Bạch Tuyết cảm thấy mình đang càng học thói xấu ? Tại sao mới vừa rồi Lãnh Dạ hung hăng muốn cô như vậy , tại sao cô lại còn có cảm giác được một tư vị hạnh phúc như vậy.
Hiện tại Bạch Tuyết cảm thấy toàn thân như bị phanh thây, xụi lơ nằm ở trên ghế ngồi,tùy ý Lãnh Dạ đè lên. Kỳ quái là, cô không có cảm giác được sức nặng, liền cảm thấy bị Lãnh Dạ nằm như vậy cũng không tệ lắm.
Thực ra sau khi phát tiết xong Lãnh Dạ lại lo lắng đè nặng cô, nên hai tay liền chống vào ghế ngồi, nhìn chăm chú vào bộ dạng động tình của cô, bởi bộ dáng này càng thêm mê người.
Lãnh Dạ lạnh lùng , khuôn mặt lần nữa đè ép xuống, nhưng lại dịu dàng đi rất nhiều, tựa hồ muốn trấn an vì đã khiến Bạch Tuyết hoảng sợ.
Bạch Tuyết cảm giác đã tốt hơn, mới vừa rồi thật sự là bị Lãnh Dạ hù doạ, nhưng sau đó đã đỡ, chẳng qua là cô không muốn nói, bị Lãnh Dạ dịu dàng hôn, Bạch Tuyết vô cùng thẹn thùng, nghĩ đến trước mặt còn có một tài xế, Bạch Tuyết liền cả kinh mở to mắt.
"Mới vừa rồi, anh ta có thể nghe thấy hay không ?" Bạch Tuyết thẹn thùng chỉ ghế lái phía trước.
"Ừ." Lãnh Dạ đơn giản ừ một tiếng, thật ra thì tấm ngăn này đều giống như phòng cách âm , hơn nữa hiệu quả rất tốt, chẳng qua là, Lãnh Dạ muốn trêu chọc Bạch Tuyết, nên mới có thể ừ một tiếng.
"A? Mắc cở chết người!" Bạch Tuyết cuống quít, dáng vẻ rất khó coi, như vậy, mới vừa rồi lúc cô kêu lên có phải cũng bị tài xế nghe được không? Thực sự cô không muốn kêu lên, nhưng là không nhịn được, hạ thân lại còn truyền tới tiếng va chạm có thể cũng bị tài xế nghe được hay không? Ai nha! Mắc cở chết người!
khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết liền quýnh lên!
Lãnh Dạ thì cười cười, nhìn bộ dáng xấu hổ hiện tại của cô thật là quá mê người , nếu như không phải bởi vì sắp đến nhà, thì hắn nhất định sẽ tiếp tục.
Bạch Tuyết nhìn sang Lãng Dạ, hình như là không có chuyện gì , trong lòng không khỏi bội phục da mặt thật dầy, bị người ta nghe được chuyện đấy mà cũng không quan tâm! Loại đàn ông như vậy thật hiếm có?
Bạch Tuyết làm sao có thể biết, người đàn ông này sẽ không vì những chuyện đó mà xấu hổ, bởi khi còn chưa có tu luyện thành yêu, hắn đều rất thoải mái cùng sói cái ở trên thảo nguyên kết hợp, căn bản là không cần che giấu!
"Chúng ta bây giờ đang đi đâu?" Phục hồi lại tinh thần Bạch Tuyết hỏi.
"Về nhà."
"Trở về nhà nào cơ?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi. Bởi vì cô phát hiện Lãnh Dạ vẫn mang theo hành lý, chẳng lẽ là chuẩn bị đi nên mới đưa cô về nhà, cho nên mới gấp gáp như vậy ở trong xe muốn cô.
"Nhà của em."
"Em?" Bạch Tuyết ủy khuất lập tức muốn khóc, thì ra là người đàn ông này vẫn là muốn đi, vốn tưởng rằng mới vừa rồi cứ thế muốn cô liền đại biểu anh đã đáp ứng, không nghĩ tới anh lại còn đem cô đưa trở về!
Trong lòng bắt đầu hối hận mình lỗ mãng, xem ra đàn ông đều giống nhau, không có một ai có thể tin tưởng, bao gồm cả cha ruột của mình!
Hôm nay cô đã hèn mọn như vậy cầu xin anh lưu lại, cầu xin anh chứa chấp cô, nhưng anh lại muốn đem cô đưa trở về!
Sớm biết như vậy không bằng cô đã nghe theo việc an bài của cha, tối thiểu sẽ không bị làm nhục một lần nữa như vừa rồi , lại còn bị tài xế chế giễu!
"Không trở về nhà, vậy em muốn trở về chỗ cũ sao?" Lãnh Dạ hỏi.
"A?" Bạch Tuyết kinh ngạc?
"A cái gì mà a?" Lãnh Dạ siết chặc cằm của Bạch Tuyết , nhìn cô bây giờ hắn chỉ muốn cắn cô một cái. Cô thật là khờ, không phải mới vừa rồi muốn cùng hắn ở chung sao? Đương nhiên là phải về nhà rồi, hơn nữa sau này nhà của hắn cũng chính là nhà của cô không phải sao?
Chẳng lẽ cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung?
Lắc đầu một cái, thật là không có cách nào với cô, khả ái giống như đứa bé vậy!
"Vậy em sẽ trở về nơi nào?" Bạch Tuyết còn không có hiểu ý tứ của Lãnh Dạ?
***
Trong không gian thần bí ba linh đồng vốn rất an tĩnh chờ đợi thời cơ, lại bị Bạch Tuyết đánh bại, lảo đảo tí té ở trong không khí! ! !
Chẳng lẽ, người đần độn phản ứng chậm như vậy tương lai chính là mẹ của bọn họ ? ? ?
Cứu mạng a ——