Một tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Tuyết đã tắm xong, nhưng cô vẫn tránh ở trong phòng tắm không dám đi ra, ban ngày làm xương sống thắt lưng của cô còn đau, không biết lần này anh có thể hay không nhẹ chút? Vừa rồi anh giống như rất tức giận?
Bạch Tuyết càng nghĩ càng sợ hãi!
Kiên trì, chậm rãi mở ra cửa phòng tắm,trong phòng thực tối đen, thật không rõ anh vì sao không bật đèn? Kỳ thật như vậy cũng tốt, ai cũng nhìn không thấy biểu tình của ai, miễn cho nhìn thấy lại khó chịu!
Sờ soạng tới gần giường, bởi vì không có đồ ngủ , trên người chỉ quấn một tấm khăn tắm.
Xoạt ——
Một hồi cảm giác mát lạnh đánh úp lại.
"A —— khăn tắm của tôi?"
Tuy rằng không có bật đèn, nhưng là, cô cảm giác được Lãnh Dạ ở trên giường vừa động không giám nhúc nhích! Bởi vì bên trong im lặng mà ngay cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, kia rốt cuộc là ai đem khăn tắm của cô cởi ra a?
Chẳng lẽ ngôi biệt thự này không bình thường? Vẫn là người đàn ông này không phải người? Sợ hãi! Này có hai loại khả năng, mặc kệ là thế nào cũng không tốt!
Cô đỏ mặt, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, hai tay ôm mình run rẩy thành một đoàn.
Cô không có dũng khí tới gần người đàn ông kỳ quái này, tuy rằng vừa rồi anh bảo cô tắm rửa, cô hiểu được kế tiếp muốn làm gì! Bạch Tuyết nghĩ đến cô nhìn không rõ ràng đối phương lắm, đối phương khẳng định cũng thấy không rõ cô lắm.
Chẳng biết rằng, Lãnh Dạ chính là hết sức chăm chú nhìn cô, đêm tối cùng ban ngày với anh mà nói không có gì khác nhau. Con mồi trước mắt, làn da bóng loáng trắng min, một đầu tóc đen dài tự nhiên duỗi ở trên vai, đôi mắt đen sáng ngời kinh hoảng đánh giá bốn phía, lông mi thật dài một chút nhấp nháy, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt!
Hai năm, cô vẫn là mê người như vậy, chính là vì sao cô thương tâm như vậy, nước mắt kia làm cho cho tâm anh đã lâu băng giá, nhẹ nhàng đau một chút. Nếu như không ngoài ý muốn, cô hẳn là người anh muốn tìm, vậy nên anh cảm thấy đau!
Lãnh Dạ hô hấp càng ngày càng nặng nề, bên trong liên tục khó chịu, trong lòng đã muốn châm lửa.
Bên trong vốn im lặng, bỗng nhiên truyền đến tiếng hít thở của người đàn ông, hơn nữa càng ngày càng nặng nề, Bạch Tuyết cuống quít lấy tay che đi thân thể.
"Đưa tay mở ra." Lãnh Dạ bỗng nhiên toát ra một câu như vậy, Bạch Tuyết sợ tới mức run run.
" Tối như vậy có thể nhìn thấy sao?" Bạch Tuyết tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng là, vì sự nghiệp của cha, cô vẫn là làm theo, đưa tay ngoan ngoãn buông xuống!
". . . . . ."
Bên trong lại khôi phục im lặng, anh không có làm ra chuyện gì, Bạch Tuyết bắt đầu hoài nghi người đàn ông này không chỉ cổ quái, còn là một tên biến thái, cuồng rình coi !
Bạch Tuyết đưa tay buông xuống, dáng người kia hoàn hảo hoàn toàn nổi bật hiện ra, chí lực anh đắc ý càng ngày càng yếu ớt, không nghĩ tới là qua thời gian hai năm , thân thể của cô lại biến hóa lớn như vậy, những nơi nên lớn đều lớn, rất đẹp.
"Được rồi , lên đây đi." Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Vì sao không bật đèn?" Bạch Tuyết khiếp đảm hỏi, bởi vì trước mắt đen tuyền một mảnh, trong lòng cô luôn bồn chồn, thực sợ hãi!
"Em thích mở đèn?"
"Không không không, anh hiểu lầm, tôi sợ bóng tối!" Thanh âm Bạch Tuyết càng ngày càng nhỏ.
"Tôi thích bóng tối."
"Cho nên anh mới có thể kêu là Lãnh Dạ?" Bạch Tuyết nhìn không thấy biểu tình đối phương, cho nên thốt ra.
Ai ngờ, bỗng nhiên một cái tay vươn tới hung hăng bóp lấy cổ Bạch Tuyết.
"Lãnh Dạ là em có thể kêu sao? Hử?"
"Khụ khụ khụ! Xin xin lỗi! Khụ khụ!" Bạch Tuyết giống như muốn ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô tốt như vậy anh sẽ không để cho cô chết, anh còn muốn giữ lại chậm rãi chơi đùa.
"A ——"
Tay bóp cổ vừa bỏ ra, Bạch Tuyết cố gắng lấy hơi thở hổn hển. Ai ngờ, anh một ngụm cắn xuống người của cô, thật là dùng sức cắn, khiến cô đau khóc lên.
Đêm nay, là một buổi tối khủng bố nhất của Bạch Tuyết, cả người bị anh cắn đến khắp nơi đều là dấu răng, không biết còn tưởng rằng cô rơi vào miệng sói !