Lãnh Dạ ôm lấy Ức Ức hướng phía sô pha đi đến, buông Ức Ức ra, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, chau mày.
" Tôi đói bụng."
"Anh?" Những lời này, Bạch Tuyết tựa hồ rất quen thuộc, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, vì sao lại xa lạ như thế ?
"Tôi đói bụng."
"Anh Anh đói bụng sẽ không tự chính mình đi làm!" Bạch Tuyết không hiểu tại sao lại xuất hiện một người đàn ông đáng ghét. Không ngờ trên thế giới còn có loại đàn ông này, nhìn lại khá tốt, mà lại là một người đàn ông vô lại, lại còn là một con Yêu tuyết động thủ động cước lưu manh!
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, lạnh lùng đi vào phòng bếp, tốc độ của anh rất nhanh, chỉ chốc lát sau một bàn đầy thức ăn ngon ra lò.
Bạch Tuyết trợn tròn mắt, nhìn một bàn đầy cơm nước, người đàn ông này làm cơm nước cư nhiên đều là những món ăn bình thường mấy đứa nhỏ thích ăn nhất , bọn nhỏ mỗi ngày đều sẽ đợi ăn cơm, là trùng hợp sao? Vẫn là...
Bạch Tuyết không khỏi nhìn về phía Lãnh Dạ liếc mắt một cái.
Bọn nhỏ đều vây quanh qua đây.
"Mẹ, không như chúng ta mướn Chú này giúp chúng ta làm cơm có được không?" Niệm Niệm chỉ sợ thiên hạ không loạn tựa như nói một câu.
"Sau này Cha và chúng ta sẽ ở cùng nhau, không cần mướn." Ức Ức nhàn nhạt nói.
"Thực sự sao? Thượng đế a, rốt cuộc không cần phải ăn những thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe do Mẹ làm !" Niệm Niệm tay nhỏ bé ở trước ngực khoa tay múa chân làm tư thế giá chữ thập.
"Uy? Các con rốt cuộc có phải là do Mẹ sinh ra không, người khác nấu cho các con một bữa cơm liền mua chuộc được các con?" Bạch Tuyết rống giận, hai tay chống nạnh.
Giống như một người đàn bà chanh chua, ở trước mặt người đàn ông của chính mình và đứa nhỏ rống giận.
Lãnh Dạ gương mặt lạnh lùng, bắt đầu vì bọn nhỏ mà gắp thức ăn.
"Mẹ, mau tới ăn cơm, nếm thử tay nghề thế nào? Có thể chỉ là coi được, ăn không ngon thì sao!" Niệm Niệm thật ra là dỗ dành để cho Mẹ bé ăn cơm, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, càng nhìn càng muốn ăn.
Nói không ngon, kia là không thể nào tin được!
"Nhất định không ngon, có ít thứ nhìn rất đẹp mắt, thế nhưng cũng dùng không tốt ! Có vài người nhìn rất tốt, kỳ thực nhất định không phải là người tốt! Tựa như một bàn này đầy cơm nước, nhìn coi được, ai biết có ăn được hay không!" Bạch Tuyết khoa tay múa chân nói .
Lãnh Dạ không nói, vẫn như cũ gương mặt lạnh lùng, sau đó lại gắp cho Bạch Tuyết mỗi món ăn một chút, để tới trước mắt cô, nhìn ra, anh thấy cô rất gầy, nhất định là vì tự mình lo lắng cho bọn nhỏ nên mệt ! Lãnh Dạ rất đau lòng.
Bạch Tuyết đang ở đó nói bốc nói phét, bỗng nhiên bị động tác của Lãnh Dạ làm cho ngơ ngẩn, kinh ngạc mở to hai mắt, có chút mê hoặc?
Anh cư nhiên cũng gắp thức ăn cho cô ?
Hừ!
Nhất định không có gì tốt lành!
"Ăn đi —— Mẹ, ăn rất ngon nga." Thiên Tầm hưng phấn quát, mặt khác Niệm Niệm và Ức Ức lo ăn nên không có thời gian nói chuyện, đều điên cuồng hướng trong miệng mình mà ăn.
Bạch Tuyết nhìn bọn họ đều trợn tròn mắt, ăn ngon như vậy sao?
Rất quá đáng đi?
Cô mỗi ngày vất vả làm đồ ăn cho bọn chúng ăn, chưa từng thấy qua bọn chúng cổ vũ cho cô như thế, mỗi ngày ăn cơm đều là lười biếng không muốn ăn, sau đó lại lười biếng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hôm nay ngược lại đi khen, bị một người đàn ông xa lạ làm cho một bàn thức ăn liền bị mua chuộc , mỗi người ai cũng hưng phấn, ăn như hổ đói, nuốt ngấu nghiến.
Bạch Tuyết đau lòng gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, a? Ăn rất ngon ——
Thảo nào bọn nhỏ hưng phấn như thế, lúc này cô cũng rất là hưng phấn, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Vừa ăn vừa nói : "Sau này anh liền ở nơi này đi, trong nhà cơm canh liền giao cho anh , tôi sẽ không để cho anh làm không công, tôi sẽ đưa cho anh tiền đi chợ." Bạch Tuyết cho thấy mình sẽ không bạc đãi anh.
"Cô lấy cái gì mà cho tôi tiền lương?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.
"Tôi có thể đi làm việc."
"Cô dám —— "
"Uy? Anh cho là Anh là ai của tôi? Tôi nghĩ đi làm việc liền đi làm việc, bằng không anh ở đây bị bạc đãi thì sao, tôi không có tiền trả cho anh !" Bạch Tuyết rất bất đắc dĩ vuốt vuốt đôi tay nhỏ bé, ý là cô không có tiền!
"Tôi có biện pháp để có được thù lao." Lãnh Dạ lạnh lùng nói, khóe miệng hơi vừa kéo.
Một bàn đầy thức ăn, bị ba đứa nhỏ ăn sạch, Lãnh Dạ còn chưa có ăn một miếng nào hết, chỉ là lẳng lặng nhìn bọn họ ăn .
"A? Anh thế nào không ăn?" Bạch Tuyết nhìn thấy anh không có động đũa.
"A —— anh anh, không phải là muốn hại mẹ con chúng tôi đi? Anh không có ăn, có phải hay không anh hạ độc trong món ăn?" Bạch Tuyết kêu to lên.
Không chú ý !
Đồ ăn do người lạ làm không thể tùy tiện ăn!
Lãnh Dạ mặt tối sầm! Con ngươi bắn ra hàn quang, Bạch Tuyết hối hận nhìn anh.
"Anh tại sao muốn làm như vậy? Tôi và anh không oán không cừu, còn mang theo ba đứa nhỏ, anh tại sao muốn hại chúng tôi? Anh vì sao không đi hại những người mang thai khác? Anh vì sao không đi hại cái người vứt bỏ chúng tôi? Anh vì sao không đi hại cái người đàn ông phụ lòng kia..." Bạch Tuyết ủy khuất cơ hồ muốn khóc, gần đây cô một mực khổ não, mình tại sao lại mang thai? Cô rốt cuộc cùng ai xảy ra quan hệ? Rốt cuộc là ai đem bụng của cô làm cho to lên? Cha đứa nhỏ rốt cuộc là ai?
Mấy vấn đề này vẫn làm cho Bạch Tuyết hoang mang , lúc này tìm được cơ hội , liền giống như nước lũ chảy ra liên tục.
Lãnh Dạ vốn rất tức giận, làm một bàn đầy thức ăn, cư nhiên bị cô gái này nói là hạ độc!
Anh sao có thể thở nỗi đây!
Chỉ là, không ngờ cô gái này cư nhiên ngu ngốc như thế lấy lý do ngu đần này oán giận anh!
"Cô không chết được!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Nga, không chết được là được, tôi còn muốn sống thật khỏe, chờ cái người đàn ông làm tôi mang thai trở về!" Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
"Anh ta sẽ trở về sao?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.
"Không biết! Tôi không biết vì sao khi tôi sinh hạ đứa nhỏ xong liền không thấy tăm hơi anh ta đâu! Chẳng lẽ là bởi vì tôi một lần sinh ba, đem anh ta dọa chạy?" Bạch Tuyết suy nghĩ ra rất nhiều khả năng .
"..." Lãnh Dạ không nói.
Chương 190.2
"Uy? Anh là đàn ông, anh nói một chút là tình huống nào khiến một người đàn ông vứt bỏ chính vợ con của chính mình?" Bạch Tuyết ngồi vào trên sô pha, đem chân bàn đẩy ra, cầm lên một bao đồ ăn vặt ăn, một đôi mắt đẹp nhìn Lãnh Dạ.
"Người khác tôi không biết, bất quá, tôi sẽ không vứt bỏ chính vợ con của mình." Lãnh Dạ sắc bén trả lời, đôi mắt nhìn lướt qua ở một bên chỗ bọn nhỏ đang chơi , bọn nhỏ đứa nào cũng mập mạp , ngồi ở trên thảm chơi trò chơi.
"Kia, anh kết hôn rồi sao?" Bạch Tuyết tò mò hỏi.
"Ân." Lãnh Dạ lạnh lùng ừ một tiếng, Ức Ức quay đầu lại, thâm thúy nhìn Lãnh Dạ, Cha bé thân là Lang Vương, nhất định có mấy lão bà đi? Không biết Mẹ tương lai nhớ lại Cha, có thể hay không tiếp nhận việc Cha có mấy lão bà?
"Nga."
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, đi tới ngồi xuống bên cạnh bọn nhỏ, cùng bọn nhỏ đứng lên chơi đùa.
Bạch Tuyết thì đi lên trên lầu, trong nhà bỗng nhiên có khách, đương nhiên muốn thu dọn một chút.
Một lát sau.
"Bọn nhỏ đã đến giờ đi ngủ , mau nhanh đi làm vệ sinh một chút, sau đó đi ngủ." Bạch Tuyết đứng ở cầu thang hô lớn.
Ba đứa nhỏ nhao nhao đi làm vệ sinh đúng lúc.
"Vị tiên sinh này, anh ngủ bên gian phòng khách bên kia đi ." Bạch Tuyết chỉ vào một gian cách gian phòng ngủ mình xa nhất nói.
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn cô gái này , đây ý là muốn cùng anh phân phòng ngủ!
Vẫn bị cô đá rất xa!
Anh ngày nhớ đêm mong đều là cô, như thế nào mà cho phép cô phân phòng ngủ!
Bạch Tuyết và Lãnh Dạ đứng ở cửa phòng vệ sinh, Bạch Tuyết là chờ bọn nhỏ ra, Lãnh Dạ là chờ với cùng Bạch Tuyết.
Lão đại đi ra.
"Lão soái ca, không cho phép bắt nạt mẹ ta nga, nếu không ——" Niệm Niệm giơ lên quả đấm nhỏ uy hiếp nói.
Sau đó là lão nhị ra.
"Cha, Mẹ, chúc ngủ ngon." Ức Ức tặc lưỡi cười nhìn Lãnh Dạ, trong lòng bé rất rõ ràng, hiện tại Mẹ không biết Cha, không biết Cha sẽ đối phó như thế nào khi mà Mẹ vẫn bài xích Cha, Cha luôn luôn là một người đàn ông bá đạo, hẳn là không cho phép Mẹ chia phòng sang phòng khác ngủ !
"Mẹ tự cầu nhiều phúc!" Ức Ức lui về phía sau một bước, sau đó lắc lắc đầu, rất bất đắc dĩ đi về phòng trẻ con của mình .
Mặc dù bọn họ có thể chạy, có thể nói, nhưng là bọn họ dù sao vẫn là trẻ nhỏ, chiều cao có hạn, cho nên ngủ đều phải là giường trẻ con.
Bạch Tuyết nhìn dáng vẻ rời đi của lão nhị, trong lòng không hiểu sao lại phẫn nộ, giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Ức Ức.
"Mẹ có đôi khi thật hoài nghi con rốt cuộc có phải là do ta sinh ra hay không ? Khuỷu tay luôn luôn ra bên ngoài lừa gạt!" Bạch Tuyết liếc mắt nhìn Ức Ức một cái.
Cuối cùng ra tới là lão tam.
"Đại soái ca, sau này chú chính là đầu bếp của chúng con , bất quá chú cũng không nên đánh chủ ý lên Mẹ của con, nếu không —— con rất lợi hại nga, để ngừa vạn nhất, Mẹ hôm nay con và Mẹ ngủ cùng nhau , Thiên Tầm sẽ bảo vệ Mẹ ." Thiên Tầm liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái, lắc lắc cái mông nhỏ hướng phòng ngủ chính mà đi tới.
Lãnh Dạ ngàn tính vạn tính, là không có tính đến Thiên Tầm sẽ ngủ cùng Bạch Tuyết.
Lãnh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, mày kiếm nhéo nhéo.
"Tốt, Mẹ đêm nay có đem bình nước nóng làm ấm chăn , đi thôi tiểu bảo bối." Bạch Tuyết không để ý tới Lãnh Dạ biểu cảm đóng băng , cố ý rời khỏi.
Nhìn một lớn một nhỏ rời khỏi, nhất là cô có biểu tình hồn nhiên thật sự có một chút đẹp mắt, tính cách vẫn như cũ cứ như trẻ con.
Ai! Sợ rằng rất khó trưởng thành!
Trước khi tiến vào phòng ngủ , Bạch Tuyết quay đầu lại, nhìn Lãnh Dạ.
"Chúc anh gặp mộng đẹp nga."
Lãnh Dạ sửng sốt, cô có đôi mắt đẹp loé sáng lên sự hưng phấn, tựa hồ rất vui vẻ, nhìn cô lúc này, không có nửa phần thận trọng, cô mở một đôi mắt to xinh đẹp, giả vờ nghi hoặc nhìn nhìn Lãnh Dạ.
Chẳng lẽ?
Lãnh Dạ bỗng nhiên có loại ảo giác, cô vừa mở đôi mắt đẹp lóe ra đích thực là hưng phấn.
Đêm khuya.
Bạch Tuyết vốn là ôm Thiên Tầm ngủ , mơ mơ màng màng cảm giác trong lòng sao không giống con gái.
Thật sự là quá mệt, Bạch Tuyết đưa tay sờ xoạng lung tung.
Như thế nào lại có cảm giác nhức đầu ?
Vốn là cô ôm con gái đi ngủ , thế nhưng, thế nào cảm giác hiện tại bị người khác ôm ngủ vậy?
Bạch Tuyết bỗng nhiên thanh tỉnh rất nhiều, mơ mơ màng màng buồn ngủ mở mắt ra.
"A ——" Bạch Tuyết nhìn thấy chính là một người đàn ông nằm trên giường của cô.
"Đừng gọi, không muốn bị bọn nhỏ nhìn thấy liền câm miệng." Lãnh Dạ lạnh lùng gầm nhẹ, này là người phụ nữ của anh, thế nào khiến cho anh cứ như là yêu đương vụng trộm!
"Hỗn đản, lưu manh, anh cút ra ngoài cho tôi ——" Bạch Tuyết thanh âm đè thấp giận dữ hét.
"Nơi này là nhà của anh, cái giường này là của anh, thân thể em cũng là của anh, trái tim em ở chỗ này cũng là của anh." Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Là của anh đại đầu quỷ, anh xông vào trong nhà người khác, còn đùa giỡn lưu manh, tôi phải báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát..." Bạch Tuyết vội vã chuẩn bị xuống giường, lại bị một bàn tay từ phía sau ôm lấy, cô bị ép ngã vào trong lòng Lãnh Dạ .
"Cô đã luôn miệng nói tôi là lưu manh, như vậy tôi có phải hay không nên làm chuyện gì đó cho phù hợp với từ lưu manh? Nếu không quá có lỗi với cô có phải hay không? Ân?" Lãnh Dạ hung hăng nắm cằm Bạch Tuyết .
"Hỗn đản, anh mà động thủ lần nữa, tôi liền hô to, các con của tôi cũng không phải dễ chọc ——" Bạch Tuyết kinh hoảng nhìn người đàn ông này.
"Này cái miệng nhỏ nhắn thế nào học được mắng chửi người ! Mắng chửi người không tốt, vẫn là dùng để hôn môi là tốt nhất." Lãnh Dạ nói , cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không an phận kia.
Chẳng phải biết, Bạch Tuyết đã không phải là Bạch Tuyết trước đây nữa, cô đã trải qua quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, đã trở nên dũng cảm hơn, cải thìa nay đã biến thành người Mẹ cay độc ..sao