Ngô ——
Bạch tuyết Bị Lãnh Dạ xoa nắm kích thích, không khỏi rên lên một tiếng, không biết từ lúc nào lòng của cô lại vì Lãnh Dạ mà giao động, cũng không biết từ lúc nào thân thể của cô cũng vì anh mà chấp nhận ?
Nhìn người đàn ông đè lên mình, cô cảm thấy anh là người làm cô lưu luyến, làm cho cô yêu thích, như vậy cô càng muốn được anh yêu, nhưng người đàn ông này có thể hay không sẽ thích người ngu ngốc như cô? Cái gì cũng không có? Trừ gương mặt này ra, thì anh còn có thể thích gì ở cô đây?
Nghĩ tới đây, trong mắt Bạch Tuyết lộ ra hốt hoảng cùng luống cuống, cái miệng nhỏ nhắn giống như hoa hồng bắt đầu nở rộ, tựa như muốn cầu xin sự yêu mến. . . . . .
"Em mà dám phân tâm, tôi sẽ lại trừng phạt em?" Lãnh Dạ nói nhỏ. Bạch Tuyết liền cuống quít thu hồi cái nhìn chăm chú vào Lãnh Dạ, người đàn ông này luôn làm cô nhìn đến thất thần. Mới vừa rồi thật mất thể diện, cứ nhìn chằm chằm vào người ta, như muốn chảy nước miếng, lại còn muốn có được sự yêu mến! Bạch Tuyết cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ai ngờ Lãnh Dạ vừa nói cánh tay vốn không an phận kia một đường sờ xuống phía dưới, làm thân thể Bạch Tuyết không khỏi uốn éo, có lẽ là phản ứng tự nhiên, cũng có lẽ là động tình? Bất kể là loại nào cũng hung hăng kích thích Lãnh Dạ, hắn liền thở hổn hển, động tác bắt đầu trở nên hung mãnh, quần áo trên người Bạch Tuyết càng thêm chịu khổ, chỉ nghe một tiếng,quần áo liền bị ném đi.
Lãnh Dạ nhìn toàn bộ thân thể trắng nõn, mái tóc đen nhánh. Vốn cái miệng nhỏ nhắn, bởi vì bị hôn mạnh quá, lúc này liền trở nên hồng hồng, vô cùng kiều diễm, để cho hắn nhìn thấy nhịp tim liền tăng nhanh, tựa như trước kia ở trên thảo nguyên khi bắt con mồi thì tim sẽ đập nhanh.
Bạch Tuyết thấy trong mắt của Lãnh Dạ có dục lửa thiêu đốt, thật ra thì, đã hơn nửa tháng qua Lãnh Dạ đã không có chỗ phát tiết nên thân thể càng rất khó chịu. Lần trước khi ở trong nhà vệ sinh bị Bạch Tuyết cự tuyệt, hắn liềb vẫn nhẫn nhịn, nên lúc này, chỉ muốn tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn thân thể mềm mại ở phía dưới, làm hạ thân liền căng thẳng lặng lẽ ngẩng đầu.
Hắn thật hận người phụ nữ này giống như là yêu tinh đang câu hồn phách của hắn, hắn hận mỗi lần đối mặt với cô hắn liền không khống chế được, giống như là một đứa trẻ mới trưởng thành muốn được nếm trải lần đầu! Cũng không muốn che giấu cũng như sự nhẫn nại thú tính của mình , giống như giờ khắc này hắn đã đợi thật lâu, chỉ muốn chiếm lấy hung hăng đụng cô, hung ác đoạt lấy cô.
Nhìn mặt của Lãnh Dạ vặn vẹo cũng trầm xuống, tràn đầy hung quang, Bạch Tuyết liền sợ hãi, khóc lóc cầu xin tha thứ, xin Lãnh Dạ nhẹ một chút!
Nhưng mà lúc này Lãnh Dạ cái gì cũng nghe không lọt, không nghe được Bạch Tuyết cầu xin tha thứ, không nghe được Bạch Tuyết đang khóc thút thít, bởi hắn chỉ có một ý niệm hung hăng muốn cô, bởi vì hắn đã chờ đợi giờ khắc này quá lâu, nên hắn nhất định phải phát tiết thú tính của mình. Đến hung quang trong mắt cũng hận không thể đem Bạch Tuyết ép chết.
Bạch Tuyết lúc này ý thức được Lãnh Dạ là nhân vật nguy hiểm cở nào, đây chính là người đàn ông trong lòng cô muốn có sao? Tại sao Bạch Tuyết lại cảm giác thấy anh muốn dùng biện như thế này đem cô giết chết?
Vậy mà chính lúc Bạch Tuyết ý thức được mình cách tử vong không xa , thì cô lại được Lãnh Dạ mang tới một cảm giác như tiên cảnh, chẳng lẽ đây chính là sung sướng trước khi chết sao?
Trong không gian thần bí.
"Uy? Lão Đại thời cơ đã đến chưa? Người ta cũng đã làm xong hết chuyện rồi!" Nhân vật thần bí thứ hai nóng nảy hỏi.
"Chớ quấy rầy, còn chưa có nhận được thông báo, nên thời cơ chưa tới!" Thần bí thứ nhất trả lời.
"Thật là phiền toái! Có mỗi việc đầu thai mà phải rắc rối như vậy!" Thần bí thứ ba tức giận nói.
"Ai kêu chúng ta là linh đồng, hơn nữa lại còn đầu thai vào hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử , dĩ nhiên sẽ không giống người khác !" Thần bí thứ hai nói.
Rồi cả ba linh đồng lại phải trờ đợi !