Mục lục
[Dịch]Khuynh Thế Thiên Tài - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" A, dừng lại, dừng lại! Các ngươi có thể đừng yêu nghiệt như vậy hay không? Lúc này ra ngoài không phải là muốn Thánh Chủ giết chết hay sao? Ách, tại sao không phải là cấm địa?"

Độc Tà vừa ra đến bên ngoài liền oai oái kêu to. Sau lại trưng bày ra vẻ mặt ngốc nghếch khiến Lạc Y cũng như Lãnh Hàn Thần đều liếc mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ.

Nếu như chuyện không chắc chắn, bọn họ làm thế nào có thể làm? Hắn này không biết phải nói là ngây thơ hay là ngu ngốc đây!

Lạc Y kìm xuống tâm tình muốn chỉnh Độc Tà một trận, quay lưng liền cùng với Lãnh Hàn Thần rời đi. Cuối cùng lại không mặn không nhạt quăng lại một câu.

" Nếu ngươi muốn chờ bọn họ đến bắt ngươi thì cứ việc. Ngươi đừng quên, vừa rồi tà áo màu đỏ là của ngươi không phải ai khác!"

" Ách, các ngươi không cần vội vàng như vậy có được hay không, chờ, chờ ta a!"

Độc Tà dĩ nhiên là đã bị lời Lạc Y nói dọa sợ rồi. Hắn không nói hai lời liền vội vàng đuổi theo hai người kia. Chỉ là hắn không biết, khi hắn vừa quay lưng thì một người từ trong bụi cây nhảy ra.

Nam nhân đạm mạc vận một y sam màu lam nhạt. Gương mặt lạnh lùng mà vẫn không mất đi vẻ tuấn mĩ dõi theo bóng lưng nữ tử đã không còn nhìn thấy mới từ từ thu mắt về. Chậm rãi đem tất cả dấu vết của người trên mặt đất đều xóa đi. Lúc này mới yên tâm lẫn trốn vào đêm đen.

Lãnh Hàn Thần ôm theo Lạc Y khởi động bí pháp Lịch Không Gian đạp không mà đi. Lâu lâu vẫn sẽ quay đầu nhìn lại đằng sau, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt không rõ.

Hắn nhận ra được, người đó hẳn là Lam Thừa Quân đi! Xem ra trừ việc hắn ta đối với nương tử có ý đồ thì tổng thể cũng không phải rất xấu! Nam nhân như vậy, chỉ trách không gặp thời. Vốn là không duyên không phận, hà cớ chi cố gắng cưỡng cầu?

" Chàng nha, đừng giống như mèo trộm cá vậy. Không phải muốn thị uy sao? Đều đã xong rồi đi!"

" Y nhi, cảm ơn nàng!"

Cảm ơn nàng đã xuất hiện! Càng cảm ơn nàng vì bên nàng là ta...

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

" Thánh Chủ, xung quanh không tìm được ai!"

Trong màn đêm tĩnh lặng, khắp cấm địa lại có nhiều thế lực được khởi động. Tất cả đều tập trung tìm kiếm một nhân vật thần bí " áo đỏ ".

Phàn Tư Phi đứng trước mặt thủ lĩnh nhóm người, hắn xoay lưng lại nên không ai có thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn lúc này. Gió thổi phiêu phiêu vào vạt áo làm chúng tung bay phất phới, tiếng hít thở thực nhẹ phả vào không khí đặc quánh càng trở nên rõ ràng, phảng phất một tư vị lạnh thấu xương.

Hắn đứng ở đó hồi lâu, cuối cùng cũng nhàn nhạt mở miệng.

" Đem hết những người trực trong cấm địa hôm nay vận đồ đỏ hoặc là thường mặc màu đỏ... Tất cả đều giết!"

Thuộc hạ sau lưng lòng thoáng run lên một cái. Nhưng vẫn không dám mở miệng phản bác lấy một câu. Tất cả chầm chậm hành lễ rồi xoay người rời đi.

Đêm nay trong Cấm Địa không yên ả, huyết tẩy thanh trừng, thật nhiều người ra đi. Có người vô tội, có người không!

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần không hẹn cùng nhau quay đầu, hướng đất trời quỳ xuống, khóe miệng niệm ra một vài cấu tứ. Thay những người vì bọn họ bỏ mạng sớm ngày siêu thoát. Bọn họ bây giờ là người, không thể nói không sai lầm. Tuy có lãnh tâm lãnh tình, cũng sẽ không sát hại đến người vô tội. Chỉ là thiên ý khó tránh, một vài việc cũng không đến phiên bon họ làm chủ.

Đất trời chung quy ra cũng đều có quy luật.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Hai năm sau...

Hai năm qua Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần ở Thánh Điện, hai người cùng nhóm Lăng Ngạo cùng Lục Vinh xưng bá một phương. Đầu tiên là trở thành quán quân Cấm Địa Tranh Phong. Sau lại thuận lợi lật đổ Thánh Tử cùng Thánh Nữ trong Thánh Điện mở ra một thế hệ tôn sùng mới.

Đệ tử trong Thánh Điện có truyền. Thánh Nữ vận bạch y có dung mạo đẹp như thiên tiên, hơn nữa là càng ngày càng lột xác hoàn mỹ xuất chúng. So với Thánh Nữ Dương Tình Tình trước đây đúng là đối xứng trời vực.

Lại nói, Thánh Tử cùng Thánh Nữ là trời đất tạo nên, quân tài nữ sắc. Từng nghe, Độc Tà sư huynh trong Thánh Địa nổi danh quái gỡ, không muốn cùng người giao tiếp, nhưng đối với hai người lại là nhất nhất tuân thủ, không dám sai lời.

Nói chung truyền thuyết về hai người từng bước đi lên trong Thánh Địa nhiều không kể xiết, là một đôi bích nhân đẹp đôi hiếm có, không ai có thể chen vào.

Chỉ là đó tất cả đều là lời đồn, người trong cuộc cơ bản chưa từng quan tâm đến. Nếu có quan tâm cũng không đến phiên bọn họ...

" Lão đại, ngươi đang ở đâu a! Ngươi hôm nay không nhìn thấy tên Long Khiếu Hy kia nhìn thấy ta khúm núm thế nào đâu. Ngươi biết hắn nói gì hay không, hắn chính là muốn ta nói tốt cho hắn trước mặt ngươi a! Ta nói hắn không phải có ý với lão đại chứ, hắn lẽ nào không sợ Thánh Tử lột da a!"

Lục Vinh vừa đi từ bên ngoài vào liền một mực oang oang. Sự thật chứng minh người ở bên cạnh Lạc Y cốt khí đều muốn vứt. Như thể Bạch Thừa Vũ, giờ đến Lục Vinh. Từng người lại từng người đối diện nàng đều có xu hướng vô sỉ hóa. Suốt ngày đeo theo bộ mặt ngốc lăng hề hề rất không có tiền đồ.

Chỉ là không có tiền đồ liền không có tiền đồ đi. Hắn chẳng lẽ không biết Lãnh Hàn Thần là đệ nhất bình giấm chua hay sao? Nàng quả thật nghi ngờ hắn đây là cố tình đâu.

Quả nhiên, Lãnh Hàn Thần vừa nghe Lục Vinh nói, sắc mặt nháy mắt âm trầm đến cực điểm làm nhóm Lăng Ngạo cùng Độc Tà và hai người Văn Bân đều vội vàng ôm theo bình trà quý, tách ra ngồi một góc, một câu cũng không dám hó hé. Đôi mắt nhìn Lục Vinh mang theo một tầng ánh sáng.

Thủ thuật mượn đao giết người này, ngươi sử dụng quá tài tình rồi!

Lục Vinh híp híp mắt hất mặt lên, vẻ mặt tiểu nhân đắc ý không thể không nói là khiến nhóm người hừ lạnh, cúi đầu khinh bỉ một phen. Chẳng qua là chơi xấu, hay ho lắm sao?

Nói cho cùng, dựa vào tâm nhãn của Lãnh Hàn Thần làm sao không nhận ra Lục Vinh đang châm ngòi dẫn lửa. Chẳng qua hắn từ sớm đã ngứa mắt Long Khiếu Hy. Một năm trước Lạc Y trên lôi đài thành công đảo ngược phượng ấn, đem Dương Tình Tình đánh ngã xuống lôi đài, đến giờ không dậy được. Chỉ là xui xẻo làm mạng che mặt bị mất, lộ ra nhan sắc kinh diễm thế nhân. Không thể không nói là gây ồn ào một trận.

Lạc Y nàng chính là càng thăng cấp càng trở nên mê hoặc chúng sinh. Bản thân hắn lại rước lấy một bình lại một bình giấm. Nghĩ đến nhóm người kia không có mặt hắn, ngang nhiên tơ tưởng đến nương tử, này quả thật là làm hắn tức giận không thôi!

Lạc Y dĩ nhiên tinh tế nhận ra tâm trạng Lãnh Hàn Thần không tốt, khóe môi câu lên một đường cong, từ từ đan tay hắn vào tay nàng. Quả nhiên làm hắn quay đầu lại nhìn. Chẳng qua là một cái liếc mắt nhưng tình ý bên trong là không nói cũng hiểu.

Chỉ là, Lãnh Hàn Thần thật sự tha cho Long Khiếu Hy sao? Làm gì có chuyện đó!

Lạc Y híp mắt lại, cảm thấy tâm tình Lãnh Hàn Thần chậm rãi bình ổn xuống mới quay đầu nhìn Lục Vinh, nhàn nhạt hỏi.

" Hôm nay trong Thánh Điện có truyền đến cái gì mới hay không?"

" A, có! Dường như mấy hôm nay Cấm địa đang bị xung động rất dữ dội. Thánh Chủ có hạ lệnh cho Thánh Nữ cùng Thánh Tử chuẩn bị tiến vào Cấm địa hổ trợ a!"

Lạc Y nghe được tin này từ Lục Vinh thao thao bất tuyệt, khóe môi lại lần nữa khẽ nhếch. Cuối cùng cũng tới, không phụ công nàng chờ đợi. Rất nhanh, nhiệm vụ nơi này liền kết thúc rồi. Những năm qua Thập đoản đao đều thu đủ, thiếu chính là đôi Tỳ Hưu vừa thức tĩnh bên kia...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK