Mục lục
[Dịch]Khuynh Thế Thiên Tài - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99:

Sáng hôm sau, Lạc Y giật mình tỉnh dậy vào lúc trời còn chưa sáng rõ. Hôm qua nàng cùng Lãnh Hàn Thần trở về Lãnh phủ vào giữa đêm khuya nên bây giờ nàng vô cùng mệt mỏi.

Thật không nghĩ một ngày đẹp trời lại cứ như vậy bị phá rối!

Lạc Y nhìn ra ngoài cửa sổ, chân mày không khỏi nhíu lại vì những âm thanh ồn ào truyền đến từ bên ngoài.

Khẽ ngáp một cái, nàng từ trên ghế quý nhân đứng lên, khoác thêm một kiện bạch y rồi bước ra cửa.

Nàng đoán được, hôm nay nhất định có phiền toái!

Bên ngoài Hàn Viên lúc này đang tụ tập một đống người. Lạc Y có thể dễ dàng nhận ra Đông Phương Lam Hân dẫn đầu một đám thiếu nữ tuổi khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi vận y phục đủ các màu sắc đang tụ tập ở trước cửa viện.

" Ta là chủ mẫu của Lãnh gia, ta lệnh cho các ngươi mau tránh ra!"

Đông Phương Lam Hân quát lên, liếc mắt nhìn hai môn đệ đứng canh trước cửa Hàn Viên, một mực không cho nàng tiến vào.

Hành động này trong mắt Đông Phương Lam Hân khiến nàng vô cùng tức giận. Nàng là chủ mẫu Lãnh gia, nhưng chỉ hai cái môn đệ nhỏ nhoi lại dám ngăn cản nàng. Đây không phải là đánh thẳng vào mặt nàng hay sao?

Hai môn đệ nhìn Đông Phương Lam Hân cường thế trước mắt, sắc mặt lãnh liệt một chút cũng chưa từng thay đổi. Giống như người đứng trước mặt hắn hoàn toàn không có điểm quyền lực gì, thậm chí không bằng một hạt cát.

Một trong hai môn đệ quy cũ ôm quyền, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh thẳng thắn nói.

" Mời phu nhân đem khách của ngài trở về. Đây là viện tử của Thiếu gia, chúng ta không thể cho ngài đi vào!"

Lạc Y nheo mắt lại, không khỏi nhìn hai môn đệ nhiều hơn vài lần thưởng thức. Người dưới trướng Lãnh Hàn Thần quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh.

Những thiếu nữ đứng sau lưng Đông Phương Lam Hân hơi nhíu lại chân mày. Vẻ mặt xinh đẹp phong tình vạn chủng bắt đầu thay đổi lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, có người còn bất mãn nói vài câu chua ngoa, đanh đá.

Đông Phương Lam Hân tức giận đến khoé môi đều run rẩy, ngoan độc trừng hai môn đệ muốn toé lửa không khác gì ánh mắt của độc xà đang chuẩn bị vồ con mồi.

Lạc Y nhìn cảnh này sắc mặt đều đã biến trầm. Mới bị giáo huấn không bao lâu nhưng Đông Phương Lam Hân đã bắt đầu không an phận. Là đang muốn chê nàng đánh quá ít hay sao?

Hẳn là đòn đau hôm qua chưa ngấm, nên hôm nay đã muốn tính toán cưới vợ nạp thiếp lên đầu Lãnh Hàn Thần. Nàng ta nghĩ chỉ như vậy đã khống chế được hắn trong tay?

Liếc mắt nhìn những thiếu nữ oanh oanh yến yến phía sau, đáy mắt lại càng thêm trầm. Đông Phương Lam Hân muốn đem loại nữ nhân này cho Lãnh Hàn Thần, có phải là quá không cho nàng mặt mũi hay không?

Hành sự cũng thật tốt! Hôm nay nàng nhất định giáo huấn những người này!

Đông Phương Lam Hân trừng hai môn đệ một lúc lâu vẫn không thấy hai người biểu hiện chút sợ hãi nào. Trong lòng oán hận càng sâu làm khuôn mặt của phụ nhân xinh đẹp đều muốn vặn vẹo. Trầm giọng xuống khẽ quát.

" Ta ra lệnh cho các ngươi mau tránh ra!"

" Phu nhân thứ lỗi, chúng ta là thuộc hạ được cắt riêng cho Thiếu gia, không thể nghe theo lệnh ngài. Mời ngài trở về cho!"

" Ngươi..."

Đông Phương Lam Hân há miệng nhưng thuỷ chung vẫn không tìm được câu nào để uy hiếp. Gương mặt đều đã bị khí huyết công tâm dồn ép đỏ bừng bừng.

Các thiếu nữ đứng sau càng lúc càng mất kiên nhẫn. Nhưng vẫn vì e ngại mặt mũi của Đông Phương Lam Hân nên không dám quay lưng đi thẳng. Có điều đứng yên một chỗ lại có cảm giác mình là người thừa, muốn tiến không được mà muốn lùi cũng không xong.

Tình cảnh lúc này chính là không biết làm sao mới phải!

Khoé môi Lạc Y hơi nhếch lên, hé lộ ra nụ cười tuyệt mĩ nhưng không chạm đến đáy mắt. Nâng tay chỉnh lại y phục, nàng biết lúc này là lúc nàng nên xuất hiện.

Lão hổ chưa ra oai, ngươi liền tưởng ta thành mèo bệnh hay sao?

Bước chân chậm rãi thanh lịch thả chậm trên con đường lát đá, Lạc Y vừa xuất hiện đã khiến mọi người ở đây ngẩn người. Nhưng sau đó rất nhanh ánh mắt lại hiện lên ghen ghét, đố kị thật sâu.

Thiếu nữ như thiên tiên lạc bước xuống trần gian, bạch y phiêu phiêu theo từng bước chân càng thêm lả lướt hiển lộ ra dáng người xinh đẹp. Dung nhan sắc sảo, hoàn mĩ đến mức giống như không thuộc về phạm trù người thường có thể đạt tới. Dù chỉ là cái nâng tay nhấc chân cũng để lộ ra hơi thở quý khí mà vẫn không kém phần yêu kiều.

Thiếu nữ như vậy vừa khiến người khác thưởng thức nhưng đồng thời cũng rước vào không ít phiền toái.

Hai môn đệ vẻ mặt muôn đời không đổi lúc này bắt đầu động dung. Cung kính cúi đầu trước Lạc Y hô to hai tiếng.

" Tiểu thư!"

Thái độ của hai môn đệ thay đổi một trời một vực lập tức khiến Đông Phương Lam Hân nổi giận, hai mắt đều đã muốn trợn trắng. Nhưng đúng lúc này ánh mắt xinh đẹp của Lạc Y lại lơ đãng đảo qua khiến biểu tình ngay lập tức cứng lại trên cơ mặt.

Lạc Y khẽ gật đầu, phẩy tay để bọn hắn đứng thẳng dậy. Đáy mắt bắt đầu dịch chuyển sang những người nhàn rỗi đến gây sự trước mắt, đôi mắt bắt đầu híp lại đánh giá.

Đông Phương Lam Hân hôm nay vẫn vận một kiện y phục đỏ rực yêu mị, từng đường cong mê người đều triển lộ ra đầy đủ khiến người khác nhìn vào đã muốn điên cuồng.

Ánh mắt dịch chuyển lên trên gương mặt vốn dĩ như hoa như ngọc mà giờ dù đã cách một lớp khăn che nhưng vẫn không thể hoàn toàn giấu đi những vết trướng sưng, bầm tím lợi hại.

Không tiếp tục nhìn Đông Phương Lam Hân, Lạc Y chuyển sang nhìn chúng nữ tử phía sau. Đa số đều lộ ra biểu cảm ghen ghét đố kị, có người còn không quan tâm thân phận oán hận trừng nàng như thể muốn đâm trên mặt nàng mấy lỗ kim.

A, nàng từ lúc nào mà lại đắc tội với những oanh oanh yến yến này đây?

Lạc Y khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, hai tay đan vào nhau khoanh trước ngực tạo thành bộ dáng lười biếng nhưng lại âm thầm chứa đựng uy áp cường giả khiến mọi người dù muốn dù không vẫn phải rụt cổ lại, thu liễm chút ít.

Đông Phương Lam Hân từ lúc Lạc Y xuất hiện thì liền nhớ đến những khuất nhục mình phải chịu đựng. Trong lòng thống hận có một loại xúc động muốn đem nàng ra lăng trì. Nhưng nàng ta lại như cũ không dám động đậy, cứ suy nghĩ đến thủ đoạn hành hạ người của nàng thì bao nhiêu thống hận đều chịu uỷ khuất dồn nén trong người, một chút cũng không dám để lộ.

Lạc Y híp mắt cười khẽ một tiếng, tiếng cười thanh thuý như chuông bạc như gãi vào lòng người. Nàng vừa cúi đầu xem móng tay của mình vừa hướng hai môn đệ hỏi.

" Chuyện gì xảy ra?"

Hai môn đệ này thực chất không phải người Lãnh gia mà là hai trong số những ám vệ Lãnh Hàn Thần đích thân đào tạo. Nên bọn họ chỉ trung thành duy nhất với một người là Lãnh Hàn Thần.

Duy nhất ngoại lệ có được thái độ cung kính của bọn họ cũng chỉ có một mình Lạc Y. Vì nàng là người chủ tử bọn họ để ý nhất, quan tâm nhất và yêu thương nhất.

Muốn vuốt mông ngựa cũng phải tìm đúng đối tượng a!

Một trong hai ám vệ lại cúi đầu, một năm một mười đem sự việc tóm lược lại, tuyệt đối không dám thêm bớt nửa câu.

" Hồi Tiểu thư, sáng nay phu nhân đột nhiên dẫn theo khách của người muốn đi vào Hàn Viên. Chúng thuộc hạ nhận lệnh của Thiếu gia tuyệt đối không cho người không phận sự tiến vào Hàn Viên nửa bước. Vì vậy nên mới tạo ra tiếng ồn phá huỷ giấc ngủ của Tiểu thư. Là chúng thuộc hạ không có quy cũ, không có giáo dưỡng, mong Tiểu thư trách tội!"

Lời nói khiêm tốn có lễ không sai một li, nhưng lại âm thầm ẩn giấu đao nhọn. Câu nói đặc biệt nhấn mạnh những chữ " không có quy cũ, không có giáo dưỡng". Người ta vừa nghe liền biết kẻ gây ồn ào từ đầu đến cuối chính là chủ mẫu Lãnh gia Đông Phương Lam Hân. Nói như vậy chẳng phải đang trực tiếp mắng thẳng nàng ta không có quy cũ, không có giáo dưỡng hay sao?

Độc! Quả nhiên thật độc!

" Nga... Là như vậy a?" Lạc Y híp mắt, cố tình kéo dài giọng. Nàng không để cho Đông Phương Lam Hân có cơ hội bộc phát cơn giận. Đôi mắt đảo qua liếc nhìn nàng ta, tự cho là đúng nói " Phu nhân có phải muốn dẫn phường nhuộm này đến tham quan Lãnh phủ không? Ta biết Lãnh phủ hết sức xinh đẹp, hết sức giàu có, đâu đâu cũng đều là hoa thơm cỏ lạ, rất thích hợp cho việc dạo chơi. Nhưng là... Hàn Viên là viện của nam nhân, phu nhân dẫn đống phường nhuộm mới mười năm, mười sáu tuổi tới đây thật không hợp lẽ. Người trong nhà nhìn thấy thì không sao, nhưng người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào đây? A, họ sẽ nghĩ phu nhân là người thiếu hiểu biết, âm mưu phá hoại danh tiết thiếu nữ... Đây là tội lớn, người ta sẽ cảm thấy phu nhân là người vô sỉ, có ham muốn biến thái. Cho là các phường nhuộm kia không tuân thủ nữ tắc, thiếu giáo dưỡng. Vậy nên... Phu nhân vẫn là dẫn phường nhuộm của ngài đi Thưởng Hoa các thì hơn. Đi đi, không tiễn, cửa ra ở đằng kia, từ đây đi ra năm bước, rẽ bên trái, cảm ơn!"

Lạc Y một tiếng " phường nhuộm" hai tiếng " phường nhuộm" thì thôi. Nàng lại còn âm thầm quy chụp muôn vàn tội danh lớn nhỏ lên đầu Đông Phương Lam Hân và chúng nữ tử khiến mọi người đều mặt mày đỏ au vì tức giận.

Đông Phương Lam Hân vẫn chưa kịp tỏ thái độ. Một thiếu nữ vận cẩm y màu vàng kim chói loá đã chặn lên trước. Gương mặt xinh đẹp đỏ lên kia lại càng khiến vẻ xinh đẹp thêm phần mị hoặc. Chỉ có điều, lời nói nàng ta lại cố tình hách dịch, chanh chua làm cho người khác khó có thể tiêu hoá.

" Ngươi mới là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, vô sỉ không nói nổi. Nam chưa cưới, nữ chưa gả mà có thể trực tiếp ngủ trong viện người ta! Ngươi không thấy mất mặt hay sao?"

" A" Lạc Y nghe vị hoàng kim cô nương nói chuyện, đột nhiên thảng thốt kêu lên một tiếng " Hoá ra là một cô nương, không phải phường nhuộm!"

" Ngươi..." gương mặt hoàng kim cô nương càng trướng đến mức vặn vẹo.

Lạc Y không để hoàng kim cô nương nói gì thêm, đúng lí hợp tình nhún vai.

" Bất quá cô nương nói sai rồi, hắn là phu quân tương lai của ta, ta ở trong viện hắn hoàn toàn là chuyện kinh thiên địa nghĩa!"

Chúng nữ tử nghe Lạc Y nói, mặt đều biến sắc.

Đông Phương Lam Hân vốn muốn để mặc hoàng kim cô nương thay nàng ta dạy dỗ Lạc Y. Nhưng vừa nghe Lạc Y nói khiến cho các cô nương bất mãn thì mặt mày đều đen, vất hết toàn bộ sợ hãi quát lớn.

" Hồ nháo! Từ xưa đến nay hôn nhân là lời người mối mai, quyết định của phụ mẫu. Ngươi là cái gì mà dám càn rỡ phối loạn uyên ương! Ta hôm nay chính là muốn nạp thê, nạp thiếp cho hắn, người chớ náo loạn mau né sang một bên!"

Lạc Y híp mắt, sâu bên trong xẹt qua tia lãnh lệ đầy sát khí. Quả nhiên giáo huấn còn chưa đủ, tra nữ vẫn muốn hoành hành!

Lạc Y kiềm nén cơn giận, cười khẽ một tiếng. Nụ cười ngay lập tức khiến bao nhiêu khí thế của Đông Phương Lam Hân có được đều trực tiếp vỡ vụn, cả người giống như chìm vào hầm băng sâu không thấy đáy.

" Phu nhân nói như vậy là muốn đổi nghề đi làm bà mối sao? Nghề này quả rất hợp với khí chất của ngài. Bất quá, ta có ghép loạn uyên ương hay không cũng không dựa vào lời phu nhân mà định xuống. Muốn định cũng phải hỏi hắn!"

Lạc Y điềm đạm quét mắt về cây đại thụ cách cửa viện rất xa. Tán cây lúc này bắt đầu hơi rung rinh, từ bên trên, một nam tử vận y phục tử sắc ôm lấy thân thể mảnh khảnh nhưng ẩn chứa đầy lực lượng nhảy xuống, thong thả xuất hiện trước mắt mọi người.

Chúng nữ tử nghiêng đầu, muốn nhìn dung nhan của nam tử. Vừa nhìn ánh mắt liền lộ ra si mê.

Chưa bao giờ bọn họ thấy màu tím lại hợp với một nam tử đến thế. Màu tím tôn lên màu da trắng nõn nhưng không lộ vẻ yếu ớt. Lại càng làm nổi bật dung nhan tà mị yêu nghiệt mê hoặc lòng người.

Đây quả thật là nam tử tuấn tú nhất mà bọn họ từng nhìn thấy!

Đây hẳn là Thiếu chủ Lãnh gia Lãnh Hàn Thần đi!

Lãnh Hàn Thần là một Thiếu chủ thần bí. Hắn thường hay đi đây đi đó, hiếm khi trở về nên người biết được mặt hắn không nhiều. Bất quá đồn thổi về hắn vẫn nhiều vô số kể. Đa số đều nói hắn là phế vật không thể tu luyện, là Thiếu chủ bù nhìn tại Lãnh gia.

Nhưng là... Hắn tuấn tú như vậy, cho dù hắn có là phế vật bù nhìn thật đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ nguyện ý... Nguyện ý...

Vừa nghĩ như vậy, gò má thiếu nữ trong phút chốc đều đỏ như mây hồng, vội vàng bày ra tư thế mị hoặc, xinh đẹp nhất của bản thân. Chỉ mong đổi lấy một ánh nhìn của nam tử.

Đông Phương Lam Hân thấy chuyện không đổ bể thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn Lạc Y thì đã tức giận muốn trợn mắt.

Nàng âm thầm liếc Lãnh Hàn Thần, trong lòng không khỏi mắng hắn yêu nghiệt. Nam tử tuấn tú quá thì có lợi ích gì chứ? Còn không phải chọc nhiều hoa anh đào khiến nương tử không thể nào bớt lo sao?

Ánh mắt Lạc Y di chuyển qua các thiếu nữ, nội tâm bắt đầu nổi lên ý xấu.

Lãnh Hàn Thần thấy Lạc Y liếc mắt nhìn mình thì hắn liền biết Lạc Y đang ghen. Trong lòng giờ phút này vô cùng hưởng thụ cùng cảm thán.

Nương tử của hắn sao làm gì cũng đẹp như vậy? Khi ghen lại càng đẹp.

Thật đáng yêu!

Lãnh Hàn Thần vòng tay ôm lấy Lạc Y, đem nàng phủng ở trong lòng, cúi đầu ôn nhu nhìn nàng. Từ đầu đến cuối không khi nào dừng mắt trên chúng nữ tử khiến bọn họ lâm vào hụt hẵng. Trong nội tâm lại càng ghen ghét Lạc Y sâu hơn.

Lạc Y cảm thấy thái độ của Lãnh Hàn Thần rất được, không liếc mắt nhìn oanh oanh yến yến dù chỉ một cái mới hài lòng quay đầu dựa vào ngực hắn. Nàng giả vờ làm nũng nói.

" Tướng công, phu nhân muốn nạp thiếp cho chàng. Chàng nói nương tử phải làm sao đây?"

Lãnh Hàn Thần thừa biết Lạc Y đang giả bộ. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cao hứng muốn phát điên. Sủng nịnh điểm điểm mũi nhỏ của nàng, hướng hai môn đệ trầm giọng ra lệnh.

" Ta đời này kiếp này chỉ cưới một mình thê tử là Y nhi, những kẻ không liên quan lập tức tiễn đi, tiễn không được thị quét đi, quét không được thì nhét vào bao bố ném xuống sông hết cho ta. Mặc kệ các ngươi dùng cách gì cũng phải dọn đi sạch sẽ, đừng để ngứa mắt nương tử ta!"

Lời nói Lãnh Hàn Thần vừa dứt hai môn đệ lập tức tuân lệnh hành động. Trực tiếp đem đám người kể cả chủ mẫu Lãnh gia Đông Phương Lam Hân gom lại một chỗ lùa đi như lùa vịt.

Chúng nữ tử thất vọng tràn trề, ai oán nhìn nam tử tuấn tú mà lãnh lệ tận xương rất không cam lòng rời đi.

Đông Phương Lam Hân tức giận muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa thốt ra đã bị một phấn y nữ tử trong lúc di chuyển giẫm phải chân nên cứ thế ngã oạch ra đất. Cuối cùng được hai nữ tử phân chia hai bên trái phải nâng dậy rồi tiếp tục bị lùa đi.

Chật vật như vậy làm gì còn chút bộ dáng đương kim Vĩnh Nghi công chúa ngày xưa?

Lãnh Hàn Thần thấy mọi người đã đi xa, tay ôm Lạc Y càng chặt. Cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai nàng.

" Sao hôm nay nàng hiền vậy?"

Lạc Y đẩy Lãnh Hàn Thần ra, khẽ hừ một tiếng, vừa quay người đi vào sân viện vừa nói.

" Ta cho chàng chọc hoa anh đào, đến một người ta quét một người, đến hai người ta quét một đôi. Ta có thể hiền hay sao? Ta đảm bảo bọn họ nửa năm không dám ra khỏi nhà. Chỉ cần đụng vào nước là sẽ ngứa tận xương. Ta muốn xem bọn họ chịu được ngứa hay ở bẩn. Qua sáu tháng thì tâm lí sợ nước cũng bức họ phát điên. Sao? Chàng đau lòng?"

Lãnh Hàn Thần vội vã đuổi theo Lạc Y, trong lòng kêu khổ không ngừng. Có trời đất chứng giám, hắn một chút cũng không đau lòng.

Hắn còn muốn ủng hộ nàng làm chuyện xấu đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK