Trong xe lập tức bắn ra hàn quang hai phía, Lãnh Dạ nhìn bóng lưng Bạch Tuyết rời đi, cô muốn thoát khỏi anh như vậy, chẳng qua, mọi thứ anh coi trọng, chưa bao giờ thoát được, Bạch Tuyết cũng sẽ không ngoại lệ.
Bạch Tuyết về đến nhà nghênh đón cô ất nhiên là những lời đánh chửi. Cuối cùng,mẹ kế rốt cục phát tiết xong, Bạch Tuyết ngoan ngoãn đi làm cơm, trong mắt hàm chứa nước mắt không dám rơi xuống, lo lắng mẹ kế nhìn đến lại mắng cô!
Vốn tưởng rằng ở trong nhà có thể tốt hơn, hy sinh thứ quý giá nhất của mình, có thể đổi lấy sự bình tĩnh trong cuộc sống về sau, không nghĩ tới ác mộng giống như lại bắt đầu! Vừa phải xem sắc mặt mẹ kế, còn phải chịu được em gái châm biếm cùng hãm hại!
Bạch Tuyết ở trong phòng bếp bận rộn, Bạch Lan cùng mẹ cô ở trong phòng khách ăn các loại đồ ăn vặt, hai chân còn gác ở một bên sô pha, xem ra thực thoải mái.
"Mẹ, hôm nay một chiếc xe xịn đậu ở nhà chúng ta, không biết là của nhà ai a?" Bạch Lan vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói nói. Vốn đang thái rau Bạch Tuyết nghe thấy Bạch Lan nói đến xe của Lãnh Dạ thì trong lòng hoảng hốt, cắt đứt phải ngón tay!
Cô cuống quít láy băng dán bịt vết thương cầm máu, không dám làm cho mẹ kế biết, bởi vì trước đây cô từng cắt vào tay, mẹ kế liền rất tức giận, bởi vì như vậy làm việc cũng chậm chạp, khiến bà mất hứng!
"Ở nơi này trừ bỏ nhà chúng ta có tiền, những người khác đều là người nghèo, nào có so được nhà của chúng ta! Tám phần là có hồ ly tinh nào quyến rũ người giàu có! Hiện tại phụ nữ thật sự là ghê tởm, một ít đàn ông có tiền, họ sẽ không biết liêm sỉ cùng người ta lên giường.thật sự là không có gia giáo!" Mẹ kế nói những câu này giống một cây đao đâm vào trong lòng Bạch Tuyết, bà chính là mẹ kế mà lại nói những lời này
Trong mắt hàm chứa nước mắt căn bản là nhìn không thấy dao ở nơi nào? Đồ ăn ở nơi nào? Vì thế một dao đi xuống, máu tươi chảy ròng, cô không có cảm giác đau, bởi vì trong lòng đau so với đổ máu còn muốn đau hơn!
Giống như đổ máu mới là phương thức duy nhất có thể phát tiết !
Mẹ kế không có nghe thấy âm thanh trong bếp, biết Bạch Tuyết lại nhàn rỗi, nổi giận đùng đùng chạy vào phòng bếp, nhìn thấy trên mặt bàn toàn là máu, nhanh đánh cho Bạch Tuyết một cái tát vào đầu.
"Con nhỏ chết tiệt kia, thái đồ ăn cũng không xong, mày còn có thể làm gì? Có phải sẽ cùng ngủ cùng đàn ông hay không? Hay? Mày không phải muốn chúng tao đói chết, ngốc như vậy, mau băng tay lại nhanh lên, một lần nữa rửa rau làm lại!"
Mẹ kế kéo Bạch Tuyết ra khỏi phòng bếp, Bạch Tuyết cuống quít đi băng bó, sau đó dùng tay kia bắt đầu thái đồ ăn, rửa rau, cuối cùng chịu đựng đau đớn trên tay bắt đầu thái, máu tươi đã ướt đẫm băng gạc, cô không dám ho he một tiếng, cũng không dám để cho mẹ kế nhìn thấy, bằng không mẹ kế lại mất hứng, cô sẽ thực thảm!
Rốt cục làm xong toàn bộ đồ ăn, Bạch Lan ngồi xuống bắt đầu ăn, mẹ kế cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Bạch Tuyết một cái, tiếp nhận cơm Bạch Tuyết đưa tới ăn .
"Mọi người ăn trước, con không có đói bụng, con đi ra ngoài nhìn xem cha đã trở lại hay chưa!" Bạch Tuyết cầm lấy áo khoác bỏ chạy ra ngoài, kỳ thật, cô không phải đi nhìn xem cha trở về chưa, mặc dù cha ở nhà cô vẫn sẽ bị mẹ kế mắng to, bởi vì cha cũng không yêu thương cô.
Cô khóc chạy đi ra, chỉ có ở bên ngoài cô mới tự do, cô có thể khóc, còn có thể khóc thành tiếng. . . . . .
Cô không có nơi có thể đi, miệng vết thương trên tay lại bắt đầu chảy máu, nhìn máu thấm ra bên ngoài, cô cũng không cảm thấy đau, hình như là tay người khác đổ máu, cùng cô không có vấn đề gì, mặt của cô càng ngày càng trắng. . . . . .