tiếng. Rõ ràng là vô cùng bất mãn khi Lạc Y không tiếp lời của hắn. Thái độ như trẻ con này xuất phát từ một nam tử yêu dị chính là nhìn thế nào cũng thấy rất không hợp lí. Mà hắn cư nhiên còn biểu lộ tự nhiên như vậy.

" Ngươi muốn ta nói cái gì?"

" Ngươi... Hừ hừ... Vẫn là thôi đi! Chuyện tình của các ngươi ta vốn là không quan tâm. Chỉ là nghĩ tới ngươi cùng Dương Tình Tình thế nhưng vì một nam nhân tranh nhau ngươi chết ta sống lại thấy không đáng. Ngươi hay là nhường nam nhân cho Dương Tình Tình đi theo ta đi!"

Nam nhân trường bào đỏ thẩm bị giọng điệu thản nhiên của Lạc Y chọc giận không nhẹ. Hắn hừ hừ hai tiếng, đáy mắt đảo qua Lãnh Hàn Thần một thân y bào màu tím đang cau mày đứng một bên giọng điệu nhanh chóng biến thành châm chọc.

Lời vừa nói ra, thân hình hắn khẽ động, tốc độ nhanh đến không kịp bưng mắt thẳng tiến về phía Lạc Y. Nghĩ muốn đem nàng đoạt đi từ tay nam nhân so với bản thân càng muốn tuấn mĩ. Không nghĩ đến chỉ trong khoảng cách chưa đến hai gang tay lại bị người ta chuẩn xác bắt lại.

Lãnh Hàn Thần từ đầu đến cuối yên lặng phủng đằng sau Lạc Y. Vốn đã không vui khi nàng nói chuyện cùng một nam nhân khác. Mà nam nhân đó thế nhưng lại muốn đem nàng từ trong tay hắn đoạt đi.

Này không khỏi là quá khinh thường hắn đi!

Đôi thuỷ mâu tử sắc loé ra tia sáng, đáy mắt gắt gao chế trụ nam nhân trường bào đỏ thẩm, thần sắc âm trầm khiến cho mọi người đều không nhịn được kiêng nể. Liền ngay cả nam nhân bị hắn vững vàng bắt lấy cũng không khỏi nhíu nhíu chân mày.

Nam nhân trường bào đỏ thẩm nhìn tay bị chế trụ vững vàng, lại nhìn sang Lãnh Hàn Thần ban đầu giống như không có tồn tại đột nhiên phát ra thực lực khiến người khác kinh hãi này. Đáy mắt sâu thăm thẳm loé lên tia tìm tòi cùng nghi hoặc nhưng thuỷ chung lại không lần được manh mối nào.

Hắn bây giờ mặc dù thần thái vẫn như thường. Nhưng duy chỉ bản thân hắn mới biết hắn đã vận dụng toàn lực nhưng vẫn không thoát khỏi trấn trụ của nam nhân bên cạnh tiểu nha đầu kia. Người này thế nhưng cấp bậc còn cao hơn hắn? Là Quân Chủ sao? Hắn nhìn qua còn chưa tới hai mươi, vậy mà đã đạt cấp Quân Chủ, thành tựu tương lai hẳn là bất khả hạn lượng đi!

Người này, hắn muốn kết giao a!

Lạc Y nhân lúc nam nhân trường bào đỏ thẩm không thể cử động đem lọ dược bên hông hắn kéo xuống, vững vàng giữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hít vào một hơi. Đôi mắt xinh đẹp híp lại quăng trả về.

" Ngươi chuyên về độc? Vừa rồi thú triều kia là bị ngươi dùng độc kích phát, năng lực không tồi!"

Nam nhân trường bào đỏ thẩm khó khăn nâng tay tiếp lấy lọ dược. Đôi mắt đào hoa tà mị trừng trừng nhìn Lạc Y một cái. Song lại không dấu vết thu về. Hắn cảm thấy được mỗi lần hắn nhìn tiểu nha đầu kia thì tay lại phủ thêm một tầng đau đớn. Nam nhân kia thế nhưng không nể nang người chút nào a!

Nam nhân trường bào đỏ thẩm khóc không ra nước mắt. Hôm nay ra ngoài không xem ngày đi. Hắn bế quan lâu như vậy lẽ nào năng lực càng lúc càng kém đi rồi?

Aiz... Aiz... Quân tử cùng đường còn không phải là bán mặt mũi sao?

" Tiểu nha đầu, ngươi có thể nói nam nhân của ngươi buông lỏng tay một chút hay không? Tay ta muốn gãy rồi a!"

" ... " Trầm mặc.

" Tốt! Tốt! Ta nói! Ta là Độc Tà! Vừa rồi đúng là dụng độc kích phát ma thú có được hay chưa? Nhanh bỏ tay ra!"

Lạc Y rất hài lòng nhìn Độc Tà trước mắt thức thời. Nàng cùng Lãnh Hàn Thần trao đổi một đạo ánh mắt, rốt cuộc cũng đem tay người nào đó quăng ra.

Lạc Y xuất ra khăn tay, giúp Lãnh Hàn Thần lau sạch bàn tay, cẩn thận đến cả đầu ngón tay cũng không bỏ sót. Hành động của nàng khiến lòng Lãnh Hàn Thần muốn nở hoa. Đáy mắt nhìn nàng càng lúc càng phát ra dịu dàng cùng sủng nịnh.

Nhìn xem! Nương tử nhà hắn chính là vô cùng quan tâm đến hắn đâu!

Trong lúc Lãnh Hàn Thần vui sướng đến quên trời quên đất, Độc Tà ngược lại trừng lớn mắt, đau đớn trên tay còn chưa kịp tản đi, hắn lúc này đã uỷ khuất muốn giơ chân.

Hành động đó là gì? Không phải là khinh thường hắn bẩn sao! Hai yêu nhân này, thế nhưng còn sợ thiên hạ không loạn sao?

" Trừng mắt cái gì? Nhanh đem những người ngươi làm ngất cứu tỉnh!"

Lạc Y quay đầu nhàn nhạt nhìn Độc Tà, thản nhiên liếc mắt nhìn nhóm người Lục Vinh cùng nhóm Lăng Ngạo nằm trên đất. Đáy mắt còn mang theo một tầng ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Độc Tà che miệng ho khan một tiếng. Ta chỉ có thể làm người ngất xỉu, còn chưa học qua cứu người đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK