- Đây là chuyện gì?
Tề Nhạc vừa tiến vào lĩnh vực Ngũ Hành thì phát hiện không đúng, hắn vội vàng đi qua
Mọi người nhìn thấy Tề Nhạc đến thì lập tức thở ra một hơi, lệ quang trong mắt Minh Minh lập lòe, nàng như như tên xuất hiện trước mặt Tề Nhạc.
- Tề Nhạc, anh nhất định phải cứu nó! Nó vì bảo vệ mọi người nên đã đem toàn bộ khí tức sinh mệnh phóng xuất ra. Trong chiến đấu nó bị thương tổn cũng lớn nhất. Thừa nhận không biết bao nhiêu năng lượng hắc ám của quân đoàn Thiêu Đốt công kích, hiện tại nó không duy trì được rồi, ngay cả Thực Vật Hồn muội muội cũng không có biện pháp cứu tính mạng của nó, em cảm giác được tính mạng của nó đang từ từ biến mất, thậm chí không cách nào liên hệ với nó được.
Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua Thực Vật Hồn, Thực Vật Hồn ngưng trọng nhìn hắn gật đầu, nói:
- Năng lượng của em đưa vào cơ thể của nó không có tác dụng, nó trúng quá nhiều năng lượng hắc ám, tích tụ năng lượng trong cơ thể của nó quá nhiều, tiếp tục như vậy nhiều nhất một giờ nó sẽ chính thức tử vong. Tề Nhạc ca ca, anh phải cứu mạng của nó.
Cũng như lời của Minh Minh, hôm nay quân đoàn Sinh Tiếu lấy được chiến tích như vậy thì Viễn Cổ đại thụ tuyệt đối không thoát khỏi công lao, nó phòng ngự phạm vi lớn bảo hộ tất cả mọi người, khiến công kích trúng người nhiều nhất, cho nên nó thương tổn cũng lớn nhất.
Tề Nhạc không nói gì, hắn đi tới trước mặt Viễn Cổ đại thụ thò tay đặt lên cành cây vừa thô vừa to. Tinh thần lực hỗn hợp có khí tức linh hồn hiện ra, trong khoảnh khắc đã đem cả Viễn Cổ đại thụ bao phủ vào trong.
Rất nhanh tinh thần lực của hắn truyền đạt tin tức của Viễn Cổ đại thụ quay lại cho hắn, đúng vậy, đúng như Thực Vật Hồn dã nói, Viễn Cổ đại thụ bị thương cực kỳ nặng nề, tánh mạng lạc ấn của nó không ngừng bị năng lượng hắc ám ăn mòn, nó đang chết dần chết mòn.
Nếu như đổi lại người khác đương nhiên không có biện pháp ứng phó rồi, nhưng mà Tề Nhạc lại không giống, năng lực hắn cường đại nhất chính là Tự Nhiên Chi Nguyên ah! Có Tự Nhiên Chi Nguyên thì hắn làm sao để Viễn Cổ đại thụ hy sinh được?
Lục sắc quang mang lặng yên tiến vào trong Viễn Cổ đại thụ, đồng thời một tầng ánh sáng màu lam từ trên người Tề Nhạc hiện ra, đem trọn Viễn Cổ đại thụ bao phủ vào trong.
- Diệt --
Khẽ quát một tiếng thì lam sắc quang mang bao quanh Viễn Cổ đại thụ rồi bộc phát, lập tức có từng tiếng sét vang lên, chỉ thấy vô số điện quang vây quanh thân thể của Viễn Cổ đại thụ phát ra tiếng nổ vang trời, năng lượng lôi điện khổng lồ trong khoảnh khắc đã oanh kích thân thể Viễn Cổ đại thụ thành than cốc.
- Tề Nhạc, anh làm gì?
Minh Minh hô to một tiếng, nàng nổ nhào qua Viễn Cổ đại thụ. Đột nhiên cánh tay xiết chặt, thân thể nàng bị kéo vào một bộ ngực ấm áp, âm thanh Như Nguyệt vang lên bên tai Minh Minh, nói:
- Giao cho anh ấy đi, chẳng lẽ em chưa tin năng lực của anh ấy sao?
Hai mắt Minh Minh đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn qua Như Nguyệt, cái miệng nhỏ nhắn mở ra muốn nói cái gì đó, nhưng mà nàng vẫn nhịn xuống.
Viễn Cổ đại thụ cháy đen đã đình chỉ run rẩy thân thể như trước kia, đứng sửng ở chỗ đó giống như mất đi toàn bộ khí tức sinh mệnh. Lôi điện oanh kích thân thể của nó thành than cốc, nhánh cây không ngừng tróc ra hóa thành từng đoàn từng đoàn tro bụi, đám chiến sĩ Sinh Tiếu từng được nó bảo hộ trong lòng đau nhức kịch liệt, đồng bọn trong chiến đấu biến thành như vậy thì bọn họ làm sao không đau lòng? Huống chi Viễn Cổ đại thụ giống như người mẹ của bọn họ, trước đó vẫn bảo hộ bọn họ vào trong.
Bích lục sắc quang mang từ trong hai tay của Tề Nhạc đưa vào trong thân cây cháy đen này, những cánh cây bị tróc ra có một tầng lục sắc quang nhàn nhạt xuất hiện trên cành. Viễn Cổ đại thụ cực lớn hiện tại chỉ còn lại một thân cây trụi lũi đứng sững, hơn nữa một phần ba chiều dài của thân cây bị lôi điện hủy diệt.
Một màn kỳ dị này xuất hiện vào thời khắc mọi người đang lo lắng, Viễn Cổ đại thụ đang đình chỉ mọi dấu hiệu sinh sơ thì đột nhiên khẽ run lên, giống như nó muốn giãy dụa khỏi cái gì đó. Thời gian không dài thì thân cây cực lớn bắt đầu sinh trưởng, ngay cả thân cây của nó cũng khuếch trương ra, tuy tốc độ khuếch trương rất chậm nhưng bởi vì thân cây đang hóa thành than cốc thì trở nên rõ ràng hơn.
Thân cây màu rám nắng xuất hiện, hơn nữa so với vừa rồi thì sinh cơ bành trướng. Viễn Cổ đại thụ cực lớn lấy mắt thường có thể nhìn thấy đang sinh trưởng mạnh hơn, thân cây sinh trưởng tới độ cao vốn có, thậm chí còn cao hơn trước kia một chút, ngay sau đó một cành cây tráng kiện trên người của nó mọc ra, tốc độ mọc rất nhanh, mỗi một lần năng lượng chấn động đều có vài chục cành cây mọc dài, hơn nữa những cành cây bị gãy làm hai thì mọc dài ra, thân thể Viễn Cổ đại thụ lúc này tỏa ra sức sống bừng bừng.
Không biết thời gian qua bao lâu, khi tất cả mọi người đang ngây ngốc vì tình cảnh trước mắt thì Viễn Cổ đại thụ đã hoàn toàn khôi phục lại hình thái vốn có, thậm chí hình thái này còn lớn hơn trước kia, khí tức sinh mệnh nồng đậm hơn.
- Tự Nhiên Chi Nguyên vĩ đại, cảm tạ ngài đã kéo tôi từ cái chết trở về.
Âm thanh già nua tràn ngập tôn kính và cảm tạ từ đáy lòng vang lên.
Thu hồi hai tay, Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Tiền bối, là chúng ta nên cảm tạ ngài mới đúng, nếu như không có ngài thì có lẽ đồng bạn của tôi hôm nay đã tổn thất thảm trọng, cũng vì ngài thừa nhận năng lượng hắc ám ăn mòn đã làm cho tôi cảm thấy thật xin lỗi. Nhưng ngài yên tâm. Chỉ cần ngài vẫn còn tồn tại một chút tính mạng lạc ấn thì tôi có nắm chắc giúp ngài khôi phục như lúc ban đầu. Huống chi nếu như tôi không khôi phục ngài lại chỉ sợ Minh Minh sẽ tìm tôi dốc sức liều mạng đấy.
Vừa nói Tề Nhạc mỉm cười nhìn qua Minh Minh, Minh Minh đỏ mặt lên, thấp giọng nói:
- Chán ghét, lại hù dọa người ta. Sau anh không trực tiếp khôi phục Viễn Cổ đại thụ lại?
Tề Nhạc giả thành bộ dáng ủy khuất, nói:
- Sao anh không trực tiếp khôi phục cho Viễn Cổ đại thụ? Thế nhưng mà em cũng nên hiểu được, thân thể Viễn Cổ đại thụ tiền bối bị năng lượng hắc ám làm ô nhiễm rồi, nếu như anh không thanh trừ năng lượng hắc ám trong cơ thể trước thì cho dù anh làm thân thể của Viễn Cổ đại thụ thì những năng lượng hắc ám kia vẫn tiếp tục hủy diệt sinh cơ.
- Chỉ có trước tiên dùng thiên địa chính khí hủy diệt năng lượng hắc ám mới có thể khôi phục thân thể tốt hơn, cho Viễn Cổ đại thụ được trọng sinh. Trước kia anh phát động lôi thuộc tính oanh kích đã dùng khí tức Tự Nhiên Chi Nguyên bảo vệ tính mạng lạc ấn của tiền bối rồi, vốn không có việc gì, tình huống của em gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Minh Minh hừ một tiếng, cũng không quan tâm tới Tề Nhạc, nàng nhẹ nhành đi tới một cành cây của Viễn Cổ đại thụ, giống như con gái nằm trong ngực của cha, trong mắt tràn ngập hào quang vui sướng.