Giả như là người khác, không phải Bạch Tuyết, hắn sẽ không chút do dự mà lấy tâm Bạch Tuyết , sau đó trở về yêu giới, khiến Lãnh Dạ tận mắt nhìn thấy người phụ nữ trong lòng mình là dạng gì ? Khiến Lãnh Dạ sụp đổ, thế nhưng, người phụ nữ này là Bạch Tuyết, hắn làm không được, hắn không muốn thương tổn Bạch Tuyết, hắn không thể!
Hắn đem Bạch Tuyết đưa xuống dưới lầu, nhìn Bạch Tuyết lên xe, mới yên tâm, nhìn Bạch Tuyết rời đi,bỗng nhiên có loại cảm giác tình nhân chia cắt, như vậy lưu luyến! Chẳng lẽ tim của hắn cũng không cách nào khống chế sao?
Đều nói lấy nhu thắng cương, chẳng lẽ là thật sao?
Lãnh Dạ rất uy nghiêm rất lạnh khốc , hắn bị Bạch Tuyết ôn nhu từng chút từng chút hòa tan.
Pháp Vương (Lâm Giang) là người rất âm hiểm , hắn âm ngoan chẳng lẽ cũng cùng ôn nhu của Bạch Tuyết tương khắc?
Lãnh Dạ vẫn đau khổ tìm kiếm người đó, chính là Bạch Tuyết kiếp trước, như vậy Bạch Tuyết rốt cuộc có phải thật là người kiếp trước không?
Bạch Tuyết ngồi lên xe, nhắm mắt lại ngủ một hồi, bởi vì phải ngồi vài trạm mới có thể đến nơi, có lẽ là bởi vì uống quá nhiều rượu, có chút mệt mỏi.
Khi Bạch Tuyết lên xe , có người cũng theo lên xe, hơn nữa hắn còn nhìn thấy Lâm Giang, hắn còn biết Lâm Giang không phải người, là yêu, là một Sói yêu.
Bạch Tuyết không biết phía sau mình đang có đôi mắt nhìn chằm chằm.
Người này chính là Cung Hàn, cho tới bây giờ Cung Hàn không có hành động, là bởi vì hắn hoài nghi bên người Bạch Tuyết có yêu quái xuất hiện, bởi vì Bạch Tuyết trên người có yêu khí, hôm nay hắn mới hiểu được thảo nào Bạch Tuyết trên người có yêu khí, nguyên lai bạn ngồi cùng bàn của cô là sói yêu, chính là người vừa cùng Bạch Tuyết uống rượu .
Cung Hàn khóe miệng vừa kéo, Bạch Tuyết xinh đẹp như thế, bị để mắt tới cũng không có gì kỳ quái, bất quá, Lâm Giang hắn lại không để trong mắt, bởi vì hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Giang mới tu luyện năm trăm năm , mà hắn lại là tu luyện tám trăm năm , pháp lực so với hắn cao hơn, ở yêu giới, trừ Lang Vương và Vương phi thì không có yêu nào là đối thủ của hắn, cho nên Lang Vương mới có thể dùng tiêu hồn khóa trân quý chói hắn lại, nếu không bình thường lao ngục căn bản là chống không lại được hắn.
Năm đó, hắn có thể an toàn chạy trốn, hơn nữa có thể thuận lợi đem tiêu hồn khóa cùng nhau mang đi, thì ít nhiều là nhờ nhân vật thần bí ở yêu giới , cho nên hiện tại hắn vẫn vì người đó cống hiến.
Không ngờ lần này nhận được mệnh lệnh sẽ là Bạch Tuyết?
Lần trước, nhận được nhiệm vụ là người phụ nữ của Lang Vương, lúc trước hắn mặc dù ẩn giấu rất bí mật, thế nhưng cũng suýt nữa bỏ mạng, nếu như không phải nhân vật thần bí ở yêu giới kia, Cung Hàn đã sớm đi đời nhà ma !
Hắn vì báo ân, trước sẽ giết người phụ nữ kia, vì cùng Lang Vương đối nghịch,cơ hồ chính là tự tìm đường chết, hoàn hảo lúc đó mạng lớn, tránh được một kiếp!
Cung Hàn nghĩ đến 100 năm trước người phụ nữ kia, cũng là người phàm, Lang vương thích cô ta , yêu cô ta , sủng cô ta...
Thế nhưng, Cung Hàn lại nhận được mệnh lệnh của người trên, chính là giết người phụ nữ đó, thế là, Cung Hàn mạo hiểm đem cô ta mang đi, sau đó giết .
Mặc dù lúc đó, hắn buộc cô ta viết một phong thư, nói cô thích người khác, đã yêu người khác, không có mặt tái kiến hắn, cho nên đi rồi!
Cung Hàn hơn nữa dùng pháp thuật đem cô ta giấu đi, như vậy Lang Vương cũng không biết cô ta ở nơi nào?
Lang vương thế nào cũng sẽ không nghĩ đến kiếp trước người cướp đi người phụ nữ hắn yêu mến chính kẻ bây giờ hắn tìm khắp nơi .
Nguyên lai con yêu phạm tội này đã trốn ra ngoài hơn một trăm năm, rốt cuộc là ai ở yêu giới lừa dối giấu giếm được Lang Vương ?
Cung Hàn nhận định yêu khí trên người Bạch Tuyết là bởi vì Lâm Giang tạo thành , hắn nếu như biết hiện tại người ngồi trên xe buýt là người phụ nữ của Lang Vương, dự đoán sẽ bị dọa chân mềm, thế nhưng, hắn không biết Lãnh Dạ chính là Lang Vương, hắn năm đó chạy ra khỏi yêu giới, liền không còn có trở lại , đương nhiên là không dám trở lại, cũng bởi vậy hắn không biết Lang Vương đã ở thế giới nhân loại.
Bạch Tuyết mơ mơ màng màng ngủ, đầu dựa vào cửa sổ, liên tiếp ngồi đi qua mấy trạm, loáng thoáng nghe thấy báo dừng, cô mở mắt ra, biết mình nên xuống xe.
Đứng dậy, đeo túi xách, xuống xe.
Trên sân ga, Bạch Tuyết vừa mới đứng vững, một người đàn ông từ phía sau dựt túi của cô rồi bỏ chạy.
"Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm..." Bạch Tuyết hô to.
Cung Hàn mới vừa mới chuẩn bị xuống xe , cấp tốc hướng kẻ chộm chạy theo,Bạch Tuyết cũng đuổi sau đó, Cung Hàn cảm giác được Bạch Tuyết đuổi theo, khóe miệng vừa kéo, loại anh hùng cứu mỹ nhân mặc dù cũ, nhưng lại dùng được.
Cung Hàn đuổi theo kẻ chộm, từ phía sau duệ ở Bạch Tuyết túi xách, một tay hướng về phía hắn ta, kẻ chộm thấy vậy cũng không tỏ ra yếu kém, một quyền lại đổi trở về, Cung Hàn khóe miệng xuất huyết, đương nhiên đây chỉ là khổ nhục kế, vì để cho Bạch Tuyết tin, hắn chỉ có ra lệnh cho thủ hạ đánh hắn một quyền mới càng thật.
Bạch Tuyết ở một bên không có cách nào, nhìn người giúp mình bắt kẻ chộm, trong lòng cô vô cùng cảm kích, trên thế giới vẫn là còn nhiều người tốt, thế nhưng kẻ chộm hình như rất lợi hại, Bạch Tuyết bắt đầu tìm đông tây, để giúp đỡ, thế là cô để mắt đến cục gạch, ngay khi hai người đều gắt gao lôi kéo, Bạch Tuyết giơ tay lên ném cục gạch.
Ba --
Tên trộm kia si ngốc quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô gái phía sau, khó có thể tin ngã xuống , hắn có lẽ đang suy nghĩ, một người ôn nhu xinh đẹp như thế cư nhiên cũng sẽ sử dụng bạo lực!
"Đi mau --" Cung Hàn kéo Bạch Tuyết bỏ chạy, Bạch Tuyết sợ choáng váng, có phải hay không người kia đã chết ? Cô có phải hay không đã giết người?
Chạy đến một địa phương an toàn , Bạch Tuyết còn chưa có hồi thần!
"Cô gái? Cô gái? Cô không sao chứ? Này, đây là túi của cô." Cung Hàn nhìn Bạch Tuyết phát ngốc, sợ là vừa bị dọa đi? Thật không nghĩ tới cô lá gan nhỏ như vậy, hiển nhiên là ngoài ý muốn, thế nhưng cuối cùng vẫn biết là cô.
"Hắn có phải đã chết hay không? Tôi giết hắn sao?" Bạch Tuyết mở to tròng mắt, con ngươi đen bóng, thế nhưng, chính là xinh đẹp như vậy , lại tràn đầy kinh khủng và sợ hãi, có vẻ là điềm đạm đáng yêu như vậy
"Hắn chưa chết, chỉ là tạm thời té xỉu, một hồi liền tỉnh thôi." Cung Hàn đem túi đưa cho Bạch Tuyết , trả lời .
"Tôi không phải cố ý, ai bảo hắn cướp đồ!" Bạch Tuyết rất xin lỗi nói, cô là không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, vừa nãy chỉ là vì túi xách.
"Không có việc gì , về nhà đi, tôi cũng phải đi đây, tạm biệt." Bạch Tuyết tiếp nhận túi, Cung Hàn xoay người rời đi.
"Cám ơn anh, cảm ơn..." Bạch Tuyết tiếp nhận túi, mới phản ứng kịp, còn chưa có cảm ơn người tốt, thế là, nhìn bóng lưng người nọ rời đi hô hai câu cảm ơn.
Bạch Tuyết đeo túi trên lưng, cũng chuẩn bị rời đi , ai biết phát hiện trên mặt đất có một chiếc đồng hồ đeo tay, chính là vị trí người kia đứng, thế là, Bạch Tuyết nhặt lên, rất nhanh đuổi theo, thế nhưng người nọ đã đi xa!
Bất đắc dĩ, tạm thời đưa tay cất vào cặp sách , sau đó về nhà.
Về đến nhà, khóa kỹ cửa, sau đó lấy ra di động, cô muốn gọi cho Lãnh Dạ.
Lấy di động ở trong phòng khách đi tới đi lui, lông mi thật dài cong cong trong nháy mắt nhìn di động, dừng lại bước đi thong thả , tròng mắt nhìn hàng dãy số, đây là số của Lãnh Dạ, Bạch Tuyết chần chừ, có muốn gọi điện thoại cho anh hay không ?
Anh? Anh có thể còn đang tắt máy hay không ? Có thể gọi được hay không ?
Cô cắn cắn môi nhỏ, con ngươi đen nhánh vẫn như cũ nhìn chằm chằm dãy số, chỉ cần đè xuống là biết anh có mở máy hay không?
Do dự lại do dự, cuối cùng, vẫn là vươn ngón tay nhấn xuống gọi, nhìn số điện thoại một mực chớp động, cô cuống quít đưa điện thoại di động đến bên tai, tâm thoáng đề thật cao, không biết có thể gọi được hay không? Không biết anh có gọi được không? Không biết anh có nghĩ đến cô hay không ? Không biết anh có vợ hay không ...
Các loại nghi ngờ ở trong đầu Bạch Tuyết hiện ra .
Không ngờ bên trong vẫn như cũ truyền đến tiếc nói phục vụ: Xin lỗi, số bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau.
Bạch Tuyết vô lực thả tay xuống, trong lòng không tiếp thu, chẳng lẽ là lo lắng bị cô quấy rầy, cho nên mới phải tắt máy.
Chẳng nhẽ, ngoài dãy số này còn một số khác, khả năng là vậy nếu không anh là tổng giám đốc, làm sao có thể vẫn tắt máy?
Chẳng lẽ anh không muốn tiếp điện thoại của cô, cho nên liền tắt điện thoại? Bạch Tuyết bắt đầu lung tung nghi ngờ, nằm ở trên giường ngủ không được, lật qua lật lại, rất khổ sở, chẳng lẽ anh thực sự một chút cũng không thích cô, chỉ là cần thân thể của cô sao?
Nghĩ tới đây, rất đau lòng, cô yêu một người không yêu mình sao?
Lãnh Dạ rời đi, cô rất nhớ anh, nghĩ nghĩ đến phát điên, đây chính là yêu sao!
Bạch Tuyết biết khi mình đem thân thể cho Lãnh Dạ, cô liền bị anh bắt làm tù binh, chỉ là, không ngờ chính mình lại hãm vào sâu như vậy!
Vạn nhất, vạn nhất có một ngày biết anh đã có vợ, cô có thể tiêu sái rời đi anh hay không ?
Vạn nhất, vạn nhất có một ngày anh không cần cô, cô có thể lý trí rời đi hay không ?
Giờ phút này, tựa hồ mất đi cảm thụ, trong lòng cô phát điên, tựa hồ muốn điên mất, cô không dám tưởng tượng cuộc sống không có Lãnh Dạ thì mình sẽ như thế nào? Không dám nghĩ, không dám nghĩ...
Bỗng nhiên, Bạch Tuyết nhớ tới Yêu Tuyết, trong nhà sau không phải còn dưỡng một con sói sao, nó có thể giúp cô tìm được Lãnh Dạ ở nơi nào hay không ?
Thế là, chân trần chạy ra ngoài, Bạch Tuyết mặc một bộ áo ngủ màu trắng , tóc đen nhánh rối tung, như là thiên sứ xinh đẹp đến nhân gian , thoát tục.
Kết quả, Bạch Tuyết tìm khắp toàn bộ căn nhà, cũng không có, không có bóng dáng của Yêu Tuyết , nó cũng theo anh rời đi, anh cư nhiên mang theo sói rời đi, lại không có hỏi cô một chút có muốn đi hay không ?
Chẳng lẽ cô đến một con sói cũng không bằng?
Ngẩng đầu, thương tâm ngưỡng nhìn bầu trời, trên trời mấy ngôi sao nhỏ tinh quang chợt lóe chợt lóe , giống như là giọt nước mắt trong suốt , lập tức sẽ rơi xuống .
"Dạ -- anh ở đâu?" Bạch Tuyết bỗng nhiên hướng về phía bầu trời hô to.
Thanh âm tựa hồ có hồi âm, lại lần nữa vang lên lần thứ hai.
Lúc này, yêu giới.
Lãnh Dạ từ khi trở về vẫn bồi ở bên người mẫu thân , mẫu hậu hắn vẫn rất khỏe mạnh, lần này không biết vì sao lại đột nhiên bị bệnh?
Vốn đang nằm bò ở bên giường mẫu thân Lãnh Dạ bỗng nhiên nghe thấy nội tâm truyền đến một tiếng hô to , tựa hồ là Bạch Tuyết kêu hắn trở lại, chợt ngẩng đầu, nhìn chung quanh một chút, đây là yêu giới, tại sao có thể có thanh âm của Bạch Tuyết ? Có lẽ là rất nhớ cô, có lẽ là không yên lòng vì cô? Mới có thể nghe lầm!
Lãnh Dạ đã kiểm tra thân thể mẫu thân , không có chuyện gì, chẳng lẽ là mẫu thân tuổi tác lớn, nếu không vì sao có thể suy yếu như thế ? Ngày ấy hắn nhận được tin tức của Vương Phi, nói bà thân thể khó chịu, cơ hồ là không thể xuống giường hành tẩu, mới có thể thỉnh hắn trở lại.
"Vương nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, có Vương Phi của ngươi hầu hạ mẫu thân là được." Mẫu thân hắn đau lòng nhìn hắn, từ khi trở về Lãnh Dạ vẫn luôn ở cùng mẫu thân, trừ khi xử lý một ít là sự tình ở yêu giới mới rời đi, còn thời gian khác đều ở cùng mẫu thân.
"Nhi tử không mệt, mẫu thân không sao chứ?" Lãnh Dạ quan tâm hỏi.
"Mẫu thân tuổi tác lớn!"
"Người sẽ không có việc gì đâu, chúng ta đã tu luyện mấy năm nay, sẽ không chết, người quên rồi sao?" Lãnh Dạ an ủi nói.
"Mẫu thân cũng không muốn làm lão yêu tinh ngữa!"
"Người không nên suy nghĩ nhiều, nhi tử đi một chút rồi sẽ trở lại." Lãnh Dạ đi ra ngoài, nhưng là, hắn cũng không có rời đi.
Nhìn nhi tử đi ra , Mẫu thân Lãnh Dạ thấy vậy rất áy náy nhìn bóng lưng nhi tử .
"Hắn có thể hay không sẽ trách ta lừa hắn?" Mẫu thân Lãnh Dạ hỏi Vương Phi.
"Đại vương lưu luyến nhân gian, thế nhưng, ở đây dù sao mới là nhà của ngài!" Vương phi khổ sở nói.
"Thế nhưng, tính tình của hắn ngươi cũng biết , vạn nhất bị hắn biết ta không có sinh bệnh, hắn sẽ rất tức giận !"
Lúc này, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Lãnh Dạ lạnh lùng đứng ở nơi đó.
"Mẫu thân, người lừa nhi tử?"
"Nhi tử, nương cũng là muốn ngươi về nhà mới vậy?"
"Mẫu thân yên tâm, nhi tử sớm muộn sẽ trở về, nhưng là không phải hiện tại, ta ở nơi đó còn có chuyện vẫn chưa làm xong, nên phải trở lại." Lang vương nói xong, xoay người rời đi.
Lang vương mặc dù tức giận, thế nhưngđó cũng là nương của mình , hắn cũng không thể nói cái gì quá đáng , cũng không thể làm bất luận chuyện gì, hắn chỉ có thể rời đi, nhanh lên trở lại bên người phụ nữ của mình.
Bạch Tuyết vừa hướng về phía trời cao kêu tênLãnh Dạ, cảm giác trong lòng không còn khó chịu như vậy nữa , thế là, lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
"Lãnh Dạ -- Anh ở đâu?"
Lãnh Dạ còn chưa có xuống cũng đã nghe thấy Bạch Tuyết gọi hắn, là thanh âm của cô, không thể sai được!
Nháy mắt, hắn đã đứng ở phía sau Bạch Tuyết , chỉ thấy màn đêm đen tối, chỉ thấy một điểm sáng ngồi ở trong sân, chỗ đó đúng là nơi hắn từng nằm , nhưng cô tại sao lại ngồi ở chỗ này làm gì? Là muốn tìm hắn? Hay là...
Bạch Tuyết cúi đầu, mặc dù hô to giọng nói trong lòng không còn nghẹn khuất như vậy, thế nhưng, trong lòng vẫn như cũ nhớ Lãnh Dạ!
"Anh không cần mình sao?Anh thấy mình phiền sao?Anhmuốn vứt bỏ mình sao?" Bạch Tuyết tự lẩm bẩm một mình, đây chính là điều mà cô sợ hãi , chỉ là không ngờ sẽ đến nhanh như vậy, Lãnh Dạ đã rời đi hai ngày , không có gọi cho cô một cú điện thoại, có phải hay không đã đem cô quên mất!
Bạch Tuyết ở nơi đó nhỏ tiếng, Lãnh Dạ đau lòng nhíu chân mày, không có đi về phía trước.
Tựa hồ là tâm linh đang thương tiếc, có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm thấy, Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm giác phía sau có người.
"Ai ở nơi đó?" Bởi vì không có mở đèn, đêm rất tối, nên cô nhìn không thấy phía sau có người hay không, chỉ có một loại cảm giác chỗ đó hình như là có người?
"Yêu Tuyết? Là mày sao? Mày đã trở về? Kia, vậy anh sao chưa có trở về?" Bạch Tuyết chỉ trông mong Lãnh Dạ nhanh trở về một chút , cho nên trong lòng mới phải bày tỏ sự chờ đợi.
"..." Lãnh Dạ không nói gì , Bình tĩnh chờ con mồi của mình, tựa hồ đã là một loại thói quen.
"Lãnh Dạ tại sao lại tắt máy? Vì sao?" Bạch Tuyết khổ sở nói.
"..." Vẫn là không có trả lời.
"Anh có thể có người khác rồi hay không ..." Bạch Tuyết mặc dù trẻ tuổi, thế nhưng cô cũng sẽ ghen, cũng sẽ hi vọng người mình thích chỉ thích mình, cũng không hi vọng anh chần chừ, thế nhưng, đây có phải đại biểu cô trở nên có lòng tham không? Lúc trước chỉ là vì dựa vào Lãnh Dạ mà không phải bị chathiết kế đi ứng phó với người đàn ông khác, nhưng bây giờ cô có phải có chút lòng tham hay không ?
Nếu như Bạch Tuyết biết người đàn ông mình thích là Lang Vương tu luyện ngàn năm , không biết còn có thể khăng khăng một mực yêu như thế hay không...
Bạch Tuyết bắt đầu kiểm điểm chính mình, ban đầu là chính mình tìm tới Lãnh Dạ, nên nếu anh quả thật có người phụ nữ khác hoặc là đã có vợ, thì còn có thể trách ai!
"Dạ,còn có thể trở về hay không ?" Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, bởi vì cô biết Lãnh Dạ thích bầu trời đêm, cho nên cô cũng cảm giác bầu trời buổi tối cũng có sức quyến rũ như thế .
"Nhớ tôi sao ?" Lãnh Dạ theo bóng đen đi đến.